Tà Vương Sửu Phi

Chương 151: Chương 151: Thanh Lý Môn Hộ 3




CHƯƠNG 76: THANH LÝ MÔN HỘ 3

Editor: Luna Huang

“Ngươi bớt ở chỗ này ngậm máu phun người! Ngày hôm nay ngươi xem như là đến ý định vu tội sao? Chất tôn nữ, ngươi không nên quên, chúng ta là cùng tộc nhân, đều ngồiở trên một thuyền!”

Địch Minh Tiêu là trong lòng có quỷ hắn đang sợ, mỗi một câu nói của Địch Diên Diên đều đâm ngay chỗ yếu của hắn, đều là thật sự tồn tại, có quỷ Địch Minh Tiêu là một bộ hình dạng đánh chết không tiếp thu, câu câu phủ nhận, câu câu lên án Địch Diên Diên là vu tội!

Cuối cùng càng trực tiếp nhắc nhở, lúc này Địch Ngưỡng Thiên cũng đã tiếp nhận thánh chỉ, thu nhận đủ loại triều bái của quan lại, Địch Diên Diên nếu thức thời sẽ không sinh sự vào lúc này, nói vậy, Địch Diên Diên nữ nhân ngốc này còn chưa có việc này, như vậy hắn làm thúc công dĩ nhiên là nên nhắc nhở, tuyệt không cho phép nữ nhân ngu xuẩn này phá hư kế hoạch bọn họ trù tính đã lâu!

“Thanh nhi, còn chờ cái gì, đi đi…”

Nhìn Thanh nhi tiếp tục đứng, tựa hồ muốn nghe Địch Minh Tiêu còn có lời nói dối gì một chút, cũng đã quên chuyện tiểu thư nhà mình giao phó, nghe lời của Địch Diên Diên lập tức hành động, cước bộ lưu loát, một điểm ý tứ dừng lại cũng không có, cho dù những hạ nhân kia cản, lại cũng không có ngăn trở bước chân của Thanh nhi, nàng cũng không có gì phải sợ, phía sau mình còn theo những cao thủ của Mị Vực, không cần một cái nháy mắt mách bảo, những người đó tự nhiên sẽ xuất thủ, nghĩ tới đây, Thanh nhi vẫn là cực đắc ý!

“Ngăn bọn họ!”

Địch Minh Tiêu ra lệnh một tiếng, những hạ nhân kia liền cản ở trước mặt của hắn, ba tỷ muội kia, tự nhiên là lui về phía sau Địch Minh Tiêu, tựa hồ cũng cảm thấy khí thế của người Địch Diên Diên bọn họ mang tới, biết bọn họ không đơn giản…

“A…”

Trong nháy mắt, đại thất nội có một mảnh tiếng kêu thảm thiết, hạ nhân nguyên bản còn khí thế rậm rạp rối bù đều té trên mặt đất, có một số là ôm cánh tay đã gãy, có một số ôm chân đã đứt, thậm chí có người ôm ngực, miệng phun tiên huyết, lúc nãy dáng vẻ bệ vệ ngẩng cao, hiện tại mặt ý sợ hãi, vội vàng muốn đứng lên rời khỏi nơi này, chỉ lo lắng những người đó sẽ tiếp tục hạ thủ…

“Các ngươi, phản rồi, phản rồi! Các ngươi còn không ngăn bọn họ! Địch Diên Diên, ngươi tiện nữ nhân này, ngươi đến cùng muốn như thế nào, lẽ nào ngươi cũng không biết cha ngươi sắp làm hoàng đế sao? Chúng ta là đồng tông đồng tộc, ngươi liền muốn thấy tràng diện tự giết lẫn nhau? Địch Diên Diên, tâm của ngươi nữ nhân này thế nào ác độc như vậy a?”

