Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử

Chương 57: diêm vương gọi hồn ta




Mắt y nhìn không tốt, nhất thời hoảng hốt nhìn đường kiếm lướt qua đâm thẳng thân cây, y chỉ muốn nhanh chóng kéo tay Mỹ Tiếu nhưng muội ấy đã nôn nóng nổi giận cầm một nhánh cây khô lên.

"Mỹ Tiếu, võ công chưa hồi phục hết muội đừng làm càng."

Mỹ Tiếu chạy ngược lại phía rừng rậm cây cối, kích động chém giết, không quên nói với y:"Đa tạ Thanh đại ca gặp chuyện bất bình khuynh lực tương trợ, đến đây Mỹ Tiếu có thể tự mình lo liệu phiền người đưa thi thể Nghê Thường tỷ trở về trước."

Mỹ Tiếu đối với Hồng Thiếu Hoài hận ý thế nào chứ, để người ở lại hậu quả khó lường. Thanh Hồn dụi mắt mấy lần vẫn không nhìn rõ trong không khí dần dày đặc mùi máu tanh, người y gai lên như bị ma quỷ bò khắp người trong lòng có cảm giác không may. Tâm tính khó đổi y biết không ngăn được Mỹ Tiếu nói những lời ngăn cản cũng vô ích.

Trong rừng chim run sợ vỗ cánh kêu phành phạch.

Cẩn Ngọc San gắt gao nhìn cuối cùng thở dài:"Mỹ nhân cần gì như vậy." Tay hắn cầm lưỡi kiếm ánh lên màu xanh ngọc bích, linh quang chiếu vào mắt trong đêm tối trở nên nổi bật.

Đêm đen lãnh khốc.

Trăng sáng lên cao góc áo hoa lệ bay phần phật, con ngươi đen sâu thẳm Mỹ Tiếu tóe lên tia lạnh lùng, tu vi của nàng phục hồi thêm một phần:"Cẩn Ngọc San, đồ của nhị ca ta ngươi xài tốt quá nhỉ?"

Cẩn Ngọc San nâng kiếm lên nhìn, ngón tay lướt qua lưỡi kiếm sáng dần lên, linh lực hòa hợp đến không ngờ:"Là y tặng nó cho ta, ta chỉ là thuận theo mà nhận thôi."

"Nhị ca cũng không biết ngươi đem nó đi làm chuyện ác."

"Trách ta ư? Là do y dễ lừa mà thôi, tiểu muội đừng kéo dài thời gian hồi phục năng lực nữa. Lên đi."

Tuệ Sinh xé mở bóng đêm ánh sáng chói lòa như tách trời đêm ra thành hai nửa, rừng cây chuyển động mộc quỷ quay đầu:"Vốn dĩ là dùng ngày mai hẹn người đến tiếp đón họ, nhưng không ngờ họ đến sớm hơn ta tưởng."

Mỹ Tiếu không gượng cười nổi nữa, như bị hắt nước lạnh.

Trong rừng có bẫy!

Dây leo chọc thẳng dưới đất lên, bất ngờ đâm tới chiêu thức quá bất ngờ quấn chặt chân nàng, dây khác chọc sâu vào người tàn nhẫn máu cứ ồ ạt chảy ra, Mỹ Tiếu cắn răng chịu đựng không rên thành tiếng. Lưỡi kiếm vừa cướp được của mấy tên tiểu tốt cũng bị rơi, dây leo quấn đi mất, bên người nàng không có một vũ khí nào, nàng đau đến phát run co người dùng cành cây khô đối phó với dây leo. Càng rút dây leo đang cố chui vào bên trong tiếng ma sát trong huyết nhục rợn cả người.

Mộc quỷ này nuôi bằng máu, càng nhiều máu càng mạnh.

Nàng thở hổn hển, cắn răng nhẫn nhịn nhánh cây khô trong tay như hóa thành hư ảo, ngày xưa nàng không chịu học Thi Hành Thảo nếu không đã có thể đưa một người một xác kia đi không cần ở đây giữ chân. Trong bóng tối nàng nhìn về phía Cẩn Ngọc San bằng đôi mắt quật cường che lấp hết mọi đau đớn..

Nàng nhớ ra kẻ đó là ai rồi...

