Tà Vương Sửu Phi

Chương 152: Chương 152: Trần Ai Lạc Định




CHƯƠNG 77: TRẦN AI LẠC ĐỊNH

Editor: Luna Huang

Chỉ là, Địch Như Ngọc còn chưa có phát hiện, phía sau Thanh nhi còn có Lãnh Lăng Trần, trong thời gian ngắn nhất kéo Thanh nhi về, trên tay không có mang bất kỳ vũ khí nào, liền một chưởng đẩy đi trâm gài tóc trong tay Địch Như Ngọc đang chuẩn bị huy lên, Địch Như Ngọc ứng tiếng ngã xuống đất…

Búi tóc mất trật tựm đáy mắt lưu lại nước mắt không biết là bởi vì gãy tay đau, hay là bởi vì không trốn được, nhưng lớp trang dung hóa dày đã bắt đầu tan, nàng lúc này chỉ có thể dùng từ chật vật để hình dung…

Hai tỷ muội Địch Doanh Quyên thấy Địch Như Ngọc ngã xuống đất, nhưng không có một tia ý tứ muốn dừng lại, bởi vì các nàng biết, hiện tại cầu ai cũng cứu không được bản thân, gia gia thúc bá công của mình là tội gì các nàng rất rõ ràng! Đó là phải chém đầu! Huống chi các nàng cũng có phần mưu hoa trận âm mưu này, Địch Diên Diên cũng sẽ không bỏ qua bản thân, nên chỉ có ra sức đánh một trận, cái này còn có được còn có một ít sinh cơ.

Nên hai tỷ muội giống như phát điên, học Địch Như Ngọc trên đầu mình nhổ trâm gài tóc của mình xuống, thấy người liền hướng trên người bọn họ phải đâm đến, chỉ là những người đó đều là nhất đẳng cao thủ, mà hai tỷ muội không biết nửa điểm võ công, như trứng chọi đá, nhân gia không cần sử xuất một chiêu nửa thức liền đã đồng dạng đánh hai người ngã xuống đất.

Địch Diên Diên có lẽ cũng là mệt mỏi, lôi kéo tay của Tà Vô Phong, ý bảo nàng muốn trở về, Tà Vô Phong liền ôm lấy nàng cất bước ly khai, lúc gần đi bất quá là hơi đưa cho Lãnh Lăng Trần một ánh mắt, chỉ thấy Lãnh Lăng Trần khẽ gật đầu…

Lúc đi, Địch Diên Diên tùy ý để Tà Vô Phong ôm mình, đầu tựa ở trên ngực rắn chắc của hắn, nhắm mắt lại, trực tiếp quên một mảnh tiếng kêu khóc ở thất nội kia…

“Tướng công, ngươi làm sao vậy? Thả ta xuống đi…”

Từ tổ phòng Địch thị trở về, mới đến gia môn được Tà Vô Phong bế xuống xe ngựa, thế nhưng Tà Vô Phong không có trực tiếp để Địch Diên Diên xuống đất, mà là trực tiếp ôm nàng, quả không chịu buông Địch Diên Diên ra…

Người trong lòng mình có bao nhiêu mệt mỏi hắn không phải là không biết, cho nên mới lao thẳng đến ôm nàng không chịu buông xuống, từ đêm qua đã không có ngủ, vẫn bận xem chứng cứ phạm tội vơ vét từ tổ phòng Địch thị về, đợi hừng đông liền trực tiếp tiến cung, sau đó thậm chí ngay cả bữa trưa cũng không có ăn liền trực tiếp chạy tới tổ phòng Địch thị, không phải là không muốn để Địch Diên Diên nghỉ ngơi trước không nên bôn ba như thế, chỉ là cũng biết một ngày Diên Diên chưa có thể giải quyết chuyện này thì không thể an tâm, cho nên mới tùy ý của nàng mà làm, nhưng là bây giờ sự tình đều đã trần ai lạc định, tự nhiên cũng không do nàng quyết định…

” Hảo hảo để ta bế, nàng bây giờ cần cần chính là nghỉ ngơi!”