Địch Minh Tiêu thấy người của chính mình căn bản vô dụng, không được bao lâu đều bị đả đảo, đây là không có cách nào, chỉ có thể nói rõ mọi chuyện, trong phòng còn thu một ít đồ không gặp được người, tuyệt đối không thể để cho bọn họ tìm ra, nếu không, cho dù Địch Ngưỡng Thiên thực sự làm tới hoàng thượng cũng vô ích!

“Là cha của bổn cung muốn làm hoàng đế, hay là đám người các ngươi muốn cho cha làm hoàng đế? Có cũng là, ngươi Địch Minh Tiêu muốn lợi dụng cha lên làm hoàng đế, bổn cung nói có sai lầm hay không? Thế nhưng, ngươi nghĩ lầm rồi, cha không phải là loại người như các ngươi vậy, nếu là cha có tâm tư như thế, căn bản sẽ không đợi đến giờ này ngày này mới có thể hiển lộ nghĩ cách muốn làm hoàng đế, hôm qua hắn đáp ứng bất quá là vì để cho các ngươi phớt lờ, để bắt đám các ngươi, chúng ta ở trong hoàng cung đều bắt được phe cánh của ngươi, lúc này bọn họ ngay trong đại lao, ngươi có muốn tụ họp một chút với bọn chúng không? Nga, sai, chuyện này, ngươi vẫn không có đứng ra, đều là ngươi dưỡng kiền nhi tử của ngươi đứng ra, tìm được hắn trước…”

Một câu một câu Địch Diên Diên chậm rãi kể lại, trong giọng nói không hiện một điểm sốt ruột, thế nhưng không khó từ đó nhìn ra, kỳ thực bọn họ muốn Địch Diên Diên mau chóng nói hết lời, để cho bọn họ biết, Địch Diên Diên đến cùng biết bao nhiêu! Rất không may, Địch Diên Diên tựa hồ nắm giữ được nhất thanh nhị sở, ngay cả hắn kia cho tới bây giờ Địch Diên Diên chưa từng gặp mặt, thậm chí người bên ngoài sẽ không biết tồn tại dưỡng tử, nàng đều biết!

Địch Diên Diên thấy Địch Minh Tiêu nhất phó nhận định nàng là ý định hãm hại, ý định quấy rối đại kế của bọn họ, hận không thể vọt tới trước mặt nàng, xé nàng thành mảnh nhỏ, cũng chưa hiển bao nhiêu tức giận, những người này nàng hiểu bao nhiêu, bọn họ làm sao sẽ thản nhiên thừa nhận sai lầm của mình, nếu là bọn họ sẽ trực tiếp thừa nhận, cũng sẽ không đi đến bước này…

Ngay lúc Địch Minh Tiêu vẫn như cũ tức giận bất bình, muốn phản kháng, muốn phải tiếp tục nói sạo, hai đệ đệ của hắn, tam trưởng lão cùng tứ trưởng lão liền không biết từ nơi nào vọt ra, trực tiếp quỳ gối trước mặt của Địch Diên Diên cùng Tà Vô Phong!

Tà Vô Phong theo quán tính ôm Địch Diên Diên lui về sau một bước, tuy rằng biết rõ những người đó không có khả năng xúc phạm tới Diên Diên, nhưng vẫn là để ngừa vạn nhất, toàn gia này quá mức biết hội diễn hí, phải phòng!

“Diên Diên, chất tôn nữ, việc này cùng chúng ta không quan hệ a! Đều là nhị ca, nhị thúc công của ngươi hắn sai sử chúng ta, uy hiếp chúng ta không được nói ra chuyện này! Chúng ta cũng là vì danh tiếng của gia tộc, cũng vì bảo trụ mạng nhỏ mới có thể để nhị ca nói gì nghe nấy!”

Tam trưởng lão Địch Minh Dương quỳ gối trước mặt Địch Diên Diên, nước mắt nước mũi khóc lóc kể lể với Địch Diên Diên, tựa hồ hắn mới là người bị hại, tựa hồ hắn là thật bị người lấy đao gác ở trên cổ mới có thể thông đồng làm bậy! Hình dạng thật là đáng thương!

