Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử

Chương 67: ta đau




Lục Khuynh Tâm không chịu ở lại mà nhất định ôm người ngồi trên ngựa vượt đường xa trở về.

"Thanh Hồn ngươi có sao không?"

Ý thức Thanh Hồn mơ mơ màng màng, tiếng ù không dứt bên tai. Y nghe thấy tiếng hắn gọi ngây ngốc một lúc mới trả lời:"Không sao, không sao cả.."

Nhưng y cử động, cũng không nói thêm gì cả.

Lục Khuynh Tâm cứ một lúc lại hỏi y làm sao, hắn không cảm nhận được y đang tồn tại, chỉ thấy bên ngoài mưa gió mùa xuân lất phất trở nên buốt người. Một tay hắn ôm người y thật chặt, tì cằm lên vai, má áp má cố gắng sưởi ấm người bên cạnh:"Ngươi yên tâm ta nhất định đưa ngươi trở về kịp thời.." sẽ không để ngươi muộn một bước như ta.

Thanh Hồn không nói gì, trong lòng y không có cảm xúc gì cả, không thấy đau đớn sợ hãi gì cả, Nguyên Thời Liễu với y chỉ là một cái tên xa lạ.

Không khí trên núi lúc này vừa ẩm ướt vừa nhớp nháp, khoảng trời bên triền núi mênh mang khiến người ta không kìm được sinh ra cảm giác buồn thương. Y bước chân xuống ngựa sao mấy ngày liền bôn ba không khỏi cảm khái số phận, người nên ở đây không phải y, mà người ông ta muốn gặp cũng không phải y. Sinh mệnh con người thật yếu ớt bất cứ lúc nào cũng biến thành gió thoảng mây bay, đáng buồn hơn ước nguyện cuối đời lại đặt nhầm người.

Ngoài cửa sổ những bông hoa nhỏ đang lất phất bay, nhìn qua như đang múa lượn vẫn không cứu được bầu không khí ảm đạm.

Nghe tiếng động, Tân Dã vén mành trúc đi ra đón người thấp giọng nói:"Sư phụ đang đợi ngươi."

Trong lò, lửa đỏ hồng rực cháy lâu lâu lại phát ra tiếng nổ, mùi thảo dược rất nồng, lại càng làm tôn lên sự tĩnh lặng trong hang núi lúc này, y nhấc bước chân nặng nề mỗi bước đều in hằn thật sâu dưới đất.

Sắc mặt Thanh Hồn vẫn bình lặng chỉ trong lòng y cảm thấy mâu thuẫn đáng sợ đang xâm chiếm lấy hồn phách yếu ớt gửi tạm trong chốn hồng hoang này.

Lục Khuynh Tâm không muốn vào phá vỡ riêng tư của người khác, thấy y đi vài bước đã vấp ngã, tiến lên một bước, Tân Dã đỡ kịp người:"Ngươi sao vậy?"

Y lắc đầu không nói.

Hắn không hiểu, y có thể chỉ trong vài ngày quen đường đi khắp Nhiếp phủ không sao thế mà trở về nhà lại không biết lối, nơi này với y đã xa lạ đến mức này rồi sao, Thanh Hồn, bao lâu rồi ngươi không trở về nhà, phải chăng người ở đây nhưng trái tim ngươi từ lâu đã rời khỏi, vĩnh viễn không trở về rồi.

Bên ngoài trời lại đổ mưa rả rích, Nguyên Thời Liễu khoác lên người một chiếc màu đen rất dày, sắc màu đậm đà đó cùng ánh lửa lò than ấm áp không xua đi vẻ nhợt nhạt thê lương khó tả, không chịu được đau đớn mà nhíu chặt mày, nói lời mê sảng gì đó. Liễu Nguyên Hồng theo sau y nhìn sắc mặt u uất kia càng thêm thương tâm, nói:"Phụ thân, Thanh Hồn về rồi."

Làn khói bốc ngào ngạt, Nguyên Thời Liễu nhìn thấy bóng người qua màn khói mờ mịt không sao thấy rõ, càng làm nỗi thê lương nồng đậm tăng lên bội phần, giọng nói ấy nặng nề và thoáng mang theo một chút chua chát, như cây khô sắp bị quật, khóe mắt đọng lại chút sầu lệ:"Lại đây..."