Những hạ nhân kia căn bản cũng không có ý tứ muốn thả xuống, vẫn cứ như vậy từ cửa chính đi vào trong nhà lớn, dọc theo đường đi, những hạ nhân kiabất giác nhìn bọn họ, tuy rằng mọi người đều biết cô gia nhà mình có bao nhiêu thương yêu tiểu thư, nhưng thế nào cũng thật không ngờ đường đường một vị Vương gia, thân phận vô cùng tôn quý, tẫn nhiên sẽ người có địa vị cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp mà ôm thê tử của chính mình, những thứ này chính là những thường dân cũng không thấy, càng làm cho khó có thể tưởng tượng là cái này sẽ phát sinh trên người vị Vương gia, xem ra tiểu thư bọn họ chọn đúng vị hôn phu rồi!

“Diên Diên, ngươi đã trở về? Tuyệt vương đợi ngươi thật lâu!”

(Luna: @@ cầu này ko biết ai nới luôn)

Mới được Tà Vô Phong ôm đi tới chính đường, trong phòng liền truyền đến thanh âm mệt mỏi, để Địch Diên Diên không nghĩ tới chính là Phượng Linh Tuyệt sẽ vào lúc này đi tới Địch phủ, không biết có chuyện gì hay không…

Nghe Địch Diên Diên bọn họ trở về, Phượng Linh Tuyệt đứng trong đại sảnh quay đầu lại, liền thấy thân ảnh cao lớn cuae Tà Vô Phong bế Diên Diên, chậm rãi đi tới đại sảnh…

Nhìn Địch Diên Diên được bế, Phượng Linh Tuyệt có vẻ càng khẩn trương, hắn chính là vẫn lo lắng Diên Diên xảy ra chuyện gì mới sẽ buông xuống tất cả chuyện trong tay chạy tới, vốn là dự định trực tiếp đi đến tổ phòng Địch thị, nhưng ngẫm lại cần phải đi xem Diên Diên có phải đã trở về Địch phủ hay chưa trước, không nghĩ tới khi hắn nghe thấy Địch thừa tướng nói Diên Diên vẫn chưa về mà chuẩn bị chạy đến tổ phòng Địch thị chợt nghe tin tức Diên Diên trở về!

Nhưng để hắn không có nghĩ tới là, Diên Diên dĩ nhiên là được bế, chẳng lẽ chuyện hắn vẫn lo lắng trong lòng thực sự xảy ra sao?

“Diên Diên, ngươi có phải bị thương ở đâu không? Đến cùng bị thương nơi nào?”

Bởi vì khẩn trương, nhất thời mất lý giải, bởi vì khẩn trương, thậm chí quên mất tồn tại của Tà Vô Phong, bước nhanh đi tới trước mặt của Địch Diên Diên, dùng tốc độ nhanh nhất, êm ái nâng tay phải của nàng, muốn xem thân thể của nàng…

Chỉ là hắn còn chưa cầm tới tay kia của Địch Diên Diên, liền bị Tà Vô Phong trầm muộn hé răng làm dừng động tác, lúc này hắn mới thanh tỉnh lại, ôm Diên Diên không phải là hắn, mà là nam nhân khác, hắn, bất quá là một nam nhân vĩnh viễn cũng không có khả năng tiến hơn một bước quan hệ với Diên Diên…

Mà Địch Diên Diên, mặc dù cũng là trong khoảng thời gian ngắn khó có thể phản ứng kịp, nhưng trừng hai mắt thật to nhìn về phía Phượng Linh Tuyệt, nhìn hắn cấp thiết, biểu tình rất sợ nàng xảy ra chuyện gì, nàng liền biết, nam nhân này, biểu hiện ra như không có gì, nhưng ở sâu trong nội tâm vẫn là không có thật sự buông bỏ nàng…

“Tuyệt, ngươi đừng lo lắng, ta rất khỏe, chuyện gì cũng không có, tướng công bất quá là thấy ta mệt mỏi nên bế ta… Được rồi, thả ta xuống trước đi…”

Địch Diên Diên vừa nói như vậy Phượng Linh Tuyệt mới thở phào nhẹ nhõm, nghe Diên Diên muốn xuống, liền lui về sau một bước, bàn tay cũng chầm chậm thả tay của Địch Diên Diên, nhất thời bị thoát ly ấm áp để tim của hắn lần thứ hai bị moi rỗng…

“Tuyệt, ngươi tới, là có chuyện gì không?”