“Đúng vậy. Diên Diên. Ngươi phải tin tưởng tam thúc công ngươi cùng tứ thúc công, chúng ta sẽ không lừa ngươi, ngươi muốn chứng cứ chúng ta đều có, ngươi muốn bao nhiêu, chúng ta có bấy nhiêu, nếu không phải niệm một hồi tình huynh đệ, muốn để hắn biết sai sửa đổi, chúng ta là thực sự muốn vạch trần, nhưng nhị ca là đứng đầu một nhà, tất cả mọi người là nhãn tuyến của nhị ca, chúng ta căn bản chạy không thoát, lo lắng hơn hắn sẽ không niệm thân tình, trực tiếp sát hại chúng ta a!”

Đồng dạng cùng tam ca của mình lên án nhị ca mình, Địch Minh Đường nói câu câu có lý, giống như là đang nói thật, Địch Diên Diên không khỏi bội phục, thiên phú diễn trò của những người này cũng quá cao rồi!

“Hai đứa súc sinh các ngươi đến cùng đang nói cái gì! Cái gì ta sai sử các ngươi, các ngươi muốn bảo trụ mạng nhỏ mới ta nói gì nghe nấy? Việc mưu nghịch này không phải là Địch Minh Đường ngươi nói ra còn có ai? Địch Minh Dương, ngươi cũng không cần từ chối, ta trốn không thoát, ngươi cũng đừng hy vọng sống khá giả! Nếu như nói ta là ý định muốn lợi dụng Địch Ngưỡng Thiên đoạt được bảo tọa của hoàng đế, vậy mỗi một người vậy các ngươi đều là tham mưu! Các ngươi không cho ta sống, ta cũng sẽ không cho các ngươi sống khá giả!”

Nghe hai thân đệ đệ của mình bán đứng mình như vậy, Địch Minh Tiêu đơn giản bất cứ giá nào, nếu không ngăn cản được Địch Diên Diên vạch trần âm mưu của hắn, mà những thứ người đáng chết này đều muốn hại một mình hắn, vậy còn không bằng cá chết lưới rách! Hắn tuyệt đối sẽ không để người phản bội hắn sống khá giả!

Về phần ba tỷ muội vừa rồi còn trốn ở sau lưng Địch Minh Tiêu thấy vậy, không muốn bước ra nói một câu, ngược lại là ai cũng sẽ không giúp, đang đợi tất cả mọi người không có chú ý tới các nàng liền trực tiếp chạy đi, nói không chừng còn có thể có một đường sinh cơ, bộ dáng đáng thương cùng khóc nháo vừa rồi tất cả đều không thấy, ngược lại đổi lấy là một bộ mặt tính toán, đôi mắt âm hiểm đang không ngừng chuyển động…

“Nhị ca, ngươi cũng không cần khăng khăng một mực nữa!”

“Ngươi, hai đứa súc sinh các ngươi!…”

“Được rồi, các ngươi có phiền hay không?” Diễn trò không mệt mỏi sao? Thế nhưng, ta xem hí mệt mỏi, ba huynh đệ các ngươi nhất dạ bạo phú, Địch Minh Dương, Địch Minh Đường, nếu là bị áp chế, các ngươi sẽ sống trong phong quan, nhất thời bao toàn Túy Hoa lâu, để hoa khôi chỉ hầu hạ các ngươi, nhất thời lại mua xây tòa nhà lớn ở khu vực tốt nhất đông thành?”

