Tà Vương Sửu Phi

Chương 154: Chương 154: Quy Ẩn Sơn Lâm




CHƯƠNG 79: QUY ẨN SƠN LÂM

Editor: Luna Huang

Trong thâm sơn, thật không ngờ sẽ là tinh xảo như vậy, mạn sơn biến dã bách hoa nở rộ, lục thảo như thảm…

Hoa cỏ xa xa đó là một gian trúc, y hi thấy ngoài trúc phòng có một con sông nhỏ, muốn qua trúc phòng phải đi qa một cây cầu nhỏ, nước chảy róc rách, bích thủy như thiên, hoàn cảnh yên tĩnh, rất thích hợp tĩnh dưỡng.

Mà Duẫn Nguyệt liền ở chỗ, mấy ngày qua, bên ngoài chuyện gì xảy ra, nàng nàng không biết, cũng không phải Cảnh Thương cùng Bạch Tuyết cố ý giấu diếm, mà là nàng vẫn không có hỏi, hình như chuyện gì đều cùng nàng không quan hệ.

“Tiểu thư, các ngươi đã tới?”

Vẫn chưa đi qua cầu nhỏ, Bạch Tuyết liền ra đón, xa xa thấy tiểu thư nhà mình liền bước nhanh tới…

“Ân, di nương có khỏe không? Đang nghỉ ngơi sao?”

Nhìn tinh thần dịch dịch của Bạch Tuyết, cũng tự nhiên biết cuộc sống của di nương ở nơi này rất tốt, thân thể khôi phục không sai, mà ba người trong đoạn thời gian này cũng nhất định không có chuyện phức tạp gì.

“Cảnh Thương nói muốn đi hái thuốc, hoàng hậu nàng nói muốn đi theo, muốn đi một chút…”

Thân thể của hoàng hậu đã khôi phục hơn phân nửa, nên căn bản không cần lo lắng thân thể sẽ không nhịn được, hơn nữa Cảnh Thương cũng đi không xa, cho nên nàng cũng không có ngăn cản, để hoàng hậu giải sầu một chút cũng là tốt.

“Vậy di nương nên không có gì đáng ngại… Chúng ta đi vào trước chờ xem…”

Giương mắt thấy sắc mặt của Phượng Linh Tuyệt lo lắng nhìn xung xung, liền sâu kín nói một câu, giống như là nói với Phượng Linh Tuyệt, làm cho hắn an tâm chút, di nương đối với chuyện của mình tự nhiên có chừng mực, hơn nữa ở đây không khí tốt như vậy, đi ra ngoài một chút cũng là chuyện tốt, không có gì đáng lo lắng.

“Bạch Tuyết cô nương, mẫu hậu mấy ngày nay có nói ra cái gì không? Chuyện của bên ngoài cũng có hỏi qua chứ?”

Trên đường tới liền từ trong miệng của Diên Diên nghe ra một ít tin đồn, xem ra mẫu hậu là không muốn hồi cung rồi, hình như đã chết tâm với phụ hoàng.

“Hỏi qua trạng huống của Tuyệt vương ngươi, biết được các ngươi đã có chuẩn bị không có hỏi nữa, đối với chuyện của hoàng thượng, một câu cũng không có hỏi đến, xem ra, hoàng hậu đã không phải là thương tâm, mà là hết hy vọng…”

Những lời này là nhắc nhở Phượng Linh Tuyệt, là hy vọng hắn chuẩn bị tâm lý thật tốt, mấy ngày qua ở chung với hoàng hậu liền có thể thấy được, hoàng hậu không có hận hoàng thượng, chính như Cảnh Thương nói, hoàng hậu là đã hết hy vọng, hoàng hậu có lẽ còn có cảm tình, nhưng đã giấu ở sâu trong nội tâm, tựa hồ vĩnh viễn cũng sẽ không lấy ra nữa.

“…”

“Tuyệt nhi, Diên Diên, Tà vương, các ngươi đã tới?”