Hai chân vừa chạm đất, liền trực tiếp đi đến bên người Phượng Linh Tuyệt, nhìn gương mặt trước mắt đã có vẻ tiều tụy, nhìn ra được kinh qua một phen tu chỉnh mới qua đây, thế nhưng thất lạc trong ánh mắt cũng không lừa được người…

“Không có việc gì, biết ngươi đến tổ phòng bên kia, muốn nhìn ngươi một chút xem đã trở lại chưa…”

Hắn biết có nam nhân kia bên cạnh nàng, nàng nhất định không bị thương tổn, thế nhưng, những người đó làm toàn chuyện xấu, hiện tại Diên Diên muốn đi bắt hết bọn họ, khó bảo toàn bọn họ sẽ không chó cùng rứt giậu, xử lý xong chuyện sáng nay, hắn liền bỏ mặc hết, vội vội vàng vàng chạy tới…

“Ta vô sự, hoàn hảo, chính là tướng công hắn quá mức ưu tâm…”

“Ân, như vậy cũng tốt…”

Đúng vậy, Tà Vô Phong như thế nào sẽ để Diên Diên thụ nửa điểm khổ? Nếu đổi lại là hắn, cũng sẽ làm như vậy….

“Tuyệt vương, chuyện của ngươi không phải là chưa xử lý xong sao?”

Tà Vô Phong đứng ở bên cạnh Địch Diên Diên, đưa tay phải ra nhẹ vỗ về vai nhu nhược của Địch Diên Diên, kéo về phía bên mình, không phải là muốn huyền diệu chút gì với Phượng Linh Tuyệt, mà là lo lắng Diên Diên rõ ràng là mệt mỏi, còn phải chống, muốn để nàng có chỗ dựa vào.

“Đúng vậy, Tuyệt, hoàng thượng hắn ra sao? Có tốt chút nào hay không? Còn có những đại thần kia, nhất tâm tác loạn toàn kinh thành bắt hết, vậy còn dư đảng không? Còn có…”

Địch Diên Diên nghĩ tới liền quan tâm, Tà Vô Phong nghe giọng của Địch Diên Diên cấp thiết, mày kiếm hơi nhíu, liền mở miệng liền mở miệng nói rằng…

“Diên Diên, việc này, Tuyệt vương đều sẽ xử lý tốt, nàng cũng mệt mỏi rồi, phải nghỉ ngơi một chút…”

Nói, liền đỡ Địch Diên Diên đến cái bàn bên người ngồi xuống…

“Tuyệt vương mời ngồi…”

Câu nói này là của Địch Ngưỡng Thiên, nhìn Tuyệt vương thâm tình với Diên Diên, ngoại trừ áy náy, hắn liền không hề có cái khác, bởi vì ở trong lòng hắn, Tà vương mới là nữ tế tốt nhất, hơn nữa là trọng yếu hơn, vị hôn phu này là Diên Diên tự mình chọn!

“Diên Diên, mẫu hậu nàng có khỏe không?”

Phượng Linh Tuyệt nhìn Địch Diên Diên được đỡ ngồi xuống, chờ nàng uống một hớp, liền ôn nhu hỏi…

Từ ngày đó tiễn mẫu hậu tống xuất cung thì không có gặp nữa, lúc đó độc của mẫu hậu vẫn chưa giải hết, tin tưởng người của Diên Diên cùng Tà Vô Phong, nhưng nói thế nào cũng là người thân cận nhất của mình trên đời này, trong lòng nhớ kỹ, đọc trong miệng đều mẫu hậu là của hắn, hắn tự nhiên sẽ lo lắng, nghĩ thần trí của phụ hoàng mình lúc bắt đầu giải độc, mơ hồ đang ngủ say, lại vẫn như cũ lẩm bẩm nhũ danh của mẫu hậu, Nguyệt nhi, hắn liền biết, trong lòng của phụ hoàng thủy chung là có mẫu hậu, có lẽ khi đó hắn đang nằm mộng, đầu mày đều nhíu chặt, tựa như đang gặp ác mộng, không biết trong mộng có mẫu hậu tựa như lúc này hắn ly khai hay không…

(Luna: ??? ta nhớ rõ để hoàng hậu ở phủ Tuyệt vương mà ta, ông kia là vương gia ai cho ngủ trong cung???)

