Tà Vương Sửu Phi

Chương 155: Chương 155: Tà Vương Sửu Phi




CHƯƠNG 80: TÀ VƯƠNG SỬU PHI

Editor: Luna Huang

Ngày đó thấy Duẫn Nguyệt, Địch Diên Diên cũng không có cùng đi Phượng Linh Tuyệt, chỉ biết là, Phượng Linh Tuyệt tựa hồ vẫn chưa có hết hy vọng, muốn tiếp mẫu hậu mình hồi cung, thế nhưng dù sao cũng là làm không được muốn không tuân theo tâm ý của mẫu thân mình, nên trong vương phủ của mình an bài mấy nha hoàn chiếu cố Duẫn Nguyệt, còn từ trong cung mang hai cung nữ hầu hạ bên người Duẫn Nguyệt nhiều năm ra.

Mà Địch Diên Diên cũng luôn luôn nhìn Duẫn Nguyệt, dù sao vài ngày sau phải về, trong thời gian ngắn cũng sẽ không trở về, trong lòng vẫn là không nỡ để một mình di nương ở chỗ này…

Rốt cục, đến đến ngày Địch Diên Diên cùng Tà Vô Phong phải trở về, đồng thời, cũng là ngày đám người Địch Minh Tiêu diễu phố thị chúng, gièm pha của bọn họ đã truyền đi, mà chính là Phượng đô cũng không biết có bao nhiêu người bị bọn họ dằn vặt, hiện tại, thừa tướng đương triều Địch Ngưỡng Thiên lấy phản bội chi tội trục xuất những người đó ra khỏi Địch gia môn, mà Phượng Linh Tuyệt cũng trị tội bọn họ, lưu vong biên cương, lưu bọn hắn lại lưu mạng của bọn hắn lại, bất quá nhìn phân thượng của Địch Ngưỡng Thiên cùng Địch Diên Diên, hơn nữa, tội của những người đó không đáng chết…

Cùng đám người Địch Ngưỡng Thiên, Duẫn Nguyệt, Phượng Linh Tuyệt cáo biệt ở Địch tướng phủ, phu thê Địch Diên Diên ngồi lên xe ngựa, chuẩn bị xuất phát, lưu luyến không rời nhìn cha cùng di nương nhà mình, còn có Phượng Linh Tuyệt vẻ mặt đau thương, đầu mày mặc dù chưa sâu tỏa, cũng chăm chú nhíu, chỉ là khinh khinh nói một câu bảo trọng, liền không có nói bất luận cái gì nữa, vẫn nhìn theo, cho đến mã xa tiêu thất ở góc đường…

Ngồi không ở trên xe ngựa vẫn như cũ cảm thấy náo nhiệt bên ngoài, vưu kì hôm nay trên đường cái quần chúng đều náo nhiệt, bởi vì có một việc đáng giá bọn họ náo nhiệt…

“Đại khái là lúc này đi?

Quyến luyến trên mã xa, nhìn người bên ngoài đã bắt đầu đứng hai bên, chừa ra một còn đường, trên tay mọi người đều cầm rau thối, trứng thối còn có nước bẩn, nghĩ đến tất cả chuẩn bị thỏa đáng, có thể nghĩ dân chúng là bị những người đó lăng nhục bao nhiêu!

“Ân, có muốn chờ những người đó đến trước mới đi hay không?”

Bây giờ quá nhiều người, đi về phía trước sợ cũng bị bách tính tức giận ngăn trở, trong khoảng thời gian ngắn là không thể đi ra ngoài.

“Ân.”

Vì vậy, Tà Vô Phong ra lệnh một tiếng, toàn bộ đội xe đều dừng lại, đậu phía sau những dân chúng kia, cùng đợi tù nhân đến.

Chỉ chốc lát sau, chỉ thấy dân tình lần thứ hai phấn khởi, chỉ thấy bên kia đường cái chậm rãi hiện lên người áo tù nhân, tay chân mang xích, bồng đầu cấu diện, chậm rãi đi tới, cầm đầu đó là ba huynh đệ của Địch Ngưỡng Thiên, tận lực bồi tiếp là nhi tức nhi tử của bọn họ, một đám thiếp, tận lực bồi tiếp là ba tỷ muội cùng huynh đệ của các nàng, quan binh đứng ở hai bên, bọn họ là đang đi ra, vẫn cúi đầu, mới xuất hiện, dân chúng đều bắt đầu từ lâu chuẩn bị xong đồ cho bọn hắn, bọn quan binh trái phải hai bên cũng không có chút ý tứ muốn ngăn cản nào, tựa hồ trường hợp như vậy đã thấy quen mắt…

“Các ngươi những bại hoại này, tiện nhân, tàn hại bách tính, ức hiếp bách tính, chết không có gì đáng tiếc! Bây giờ đối với các ngươi hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, vẫn là lấy phúc của Địch thừa tướng cùng Địch tiểu thư!”

“Các vị dùng sức ném! Ném chết bọn họ!”