Phượng Linh Tuyệt muốn nói cái gì đó thế nhưng lại còn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã bị Duẫn Nguyệt vừa đi tới làm ngừng, Duẫn Nguyệt mại bước nhanh đi tới, thần sắc lưu loát, cùng trước đó vài ngày hoàn toàn bất đồng, hắc sắc trên mặt hoàn toàn tiêu thất, bắt đầu hiện lên huyết sắc, nhãn thần cũng lanh lợi rất nhiều, không có vô thần như trước…

“Di nương, ngươi cũng tốt lên chưa? Thân thể còn chỗ nào không thoải mái không?”

Địch Diên Diên bước nhanh đến đón, vội vàng đỡ Duẫn Nguyệt ăn mặc mộc mạc, nhưng vẫn ung dung ưu nhã, qua một bên ngồi, y thuật của Cảnh Thương thực sự đến tình trạng xuất thần nhập hóa, thấy di nương so với lúc chưa trúng độc còn có tinh thần hơn, lòng của Địch Diên Diên cũng buông xuống hơn phân nửa, mấy ngày nữa nàng sẽ phải rời khỏi rồi, có thể trước khi rời đi thấy di nương hoàn toàn khang phục, nàng không biết cao hứng bao nhiêu, mà những chuyện khác, nàng cũng sẽ không nhiều…

“Diên Diên, di nương để ngươi lo lắng sao? Yên tâm, di nương khỏi rồi, so với trước đây đều tốt… Đều tốt!”

Duẫn Nguyệt hơi rũ mi, trong thanh âm bao hàm cảm thán, sinh hoạt giống như bây giờ nhàn vân dã hạc mới là thích hợp với nàng nhất, mà để cho nàng lại trở lại trong cung, sống cuộc sống cẩm y ngọc thực, vô cùng tôn quý, lại mỗi ngày đều chỉ có thể vòng quanh một người còn vui vẻ hơn! Nên, kinh qua mấy ngày nay, chậm rãi tỉnh lại, sau đó thân thể dần dần khôi phục, đến hoàn toàn khỏi hẳn, có thể tự do đi lại, không cần chuyện gì cũng cần người chiếu cố, nàng tựa hồ nghĩ thông suốt rất nhiều, cái loại cảm tình nhiều năm qua đối với trượng phu mình, nam nhân chiếm cứ tim của nàng ba mươi năm, chậm rãi thu vào, không có khả năng không có khả năng không có, cũng không khắc sâu nữa….

“Tuyệt nhi, mẫu hậu biết ngươi có thể xử lý tốt, mà Diên Diên cùng Tà vương cũng sẽ giúp ngươi, nên, mấy ngày này, mẫu hậu cũng không có hỏi chuyện của ngươi, càng không có để Bạch Tuyết bọn họ mang lời nhắn gì cho ngươi, bởi vì mẫu hậu tin tưởng ngươi, ngươi nhất định sẽ xử lý, nhất định sẽ không để cho mẫu hậu thất vọng…”

Chuyển hướng Phượng Linh Tuyệt vừa ngồi xuống ghế tre bên cạnh mình, Duẫn Nguyệt dùng giọng nói ung dung nhất, trong đó tràn đầy quan tâm của mình với nhi tử, trừ cái đó ra, hình như đối với chuyện gì cũng không quan tâm nữa.

“Mẫu hậu, mấy ngày nữa chính là điển lễ đăng cơ của nhi thần, ở trước đó, ngươi về cung trước, chậm rãi tĩnh dưỡng thân thể, sau đó nhìn nhi thần đăng cơ, được không?”