Mưa gió đang rơi trái tim người cũng rét buốt, theo mỗi bước chân của y bầu không khí trở nên tĩnh lặng tột cùng, khuôn mặt Nguyên Thời Liễu vặn vẹo, gân trán nổi đầy dường như muốn nói lời hối thúc nhưng không đủ sức, làn khói từ thảo dược kia như một tấm lưới kết lại đè nặng trên thân thể yếu ớt, trong mắt lộ ra mơ màng bất định.

Thanh Hồn gọi thật khẽ:"Sư phụ..."

Giống như có gì trong cơ thể đang thoát ra ồ ạt, vừa mất sức vừa bị gió lùa lạnh cóng, sắc mặt Nguyên Thời Liễu làm đông cứng lại:"Từ nhỏ đến lớn con đều không gọi ta là phụ thân."

Gương mặt Thanh Hồn trầm lặng ngưng tụ một màn sương mỏng, như sực nhớ ra gọi:"Phụ thân."

Tiếng gọi nhỏ đến mức nghe như tiếng sương đọng trên phiến lá rơi mỗi đêm mà ông ta nghe được. Tuy nghe được nhưng ông không thấy trên gương mặt đó có chút cảm xúc gì, không có ấm áp, không hận cũng chẳng đau xót gì, chỉ một mình ông có ảo giác mơ hồ người này xa lạ đến tột cùng. Môi ông ta tím tái ưu thương sâu đậm thế mà y lại không cách nào sinh ra đồng cảm, ở bên giường ông ta ngồi xuống.

Giữa đêm dài tịch mịch vết thương rấm rứt đau, ông ta nhìn y không biết nên bắt đầu từ đâu. Thanh Hồn nhìn rũ mắt:"Sao người không biết chăm lo cho sức khỏe của mình vậy, trời xuân dần ấm lên nhưng vẫn hay mưa, người vẫn nên cẩn thận tốt hơn."

Y chẳng biết mình đang nói gì nữa, ông ấy bệnh cũng không phải do cơ thể chịu lạnh.

Lúc rũ mắt lại nhìn thấy xương xẩu ông ấy gầy guộc.

"Nguyên Hồng, ta muốn nói chuyện với Thanh Hồn một lát."

Liễu Nguyên Hồng dạ khe khẽ, lẳng lặng rời ra ngoài.

"Gần đây ta cứ hay mơ về Y Y, không biết nàng ấy có đang chờ ta không?"

"Ngày xưa nàng ấy rất thích chọn hôm nào trời nắng đẹp mà kê ghế ngồi bên vườn thảo dược, cạnh hồ nước pha trà hoa uống. Nàng ấy thích mặc quần áo màu xanh lam nhất, ánh sáng rơi trên người nàng ấy càng trở nên nhu hòa mềm mỏng, rất đẹp. Ta thường xuyên bận bịu nghiên cứu y thuật rất ít thời gian chăm sóc nàng ấy, nàng ấy cũng không hề giận mỗi khi ta trở về đều thấy nàng ấy chuẩn bị sẵn đồ ăn trên bàn chờ ta. Luôn chờ như vậy dù có thể hôm đó ta không trở về...đã có khoảng thời gian rất dài ta cho rằng nàng ấy cũng yêu ta."

Thanh Hồn mò mẫm, rót thuốc ra chén, để qua một bên đợi nguội không hề có ý định xen vào câu chuyện trên, không có bất cứ thắc mắc gì cả.

"Có những hôm trời đẹp, dưới chân núi hồ sen trắng đã nở, nàng ấy mơ màng nhìn những bông hoa trắng như mây trong làn nắng mờ ảo, hái vài cành sen ôm vào lòng." Giọng ông ấy ôn tồn:"Thời tiết trên núi quá khắc nghiệt, sen có nở cũng không đẹp nổi, nó vốn dĩ không thuộc về nơi này." Ông nhớ lại ngày tháng trước kia khóe miệng hiện nụ cười:"Ta dắt tay nàng ấy chậm rãi cất bước ra ngoài, đi qua đường núi nhỏ đầy cỏ dại, nghe tiếng chim vui hót líu lo, còn chụm đầu vào nhau trông đáng yêu vô cùng, ta cùng nàng ấy đi mua những gốc xương bồ đỏ sậm về trồng, tăng thêm sắc màu cho khu vườn."