Tình cảm quần chúng cuộn trào mãnh liệt,, tất cả mọi người đem hết thảy oán hận đặt vào trong rau hư trên tay mình, nhìn về phía trên người của bọn họ, mà đương sự bất quá là vẫn cúi đầu, không chút sức phản kháng nào…

“Xem ra ngày bọn họ ức hiếp dân chúng không ngắn…”

Rèm mã xa bị kéo, Địch Diên Diên cùng Tà Vô Phong dựa vào góc mã xa nhìn bọn họ chậm rãi đi đến cách đó không xa, mỗi người đều chật vật bất kham, thế nhưng không có nhìn thấy nửa phần hối cãi trên mặt của bọn hắn.

“Cứ như vậy buông tha bọn họ?”

Thanh âm của Tà Vô Phong ngoan tuyệt phát sinh, mấy ngày này trong miệng Thanh nhi nghe được đám người kia trước rốt cuộc là thế nào đối đãi Diên Diên, tuy rằng khi đó Diên Diên cũng sẽ không bị bọn họ khi dễ, nhưng quá khứ như vậy thủy chung để hắn canh cánh trong lòng, khó có thể giảm bớt cừu hận với những người đó, bởi vì hành vi của bọn họ thật là làm người giận sôi! Để cho hắn khó có thể tiếp nhận là, từ lúc một năm rưỡi trước, bởi vì Địch Minh Tiêu muốn thuyết phục nhạc phụ gả Diên Diên cho nhi tử của một địa chủ ở thành đông, mà đó là nhị thế tổ háo sắc thành tính, từ lâu thú sáu phòng thiếp, muốn thú Diên Diên, bất quá là danh tiếng nữ tế thừa tướng, lấy sửu mạo của Diên Diên lúc đó, thú qua đó, ai thật tình tốt với nàng!

Thế nhưng việc này cuối cùng Địch Ngưỡng Thiên cự tuyệt, thế nhưng những người đó không có chết tâm, nhất là ba tỷ muội kia, hẹn Diên Diên đi ra ngoài, muốn làm bất tỉnh sau đó để một kẻ lưu manh vũ nhục, cứ như vậy, trinh tiết bại hoại, hơn nữa xấu như vậy, nhất định không có người đáp ứng lấy về nhà, chỉ còn lại có nhị thế tổ, Diên Diên liền chỉ phải đáp ứng!

Đương nhiên, cuối cùng là không có thành, ngược lại là một nha hoàn bên người Địch Doanh Quyên thay thế Diên Diên, mà những người đó không muốn buông tha, Diên Diên lại mỗi lần đều có thể thuận lợi tránh thoát!

“Hiện tại bất quá là bọn họ không buông tha bản thân, nếu như bọn họ biết sai hối cải, có lẽ còn có ngày qua, nếu không bọn họ sẽ sống không bằng chết…”

Địch Diên Diên nhàn nhạt trả lời Tà Vô Phong, nàng chưa từng có nghĩ tới đuổi tận giết tuyệt, bất quá nếu như những người đó không biết hối cải, coi như là mọi người buông tha bọn họ, bọn họ cũng sẽ không sống khá giả!

Tình cảm quần chúng cuộn trào mãnh liệt càng ngày càng kích động, đều ra sức ném đồ vào trên người của bọn họ, khi bách tính đi về phía trước, xe ngựa của bọn họ liền hoàn toàn đã không có che, ba tam huynh đệ Địch Minh Tiêu đứng ở phía trước vẫn cúi đầu không có thấy, đứng ở ba tỷ muội đứng ở giữa cũng đang tránh né đồ người ta ném tới ngẩng đầu nhìn thấy Địch Diên Diên cùng Tà Vô Phong xa xa!

Hận ý từ đáy lòng truyền đến, nhìn thấy hai người hạnh phúc dựa vào nhau, ba người càng là muốn trực tiếp tiến lên hung hăng đánh Địch Diên Diên một trận sau đó trực tiếp giết! Thế nhưng đáng tiếc, tay chân đều bị xích, căn bản đến chạy cũng không thể! Chớ nói chi là đẩy đoàn người cùng quan binh ra!

Thế nhưng, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, khi ba tỷ muội chậm rãi đi hướng mã xa, hầu như lúc đi ngang mã xa, vừa vặn một vị cô nương tướng mạo xấu xí bị ba tỷ muội khi dễ qua bởi vì quá mức kích động mà té ngã, chánh chánh gục trên người của quan binh, dân chúng chung quanh đều muốn nâng dậy hai người, tràng diện một lần hỗn loạn, mà Địch Như Ngọc liền thừa dịp, kéo xích chân nặng nề dùng hết dùng hết chạy đến chỗ Địch Diên Diên…

Lúc này tràng diện là có chút khó có thể khống chế, bởi vì người chung quanh ba tỷ muội đều có chút loạn, bởi vì hai tỷ muội Địch Doanh Quyên đều nhân lúc loạn đào tẩu, cho nên mới nhìn thấy Địch Như Ngọc làm như vậy liền lơ đãng yểm hộ tỷ tỷ của mình, để Địch Như Ngọc như nguyện liền xông ra ngoài.