Tuy rằng trước cũng có nghe nói các loại này của bọn họ, chỉ là cũng thật không ngờ chuyện càn rỡ của bọn họ quá nhiều! Đêm qua một đêm không ngủ nhìn toàn bộ chứng cớ phạm tội của bọn họ, nguyên lai, mấy năm nay, đám người này chuyện đám người này làm ác còn rất nhiều…

Nói không phải là đồng mưu, cũng sẽ không có người tin tưởng, huống chi, nếu là bị người khống chế, ở nhà này lại không thể có tâm phúc, vậy thì là ai mật báo cho bọn hắn, để cho bọn họ trong thời gian ngắn như vậy biết được Địch Diên Diên nàng mang người qua đây vạch trần âm mưu của bọn họ, giờ chạy đến trước chân nàng diễn ra tiết mục như vậy…

“Tướng công, cũng mệt mỏi, trực tiếp mang bọn họ đi đi…”

“Toàn bộ bắt hết bọn họ…”

Một câu nói của Địch Diên Diên, Tà Vô Phong liền ôn nhu gật đầu với nàng, sau đó không còn cảm tình nói mấy chữ như vậy, vài người không nhiều đứng ở phía sau hai người, cũng đủ bắt hết bọn họ, đương nhiên, tam trưởng lão ra sức phản kháng, càng trực tiếp từ trên người móc ra đao nhọn, đã đâm đến chỗ Địch Diên Diên, tràng diện là có chút hỗn loạn, mà ba tỷ muội kia muốn phải thừa dịp loạn đào tẩu…

Cho dù Địch Minh Tiêu giơ đao nhọn trong tay lên đâm đến chỗ Địch Diên Diên, cũng không có chút tác dụng nào, nguyên bản cũng không có bất luận võ công gì, Tà Vô Phong đưa tay qua hai bên trái phải lấy cái chén trên bàn gỗ ném đến chỗ Địch Minh Tiêu, hét thảm một tiếng xuyên qua đại thất, Địch Minh Tiêu Địch Minh Tiêu lập tức bị đứt, đao nhọn phịch một tiếng rơi trên mặt đất, Địch Minh Tiêu đau đến chảy nước mắt, có thể thấy được một kích kia của Tà Vô Phong không nhẹ, sau này xem như là tay bị phế rồi!

Địch Diên Diên cùng Tà Vô Phong thấy ba tỷ muội kia thừa loạn đào tẩu, thế nhưng các nàng không có chú ý tới phương hướng chính môn các nàng chạy, Thanh nhi đã mang theo những người đó trở về, còn bắt được một đám người, chính là cha nương của các nàng, còn có một chút thê thiếp, dáng dấp của mỗi một người cũng không có hiển lộ bao nhiêu sợ, ngược lại là nhất phó thịnh khí lăng nhân, trong miệng còn nói những câu, để lão gia chúng ta biết, ngươi sẽ bị ngũ mã phanh thây, một bên tiến đến còn một bên ồn ào, thẳng đến thấy một mảnh một mảnh trong thất, những lão gia tử nhà mình đã đã bị bắt, quỳ trên mặt đất, vẻ mặt phẫn nộ, lại không có chút năng lực phản kháng nào!

“Hừ, các ngươi muốn chạy?”

Thanh nhi thấy ba tỷ muội kia muốn chạy trốn, liền trực tiếp vọt tới trước mặt của các nàng ý đồ muốn ngăn cản, nhìn thấy mình như là trốn không thoát, ba tỷ muội kia chỉ có ra sức liều mạng, Địch Như Ngọc từ trên búi tóc mình nhổ trâm gài tóc xuống, thẳng tắp muốn đâm tới trên cổ của Thanh nhi, thế nhưng trong nháy mắt lại cải biến phương hướng, tựa hồ muốn dùng Thanh nhi làm con tin để cho mình an toàn thoát đi…

Chỉ là, nàng còn không có phát hiện, phía sau Thanh nhi còn một Lãnh Lăng Trần, trong thời gian ngắn nhất kéo Thanh nhi lại, trên tay không có mang bất kỳ vũ khí nào, liền một chưởng đẩy đi trâm gài tóc trên tay của Địch Như Ngọc, Địch Như Ngọc ứng tiếng ngã xuống đất…

—— đề lời nói ngoài ——

Cảm tạ các vị chi trì!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.