Thì ra khu vườn đó là do hai người trồng, y cúi đầu nếu có thể nhìn thấy không biết bóng mình trong chén thuốc sẽ có bộ dạng thế nào, y lặng thinh chờ khói nóng tan.

"Tiếng ca thanh nhã của nàng giống như những tia nắng vàng ươm, tươi sáng, nồng ấm biết bao. Đôi lúc rất êm đềm những đêm khó ngủ ta gối đầu lên chân nàng ấy nghe tiếng ru của nàng ấy, mệt mỏi đều xua tan."

Ông ta nhìn y:"Hương sen trên người ấy luôn quanh quẩn trong tâm trí ta nhưng chẳng gãi đúng chỗ ngứa, tiếc là con cũng giống ta, đều thích đỗ nhược. Ta không tìm được hương sen ngày xưa nữa rồi.."

Thanh Hồn bất giác đưa tay sờ túi thơm trên người, hơi nhíu mày muốn nói lại thôi.

Lời nói ra chẳng có ý nghĩa gì cả.

Ông cố kìm nén ngoảnh đầu sang hướng khác:"Con có biết vì sao Oanh Tử thích hải đường nhưng lại luôn cài một bông hoa tiên lai khách hay không?"

Không đợi y trả lời ông lại nói:"Vì người mà con bé yêu thôi, phải không? Chỉ vì người đó vô tình cài cho nó một bông hoa mà lòng nó vương vấn mãi không thôi, mỗi khi hoa tiên khách lai nở lại thấy vui mừng khôn xiết. Mẫu thân con cũng vậy, nàng ấy thích hải đường như thế sao lại luôn muốn trồng sen thế..."

Đầu y có chút tê dại, không nhịn được hỏi:"Mẫu thân con thích nhất là hải đường sao?"

Ông không ngờ lại nhận một câu hỏi như thế, gượng gạo hỏi:"Con không thấy thế sao?"

Y suy nghĩ mông lung:"Có lẽ người nói đúng, mẫu thân thích hải đường lắm." Rồi y lại thản nhiên nói:"Nhưng rốt cuộc người đang muốn nói gì thế?"

Ông ngẩn ngơ:"Con không hiểu được đâu..,khi đó con còn chưa ra đời. Cả đời ta nghiên cứu y thuật, lại để mẫu thân con trúng độc không chữa được con nói xem có phải rất thất bại không?"

"Đời người ai cũng có lúc không được như ý nguyện, hết thảy do ý trời." Y xoa lưng khuyên nhũ người bình tĩnh lại.

"Thanh Hồn...." ông run rẩy:"Sẽ không nói những lời như vậy."

"Cơ thể nàng ấy không thích hợp sinh nở, nàng ấy luôn khát khao có một đứa con ta không dám nói thẳng cho nàng ấy biết, lừa nàng ấy thường xuyên xem thuốc tránh thai là thuốc bổ, về sau có lẽ nàng ấy đã nhận ra, lén ngừng uống thuốc ta cũng chẳng hay. Đến khi phát hiện nàng ấy mang thai dù hết lòng khuyên nhủ nàng ấy vẫn không chịu bỏ đứa bé, cứ khóc mãi. Ta hết cách đành vùi đầu nghiên cứu thuốc cố gắng phục hồi sức khỏe cho nàng ấy, thai nhi lớn ta phát hiện là song thai. Sinh một đứa đã khó khăn lắm rồi, nàng ấy còn sinh đôi, cùng một bụng mẹ sinh ra nhưng đứa bé kia chào đời đã yếu ớt, trên người có đốm xanh ôm mãi mới ấm lên một chút, ta biết không thể nào giữ được nó."

"Cho nên ông đem nó bỏ bên triền núi để nó tự sinh tự diệt sao?"