Tà Vô Phong vừa thu lại cử động của những người đó vào đáy mắt, Địch Như Ngọc tới gần, hắn tự nhiên, thấy mà bên người Diên Diên cũng là nhìn thẳng Địch Như Ngọc chậm rãi hướng mình tới gần, cũng một điểm khẩn trương cùng sợ cũng không có, bình tĩnh chờ.

“Còn muốn làm một kích cuối cùng sao?”

Địch Diên Diên không có hô, Tà Vô Phong cùng người của bọn họ cũng không có bước hành động tiếp theo, cứ như vậy chờ Địch Như Ngọc từng bước một tới gần.

Địch Diên Diên nhìn Địch Như Ngọc mang theo hận ý, rõ ràng chân tỏa xích cũng cất bước rất nhanh, cho dù tiên huyết đã chảy đến mắt cá chân, thật không nghĩ tới, nàng dĩ nhiên thống hận bản thân vậy! Rõ ràng nàng không có làm gì với những người đó, ngược lại là các nàng nhiều lần mưu hại, thủy chung không có thành công, thế nhưng những người đó hết lần này tới lần khác không biết hối cải, lặp đi lặp lại nhiều lần chuyện ngu xuẩn đồng dạng!

“Ngươi tiện nữ nhân này! Ta phải giết ngươi!”

Thời khắc này Địch Như Ngọc đã rơi vào trạng thái điên cuồng, không biết là bởi vì từ nhỏ kiều thân quan dưỡng ở lao ngục độ mấy ngày nữa bị ép điên, hay thế nào, phản chính hiện tại ngoại trừ muốn giết Địch Diên Diên, nàng không còn suy nghĩ khác, thậm chí ngay cả xích chân cũng đã không có cố kỵ, bởi vì nhanh chóng chạy hướng Địch Diên Diên mà bị đầu khớp xương sắp lộ ra cũng không biết đau!

“Địch Như Ngọc, lưu ngươi một cái mạng ngươi nên cảm ân, chuyện mưu phản ngươi cũng có phần tham mưu! Ngươi bây giờ còn muốn tới giết ta?”

Lời của Địch Diên Diên càng chọc giận Địch Như Ngọc, đồng thời dẫn tới chú ý của một quan binh, liền lập tức muốn tiến lên khống chế Địch Như Ngọc, đáng tiếc, Địch Như Ngọc tựa như điên rồi, đánh về phía quan binh kia, rút bội đao bên hông nàng, hướng về thân thể của hắn liền bổ tới, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng là bởi vì thụ thương mà không có thể hành động.

Mà giờ khắc này các Địch Diên Diên bọn họ đã rất gần, nhưng Địch Diên Diên hai người quả thực một điểm phản ứng cũng không có, càng không thể nào thấy nửa điểm kinh khủng trên mặt của bọn họ!

“Địch Diên Diên! Ngươi đi chết đi!”

Liền trực tiếp nhằm phía Địch Diên Diên…

“Tự chịu diệt vong…”

Mà Tà Vô Phong bất quá là nhàn nhạt nói như thế, căn bản không có động thủ một cái, bất quá lãnh diện nam nhân bên cạnh xe ngựa cầm ám khí trong tay bắn ra, đao trong tay Địch Như Ngọc liền trực tiếp xoay ngược lại, mà Địch Như Ngọc đối mặt biến hóa như vậy hoàn toàn không khống chế được, tay cầm đao mất, đao liền trực tiếp huy hướng về phía cổ của mình, tiên huyết nhất thời phun bốn phía, mà lãnh diện nam lúc nãy ảnh như là dự liệu được, trực tiếp xé áo, liền từ dùng vải chặn trước mặt hai người Địch Diên Diên, tự nhiên không có nửa điểm vẩy ra!

Địch Như Ngọc cứ như vậy vong thân, bọn quan binh rất nhanh thì khống chế được tràng diện, tiếp tục để đám người Địch Minh Tiêu đi, thân nhân của mình chết, bọn họ xác thực cũng thờ ơ, tuy rằng nghĩ tới nhân loạn đào tẩu, nhưng nhìn quan binh rất nhanh khống chế tràng diện, liền không phản kháng nữa, trong lòng cũng ít nhiều chút khổ sở…

Tràng diện rất nhanh thì bình tĩnh, bọn quan binh tiếp tục áp trứ những người đó, tiếng huyên náo bị vài tiếng rống liền kinh hách, thi thể của Địch Như Ngọc vẫn như cũ ở tại chỗ, lưu lại hai quan binh bất quá là nhìn, mà không hề động thủ kéo thi thể của Địch Như Ngọc qua một bên, mà là đang đợi người khác tới xử lý…

Đoàn người bắt đầu tản ra, Tà Vô Phong ra lệnh một tiếng, mã xa liền bắt đầu đi tới, Địch Diên Diên cũng khẽ thở dài một cái, không biết là đáng tiếc, hay thở dài…

—— đề lời nói ngoài ——

Cảm tạ các vị chi trì!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.