Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 25: Cực phẩm nam sủng




Edit: Tương Ly

Phủ thành chủ---- ---

Viêm Hỏa Thành khí hậu thiên nhiệt, mùa hè rất nhiều loài hoa nở rộ ganh đua khoe sắc, vô cùng xinh đẹp, mặt trời rực rỡ đúng là thời cơ tốt đi du ngoạn, hết lần này tới lần khác có người ở trong hoa viên nhìn những loài hoa kia bình thường đến mức không thể bình thường hơn, ngay cả tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc bên cạnh cũng bỏ mặc.

“Hỏa thiếu gia mới tới đây, chưa quen cuộc sống nơi này, không bằng ta mang Hỏa thiếu gia ra khỏi thành đi dạo, thưởng thức một chút quang cảnh Viêm Hỏa Thành!”

Dạ Vi lớn lên cực kỳ xinh đẹp động lòng người, cộng thêm cố ý trang điểm, trở nên xinh đẹp không gì sánh được, một bộ phấn sa váy dài phiêu dật mà không mất ưu nhã, bên hông một cái đai lưng khảm nạm bảo thạch phác hoạ ra vòng eo mảnh mai, trước ngực nhô ra no đủ đầy khí chất nữ tử phong tình, hoa trong viên cùng nàng so sánh, đều ảm đạm thất sắc.

“Không có hứng thú!” Hỏa Kỳ Vân ôn hoà đáp trả nàng một câu, mí mắt cũng không nâng lên.

Dạ Vi sắc mặt tức giận, hàm răng khẽ cắn, trên đầu trâm gài tóc khảm nạm màu viêm tinh đỏ rực khẽ lay động, nhịn xuống tức giận trong lòng, an ủi mình do hắn không ngẩng đầu nhìn thấy vẻ đẹp của mình, chờ hắn chú ý tới vẻ đẹp của mình, sẽ như nam nhân khác nâng nàng ở lòng bàn tay, trở thành công chúa mà đối đãi.

“Nha---- ---- có rắn---- ------ “

Dạ Vi duyên dáng hô to một tiếng, thoáng cái bổ nhào vào trong lòng Hỏa Kỳ Vân, sít sao ôm cổ của hắn, thân thể không ngừng run rẩy, dường như thật sự vô cùng sợ hãi.

“Dạ tiểu thư ngươi nếu không buông tay ra, ta sẽ kêu to vô lễ.” Nhướng mày, Hỏa Kỳ Vân vô cùng không thích mùi thơm trên người nàng, mũi hắn từ trước đến nay rất nhạy cảm, mùi vị nhàn nhạt thơm ngát, mùi thơm trên người Dạ Vi cùng hương hoa trong hoa viên hỗn hợp cùng một chỗ, mùi vị đó xông đến mức làm ngực hắn khó chịu, có loại xúc động đánh người.

“Ta sợ----- ngươi. . . Ngươi đưa ta trở về phòng được hay không, ta sợ rắn------” Thân thể Dạ Vi mềm mại dính sát ở trong lòng hắn, chết sống không chịu buông tay, thanh âm run rẩy lộ ra nội tâm sợ hãi, lại không có người chú ý tới đáy mắt nàng như gian kế thực hiện được, âm hiểm cười.

Dạ Vi thế nhưng coi trọng Hỏa Kỳ Vân!

Cái này, có ý tứ !

Khóe môi Dạ Thất Thất nhếch lên, tà tà tươi cười, không biến sắc nhảy lên trên cây to bên cạnh bọn họ, thực lực nàng hơn xa bọn họ, cộng thêm việc nàng hết sức ẩn núp, chắc chắn không có ai phát hiện, kết quả là…nhìn hai người xa xa ôm nhau, nàng tà ác ...

“A---- ---- “

Một trận tiếng thét chói tai cắt đứt Dạ Thất Thất tà ác YY, đẩy ra lá cây vừa nhìn, nàng trừng lớn hai mắt, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ không thể tin nhìn phía trước...

Oa, mỹ nam, tuyệt đối là mỹ nam!

Cực phẩm nha!

Nàng có vài vị sư huynh tuấn mỹ, trầm ổn, nho nhã, nhưng người nam nhân yêu mị này, vẫn làm nàng kinh ngạc không thôi!

May là Dạ Thất Thất đã nhìn bốn vị tuyệt thế cực phẩm sư huynh đã năm trăm năm, lúc trông thấy đạo bóng dáng trước mắt kia, ánh mắt sáng lên, lộ ra hào quang như sói đói, nhìn mấy vị sư huynh cực phẩm năm trăm năm, lần này đột nhiên trông thấy một cái cực phẩm mỹ nam, Dạ Thất Thất nước miếng đều thiếu chút nữa chảy ra.

Chậc chậc. . . Kia vóc người, kia tướng mạo, kia khí thế. . . Cực phẩm nha cực phẩm! Hàng này nếu là nữ nhân, tuyệt đối khuynh quốc khuynh thành, họa thủy nha!

Nhìn đạo bóng dáng hồng sắc cách đó không xa, Dạ Thất Thất ngược lại lo lắng có thể hay không phát hỏa? Hắn là nam nhân, có hầu kết chính tông, nhưng lại quyến rũ xinh đẹp như vậy. . . Ngạch, quả thật làm cho nàng là nữ nhân thực sự có chút ít bị đả kích.

Bất quá. . . Như vậy nam nhân cực phẩm làm sao lại lưu ở phủ thành chủ?

“Nhị tiểu thư dự định nằm tới khi nào?” Hàn Thu là vì nghe được tin tức Dạ Thất Thất trở lại mới đi ra khỏi sân nhỏ của hắn, ai ngờ đi ra không tìm được người, lại gặp hai người Hỏa Kỳ Vân cùng Dạ Vi, thời điểm hắn đến đây đúng lúc trông thấy Dạ Vi muốn ngã xuống , trong nháy mắt đó, hắn phản xạ tiếp lấy nàng.

“Hừ, cút ngay!” Dạ Vi lộ ra nguyên hình, tính tình đại tiểu thư nũng nịu lập tức hướng hắn rống giận, đẩy hắn ra, mặt mũi tràn đầy ghen ghét liếc hắn một cái.

Hỏa Kỳ Vân rất chán ghét những người dối trá thích ra vẻ, nhất là Dạ Vi loại nữ tử giả dối này, càng làm cho hắn phản cảm không vui, “Hừ!” Hừ lạnh một tiếng, quay đầu muốn đi.

Lại vì lời nói của Hàn Thu mà dừng chân!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.