“Dạ cô nương, sao ngươi biết được đối phương sẽ không tiếp tục tăng giá? Mới nhìn tư thế đối phương, đối với vật lần này cũng là tình thế bắt buộc.” Kim Tử đánh giá cao thêm một phần đối với vị Dạ cô nương vô cùng có khả năng thành chủ mẫu tương lai này, cũng cảm thấy hết sức tò mò vì sao nàng chắc chắc như thế?
Dạ Thất Thất lười biếng tựa vào trên ghế, trên tay bưng một ly nước trà ngâm ngon, đưa tới bên miệng lướt qua một ngụm sau đó mới chậm rãi mở miệng, “Hắn là người thông minh.”
“A?” Kim Tử lại càng không hiểu ý tứ của nàng, người thông minh có liên quan gì đến việc buông tha cho bán đấu giá nha?
“Người thông minh không sẽ vì một món đồ không biết tên tạo nên một kẻ địch không rõ thực lực cho mình, nếu ta không để cho ngươi nói lời nói kia có lẽ hắn còn có thể cạnh tranh cùng ngươi một phen.” Đáy mắt Dạ Thất Thất lóe qua tia giảo hoạt, đương nhiên nàng sẽ không nói điểm tiểu tâm cơ này của nàng cho Kim Tử biết, mặc dù năm vạn kim tệ đắt chút ít, cũng may đồ đã thuộc về nàng, cũng không uổng phí phen tâm tư này của nàng.
Kim Tử cái hiểu cái không gật đầu nhẹ, mặc dù hắn cơ trí, lại rất ít đụng phải loại tình huống này, trở ngại thân phận nên cũng không tiếp tục truy vấn, đành phải vùi sâu nghi hoặc vào đáy lòng.
“Cốc cốc cốc - - “
Tiếng đập cửa vang lên, ánh mắt Dạ Thất Thất sáng lên, trong cơ thể Nghịch Thiên Đỉnh xao động mãnh liệt như thế, hẳn là nghịch thiên châu được người đưa tới.
“Các ngươi là ai?” Sau khi Kim Tử mở cửa ra, thấy vài người đứng ngoài cửa, trong tay người đứng bên cạnh người cầm đầu bưng một cái khay đang đắp tấm vải đỏ.
“Hồi công tử, tiểu nhân là quản sự Vạn Bảo Các, đến để đưa công tử vật đã đấu giá.” Người cầm đầu vén tấm vải đỏ trên khay lên, giao hộp gỗ tử đàn gấm cho Kim Tử.
Kim Tử tiếp nhận hộp gấm mở ra nhìn nhìn đồ vật bên trong, giao cho Dạ Thất Thất, sau đó lấy ngọc bài trong người giao cho người đến, nói, “Giao ngọc bài này cho chưởng quỹ Vạn Bảo Các các ngươi, hắn liền hiểu.”
“Vâng.” Người đến dè dặt tiếp nhận ngọc bài, không dám nán lại, mang người nhanh chóng rời đi.
Dạ Thất Thất không chịu nổi Nghịch Thiên Đỉnh trong cơ thể thúc giục, đứng ở cửa cầm nghịch thiên châu trong hộp gấm vào trong tay, vào tay liền cảm giác được một cỗ hơi thở quen thuộc, trong nháy mắt lúc chạm vào, lòng bàn tay truyền đến một cỗ cảm giác nhàn nhạt nóng rực, cảm giác nóng bỏng càng ngày càng đậm hơn...
Trong mắt Dạ Thất Thất hiện lên thoáng tia vui mừng, thầm nói quả nhiên là kiện bảo bối tốt!
Nàng nghĩ tới nhất định phải mau mau rời khỏi nơi này, tìm một chỗ yên tĩnh giao vật này cho Nghịch Thiên Đỉnh, nàng cũng có chút không thể chờ đợi được muốn nhìn một chút sau khi dung hợp nghịch thiên châu Nghịch Thiên Đỉnh sẽ biến hóa như thế nào?
Đột nhiên, dị biến nổi lên!
“Vèo - -” một phen, một đạo hồng quang chợt lóe qua, mu bàn tay Dạ Thất Thất bị đau, không tự giác buông tay ra, trong tay nghịch thiên châu liền có người nhân cơ hội bị đạo hồng quang kia cướp đi!
“Đáng chết!” Mặt Dạ Thất Thất liền biến sắc, tức giận mắng một tiếng, Kim Tử vội đuổi theo.
Lại dám từ trong tay nàng cướp đi nghịch thiên châu, đến cùng là người phương nào lớn mật như thế?
Kim Tử cũng mang vẻ tức giận theo sát phía sau, sắc mặt âm trầm đến mức có vài phần dọa người.
...
Lúc Thủy Thanh Ngạo đang cùng mỹ nhân trong ngực vui cười, đột nhiên trong ngực nhiều thêm một đạo lông xù, hắn cúi đầu vừa nhìn, nguyên lai là thú sủng Hỏa Hồ của hắn trong miệng ngậm hạt châu lớn chừng quả đấm nhảy đến trong ngực hắn, cầm hạt châu trong tay, một cỗ cảm giác nhàn nhạt nóng rực từ lòng bàn tay truyền vào, hắn cảm giác tu vi mình mới vừa đột phá không lâu mơ hồ có loại hiện tượng càng thêm vững chắc, trong mắt hiện lên thoáng vẻ khiếp sợ.
“Đây là vật gì? Ngươi lấy vật này ở đâu?” Vật này nhìn như tầm thường, lại giống như hiếm thấy, nếu như được vật này tương trợ, ngày sau tu vi của hắn chắc chắn tiến triển cực nhanh, nghĩ đến đây, đáy mắt Thủy Thanh Ngạo tràn đầy vẻ mừng như điên.