Trong lời nói của Phượng Linh Tuyệt tràn đầy mong đợi, hắn là hy vọng mẫu hậu mình đáp ứng, lại tựa hồ như sớm có đáp án, có chút thất vọng…

“Tuyệt nhi, điển lễ đăng cơ của ngươi, mẫu hậu sẽ đi, thế nhưng, mẫu hậu đã quyết định, hoàng cung, mẫu hậu chắc là sẽ không trở về nữa, sau này, mẫu hậu ở chỗ này, địa phương an nghỉ của mẫu thân Diên Diên cũng gần ở nơi này, thường thường, mẫu hậu còn có thể đi xem nàng…”

Duẫn Nguyệt lúc này rốt cuộc minh bạch, năm đó tỷ muội tốt của mình sớm ở một mảnh sơn lâm này lưu lại ấn ký của mình, nói phải chờ tới Địch Ngưỡng Thiên cáo lão quy điền liền cùng hắn ở chỗ này an độ nửa đời sau, bây giờ nghĩ lại, vẫn là nương của Diên Diên nghĩ đúng, ở nơi này đẹp như vậy an nửa đời sau là một lựa chọn tốt, tuy rằng nương của Diên Diên cũng không thể đợi được đến hôm nay, thế nhưng tràng diện này cũng so với hạ táng trong hoàng lăng lạnh như băng tốt hơn nhiều!

“Mẫu hậu, phụ hoàng… Từ tỉnh lại vẫn muốn gặp ngươi một lần!”

Phượng Linh Tuyệt cũng không có ý tứ giúp phụ hoàng mình, bất quá, làm nhi tử của phụ hoàng, thế nào cũng muốn tận lực giúp hắn nói mấy câu.

“Hắn..khỏi chưa? Mê độc đã giải chưa?”

Trong thanh âm của Duẫn Nguyệt chưa từng có nhiều tình cảm, càng nhiều như là quan tâm một bằng hữu nhận thức nhiều năm, tựa như cùng vị lão bằng hữu này đã lâu không gặp, hướng nhân gia hỏi một chút về tình trạng của hắn, tuy là quan tâm, nhưng thâm tình trong đó đã không còn, giống như là hoàng hậu trước kia mọi chuyện lấy hoàng thượng làm đầu, chuyện này đã không còn tồn tại nữa, trái lại, trong giọng của Duẫn Nguyệt, càng nhiều vài phần thong dong, càng nhiều vài phần đạm bạc.

“Vâng, là dùng giải dược Cảnh Thương lưu lại, độc vương dốc lòng chăm sóc, độc của phụ hoàng đã giải, bây giờ còn đang tĩnh dưỡng, bất quá hắn khôi phục cũng không có nhanh như mẫu hậu vậy, có lẽ là khúc mắc vẫn chưa giải.”

Phượng Linh Tuyệt như thực chất đem tình huống của phụ hoàng mình nhất nhất nói tỉ mỉ với mẫu hậu, hy vọng mẫu hậu có thể, nhẹ dạ trở lại trong cung nhìn phụ hoàng một mắt. Tuy rằng mẫu hậu chưa từng có nói rõ, nhưng ai cũng biết lúc này tâm ý của mẫu hậu, sợ là bị phụ hoàng tổn thương quá sâu, vô luận hiện tại bù đắp thế nào, dấu vết trong lòng vẫn tồn tại!

“Vậy là tốt rồi, chuyện của ngươi đăng cơ, hắn không có phản đối chứ?”

Cũng không có chính diện trả lời vấn đề của Phượng Linh Tuyệt, trái lại vòng một cái phương hướng, nói cho cùng, nàng hiện tại để ý, là nhi tử của mình, người khác, tựa hồ đã cùng nàng không có quan hệ quá lớn, chỉ cần hoàng thượng, nam nhân bản thân đã từng yêu kia, hiện tại vẫn như cũ tồn tại trong lòng của mình, cũng đã không có thâm tình, vẫn còn tốt, các khác đều không quan trọng, nàng chỉ cần biết điểm ấy, đã cũng đủ!