“Bạch Tuyết cùng Cảnh Thương chiếu cố bên người nàng, không có việc gì, bên ngoài tất cả mọi người thịnh truyền di nương không còn tại nhân thế, cũng sẽ không có người miệt mài theo đuổi di nương còn ở hay không , hơn nữa đều đã không có giá trị lợi dụng, cũng sẽ không đi tìm tinh hoa lực nữa, hơn nữa, những người đó đều bị khống chế, đến Hình Lâm đều đã bởi vì bị người của Mị Vực đuổi bắt mà ra khỏi Phượng Dạ quốc, ngươi cứ yên tâm đi…”

Địch Diên Diên uống chén trà, cảm giác thoải mái hơn, liền hắng giọng một cái nói rằng, hết thảy đều giải quyết rồi, di nương cũng sẽ từ từ tốt, Phượng Linh Tuyệt cũng sắp leo lên ngôi vị hoàng đế, thật không nghĩ tới mới nửa tháng như thế dĩ nhiên sẽ phát sinh nhiều chuyện như vậy…

“Ân, vậy là tốt rồi…”

Mới vừa tới, trong lòng của hắn thật giống như vẫn muốn cùng Diên Diên nói cái gì đó, chỉ là không nghĩ tới, lúc này, là cái gì cũng nói không được, rõ ràng mấy ngày này xảy ra nhiều chuyện như vậy, bên cạnh bọn họ có nhiều biến hóa như vậy, nhưng, hắn đều chọn giấu hết thảy đều ở trong lòng, không có nói ra…

“Vậy là chuyện của ngươi chuẩn bị đăng cơ đi? Chờ đăng cơ điển lễ của ngươi hoàn tất, di nương khỏi chút ít, ta cùng tướng công cũng phải rời đi…”

Tuy rằng cảm thấy lúc này nói một câu nói như vậy có lẽ sẽ thương tổn Phượng Linh Tuyệt, thế nhưng, dù sao nàng gả cho Tà Vô Phong đã là sự thực, nếu nàng đã là Tà vương phi, vậy nên giải quyết hết tất cả mọi chuyện trở lại Mị quốc…

“Diên Diên, ngươi thực sự cảm thấy ta đăng cơ như vậy, tốt sao?”

Dù sao ngôi vị hoàng đế cũng không phải hoàng thượng ngự khẩu thân truyền, hắn không để ý thế nhân nhìn hắn thế nào, nhưng là phụ hoàng mình, hắn không thể không để ý, phụ hoàng còn chưa bôn thiên, hắn làm sao có thể cứ như vậy leo lên ngôi vị hoàng đế?

“Tuyệt, cho dù phụ hoàng ngươi thanh tỉnh, ngôi vị hoàng đế này, ngươi cảm thấy hắn sẽ nguyện ý ngồi? Hắn có lỗi với di nương, có lỗi với vạn thiên hạ… Hắn sẽ không tiếp tục ở đây tại vị… Mà ngươi, nguyên bản chính là người hắn chọn…”

Cái này Địch Diên Diên không phải là không có nghĩ tới, hơn nữa cũng nghĩ tới Phượng Linh Tuyệt đến cùng có nguyện ý làm hoàng đế hay không, cuối cùng vẫn là khẳng định đáp án, từ nhỏ được quan thượng quang hoàn, là người phải leo lên ngôi vị hoàng đế, hắn chính là từ nhỏ liền quen ý nghĩ này đi…

“Thế nào? Ngươi không muốn sao?”

—— đề lời nói ngoài ——

Cám ơn đã ủng hộ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.