Nguyên Thời Liễu không trả lời câu hỏi này chỉ là sắc mặt xám ngoét, gương mặt kia tưởng chừng nứt toạc ra đến nơi, ảm đạm cất lời:"Nàng ấy hận ta lắm, nhân lúc ta không ở cạnh liền ôm con bỏ đi mất, đến khi ta tìm được nàng ấy thân thể nàng ấy đã không cứu được nữa rồi, thuốc thang cũng chỉ cầm cự được mấy năm thôi, nàng cứ u uất mãi đến khi nhặt được Oanh Tử, có lẽ nàng ấy tự lừa mình rằng đã tìm được đứa bé kia rồi..."

"Vì không cứu được, cho nên dù Lưu Minh dìm chết người ông vẫn nhắm mắt bỏ qua sao, thi thể bà ấy bị giẫm nát ra ông nhìn không thấy sao?" Đây chỉ là giấc mơ y thường thấy, không chứng kiến tận mắt vẫn cảm thấy ớn lạnh tận xương tủy.

"Ta biết chứ...nhưng ta lại quên mất."

Thanh Hồn đột nhiên muốn bật cười, câu trả lời như thế thật khiến y bất ngờ đấy.

"Có một thời gian dài ta không sao nhớ rõ bản thân mình phải làm gì, nhưng lòng ta cứ canh cánh một việc không thể tha cho người đó, ta phải giết hắn...nhưng hắn là ai, ta không biết hắn là ai, ta chỉ muốn giết hắn, nghiền nát hắn mà thôi... Sau đó, Lưu Minh chết..sao có thể như thế được, nàng ấy sao có thể chấp nhận được con của mình vì thù hận mà giết người chứ...sao có thể..." Ông thống khổ quằn quại:"Tay của nó sao có thể dính đầy máu tươi được.., không thể.."

Giọng điệu ông càng lúc càng yếu ớt, mỗi một giây đều là cố gắng chống đỡ, y nhìn ông ta một lúc lại nói:"Được rồi, người nghỉ ngơi đi, chuyện cũng đã xảy ra rồi người có nói gì cũng không thay đổi được đâu."

Tiếng sấm phía ngoài thì càng lúc càng lớn, khung cửa sổ đã đóng run rẩy liên tục, bên trong kín gió trở nên ngột ngạt không chịu nổi. Nguyên Thời Liễu đưa đôi tay cứng đờ ra, đôi môi ông run rẩy:"Con thật giống bà ấy, mọi thứ điều giống.." Cổ họng như nghẹn tảng đá ông thều thào:"Con..con có hận ta không?"

Cơn mưa lạnh băng đang đổ rào rào như lưỡi dao lạnh băng cắt lên da thịt những vết thương thật sâu. Y nhìn gương mặt ông ta tựa nhìn thấy máu tươi đang thấm ra, hoảng hốt:"Sao con có thể hận người chứ?"

Dù y chẳng có chút tình cảm gì với ông ta cả, người trước khi chết đều muốn bớt đi cảm giác áy náy, ra đi thanh thản, y cần gì làm khó ông, coi như làm việc tốt vậy.

"Thế...thế Thanh Hồn thì sao...ca ca con..nó có phải.."

Bàn tay cầm thìa của y hơi run va vào chén thuốc phát ra âm thanh nho nhỏ, phải thôi cùng máu mủ sao có thể không nhận ra chứ, có thể trước kia ông ta có nhầm lẫn bởi hai người không hề gần gũi, nhưng sao đó cũng có chút gì đó nghi ngờ:"Người ta nói huynh đệ song sinh là nhất thể đồng tâm,..người nói có đúng không...con suy nghĩ như vậy, chắc ca ca cũng nghĩ như thế thôi?" Lời của y gọn gàng dứt lời không mang theo tia cảm xúc nào, có lẽ y không chấp nhận được việc một đứa trẻ yếu ớt bị ném ra ngoài không ngó ngàng tới.

Cho dù y với đứa trẻ đó là một khoảng không xa lạ.

Giọng ông ta khàn khàn:"Ta biết...con chỉ nói cho ta vui thôi."

Y cất giọng hờ hững:"Người nghĩ nhiều rồi, uống thuốc thôi."