“Phụ hoàng hắn đối với sở tác sở vi của mình lúc trúng mê độc cảm thấy thập phần hối hận, hắn đối với ta leo lên ngôi vị hoàng đế cảm thấy thoả mãn, nên không có nói ra bất luận phản đối gì. Đêm qua, phụ hoàng biết nhi thần hôm nay muốn đi qua nhìn ngươi, hắn cũng muốn đến, chỉ là thân thể của hắn bây giờ thực sự không thích hợp chu cư mệt nhọc, nên độc vương cùng nhi thần khuyến cáo, hắn là chọn ở lại trong cung dưỡng hảo thân thể trước, nhưng ở trước khi nhi thần đi, hắn phân phó nói mấy câu, để nhi thần thay hắn chuyển cáo, đều viết trong thư này, mẫu hậu, ngươi xem một chút đi…”

Nói xong, Phượng Linh Tuyệt liền từ trên người lấy ra một phong thư, đưa tới bên Duẫn Nguyệt, mà Duẫn Nguyệt cũng chậm chạp nhận lấy, cũng không có quá nhiều do dự, thế nhưng cũng không có thấy quá nhiều cảm tình ở trong mắt của nàng.

Thấy di nương như vậy, Địch Diên Diên cũng chỉ nhớ tới một người, Hiểu Nhược, trong trí nhớ của nàng, Hiểu Nhược vẫn biểu lộ như vậy, hình như đối với bất luận xích sự gì cũng không để tâm, chính là đối với người mình để ý khẩn trương một chút, người còn lại, nàng sẽ không nghe cố sự của bọn hắn, nhưng vẫn vẫn duy trì một mỉm cười nhất định, cười nhạt không nói, mà giờ khắc này di nương cũng như vậy.

Tiếp nhận thư nhi tử của mình đưa tới, Duẫn Nguyệt cẩn thận tỉ mỉ đọc, vài đoạn văn tự, thời gian xem cũng không lâu, đọc xong, Duẫn Nguyệt liền đi tới bên trong đại sảnh trúc phòng, lấy giấy và bút mực trên bàn, viết mấy câu, liền lần thứ hai gấp lại, giao cho Phượng Linh Tuyệt.

“Di nương, vô luận ngươi muốn làm gì, Diên Diên cũng sẽ ủng hộ ngươi!”

Ở hiện đại người tính cách không hợp thì ly hôn, không biết có bao nhiêu, đây đã là nàng nhìn quen rồi, hơn nữa nàng cũng vẫn cho rằng, hai người đã không thích hợp ở chung với nhau nữa tiếp tục miễn cưỡng cùng một chỗ, tuổi già ta ngươi đều không vui, không bằng sớm phân, di nương là một người có chủ kiến, nếu nàng giờ này ngày này sẽ chọn ở tại chỗ này không trở về hoàng cung, nàng nghĩ kỹ, như vậy nàng làm vãn bối cũng nhất định sẽ ủng hộ quyết định của di nương, cho dù đây là Phượng Linh Tuyệt không muốn nhìn thấy.

“Ân, Diên Diên, cũng là ngươi lý giải di nương, Tuyệt nhi, mẫu hậu đã quyết định ở tại chỗ này, ngươi tròn điều tâm nguyện quy ẩn điền viên này của mẫu hậu, không nên lại để cho mẫu hậu trở lại trong kim sắc lung điểu mẫu hậu nửa đời trước của mẫu hậu. Ở chỗ này, mẫu hậu sống rất vui, ngươi cũng không cần ép mẫu hậu trở về, lúc rảnh rỗi, đến thắm mẫu hậu, để Huân nhi lúc rảnh rỗi cũng tới đây một chút, nhưng, không cần khuyên mẫu hậu, chuyện mẫu hậu quyết định, cũng sẽ không lại thay đổi nữa, về phần phụ hoàng ngươi, ngươi chiếu cố thân thể của hắn thật tốt. Đối với thuyết pháp của triều đình cùng dân gian, mẫu hậu tin tưởng ngươi sẽ xử lý tốt. Diên Diên, nếu, liền cùng di nương đi xem nương ngươi đi, trước đó vài ngày, là ngày dỗ của nương ngươi di nương cũng không có nhìn nàng, Tà vương ngươi làm nữ tế cũng cùng nhau đi đi, Tuyệt nhi, triều đình khẳng định còn có rất nhiều chuyện cần ngươi đi xử lý, ngươi về trước đi…”

—— đề lời nói ngoài ——

Cảm tạ các vị chi trì!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.