Thống khổ trên mặt Nguyên Thời Liễu cuối cùng cũng dịu đi:"Ta lại cứ muốn nghĩ nhiều một chút, ít nhất có thể dối lòng rằng con thật lòng tha thứ cho ta."

Y nặng nề thở dài:"Có đứa con nào lại giận cha mẹ mình lâu chứ?"

Trong lòng Nguyên Thời Liễu cuộn sóng, bàn tay đang nắm chặt chăn cũng dần buông lỏng:"Mắt của con...mắt ta có thể.."

"Không cần." Y ngắt ngang:"Người sẽ không sao đâu."

Rất lâu sau Thanh Hồn dần đi ra, mọi người đang chờ ở ngoài đều đứng lên nhìn, nhưng y không nói gì cả đi thẳng ra ngoài.

Cơn mưa bên ngoài dữ tợn như muốn giết người, y cứ đi mãi người nặng như đeo đá trượt chân lăn mấy vòng xuống dưới đất bùn lồi lõm, lăn đến nỗi người bị những bụi thuốc đầy gai đâm rướm máu, y như không biết đau cứ nằm đó không chịu nhúc nhích. Lục Khuynh Tâm vội vàng đuổi theo đỡ lấy người:"Thanh Hồn...ngươi..."

Những hạt mưa lạnh lẽo đầu óc y lạnh cóng, cứ quay cuồng khó chịu vô cùng, y phục trên người ướt đẫm dính sát thân thể gầy yếu, đột nhiên phun ra một ngụm máu. Lục Khuynh Tâm ôm chặt người hơi ấm cũng thật mỏng manh, người hắn cũng hệt y lạnh cóng, nhưng ngoài ôm chặt người ra hắn không biết làm gì để liếm láp vết thương trong y.

Mặt Thanh Hồn tái như giấy, cuộn tròn người lại không biết cơn đau từ đâu ập tới, đang trong mưa gió vẫn tuôn từng dòng mồ hôi giống như sinh mệnh thật mỏng đang trào ra ngoài, như thoát hư ra khỏi dương thế này:"Ta đau quá...sao ta lại đau thế này.."

Hắn mím môi nghe từng lời của y lọt vào tai, như vô số tàn lửa bay loạn xạ đốt trái tim hắn, từng chút, từng chút biến nó thành màu xám tro. Hắn cũng hoảng sợ không kém, không ngờ cũng có ngày hắn sực nhớ ra trái tim hắn còn máu, còn màu sắc đỏ tươi, còn đập trong lòng ngực, còn biết đau đớn, giờ phút này nó như bị một thanh tre nứa cứa từng nhát, vết thương nhầy nhụa máu thịt.

Trong cổ họng y có máu tươi sôi sục, máu tươi thấm ra kẽ răng, y bưng mặt khóc thảm:"Ta đau quá.."

Tiếng khóc của y đâm vào hắn, xé ra vết thương đẫm máu, giống hệt ngày hôm đó, ngày hôm đó mưa cũng rơi thế này...chẳng ai khuyên nổi hắn..

Nỗi tuyệt vọng này, y làm sao gánh nổi đây, cứ như cây non đổ gục không chịu nổi gió mưa.

Lục phủ ngũ tạng y bị móng vuốt xé rách, càng lúc càng cuộn lại thật nhỏ, hắn ôm hai má y:"Thanh Hồn, đừng khóc..."

Y không nghe thấy khóc thất thanh, hắn ôm không nổi đôi vai gầy run rẩy của y, không xoa nổi được đau đớn y phải chịu, bọn họ đều là những kẻ nếm mùi thương tổn, sự đồng cảm tương thông khiến hắn biết nỗi đau hôm nay không ai có thể xua nổi:"Rồi cũng sẽ qua thôi..."

"Đau quá...ta làm sao thế này...đau, đau lắm.." Cơn đau không biết vì đâu mà có, không thể dùng dao cắt bỏ chỗ thối rữa đó đi, chỉ đành để nó hủy hoại thân xác tàn này từng chút một.

"Không sao, không sao cả..ngươi còn có ta." Hắn hôn trán y lạnh buốt:"Không sao đâu mà..ngươi đau ở đâu ta chữa cho ngươi..ngươi đừng khóc."

Đừng có khóc mà...đừng khóc..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.