Kẻ nức mùi rượu xông vào phòng nàng, kẻ đánh Nghê Thường tỷ đến tàn nhẫn, có mấy phần giống Cẩn Ngọc San, Cẩn Tuyên..

Những con người này nàng đã muốn quên từ lâu, bọn chúng đều là thuộc hạ của Hồng Thiếu Hoài.

Một sợi dây leo bị cắt đứt, bên trong ánh xanh lam len lỏi, nàng cau mày thấy trận này có gì đó không đúng.

Mấy chục dây leo trong rừng vươn lên, từng sợi thô to từ dưới đất phá lên chấn động không ngừng, sắc bén như dao bay về phía nàng, tuy nàng tránh nhanh nhưng vẫn bị cắt qua bắp tay, thêm việc nàng bị thương dây leo càng khát máu tìm tới nàng, dây leo đâm vào gốc cây làm thân cây nổ tung vòng lại từ sau lưng nàng đánh tới. Máu vấy khắp nơi, quấn chặt tay nàng quất từng đợt. Mỹ Tiếu tái nhợt không thở nổi, dây leo quấn mấy vòng siết đến thê thảm choáng váng, Cẩn Ngọc San cầm Tuệ Sinh nâng kiếm chưa kịp xuất linh lực đã dự cảm không lành quay đầu.

Một sợi dây liễu quay vòng quất vào mặt.

Dây liễu từ màu xanh chuyển dần sang bạch quang, quấn lấy Tuệ Sinh hai ánh sáng nhìn thì hòa lẫn nhưng bên trong đối đầu gay gắt, linh quang cường hãn nóng bỏng mắt, Vấn Liễu không phải vũ khí lợi hại cũng không có sát chiêu gì hoặc là bản thân y vô dụng không biết đường sử dụng nó. Y liếc vội Mỹ Tiếu mặt mày tái nhợt, bết nhác đầy máu, cố gắng cầm cự thêm nhìn ánh sáng bạch quang nuốt dần hết dây liễu.

Y cũng không biết vì sao lại như thế.

Cuồng phong trong Tuệ Sinh phát động tán loạn, Vấn Liễu dài thêm một chút quấn quanh Tuệ Sinh.

Cẩn Ngọc San nhếch miệng linh lực cuồn cuộn không ngừng rót vào Tuệ Sinh quang mang cắt đứt nhánh liễu linh lực đánh ra, cuồng phong trong Tuệ Sinh vặn vẹo rống giận, nghiền nát cây cối bụi bặm mù mịt. Cả mộc quỷ cũng bị cuộn vào gốc rễ nát thành bụi mờ ánh trăng khuyết xuyên qua còn vẩn đục.

Bụi bặm tan dần..

Tức khí cũng tự dưng biến mất.

"Khốn thật, bị lừa rồi."

Trong rừng thi nhau lùng sục người, ai nấy cũng cầm vũ khí đâm loạn vào những bụi cây hốc đá, hơn hai mươi mấy người đi quanh vây không lối thoát. Sức Thanh Hồn quá lớn một tay giữ người một tay che miệng, mặc người giãy giụa, thấp giọng:"Muội đừng liều lĩnh hành động theo cảm tính nữa, một người đã mất mạng muội không thấy sao?"

Mỹ Tiếu thở hổn hển giãy giụa càng mạnh, trong mắt phượng ngập phẫn nộ nước mắt đẫm tay y. Thanh Hồn đột nhiên ho lên, máu nhuộm bả vai nàng, Mỹ Tiếu nhìn thấy cứng đờ cả người, lại nức nở.

Những người ở biệt viện đó nàng đối phó được nhưng Cẩn Ngọc San, nàng đánh không lại hắn.

Là nàng vô dụng.

Hai người đều cố che giấu tức khí.

Bên ngoài, Nhiếp Trạch Phong trong lòng có dung nham cuồn cuộn chỉ muốn nhanh chóng tìm người nhưng tiếc là bên ngoài mộc quỷ rít gào, tay tùy ý biến dài chém ra quỷ khí lạnh lẽo, mỗi lần đánh ra đều chấn động nổ tung. Tay vác theo trường đao chém ngang chém dọc, dây leo nối dài vô số túa ra, Nhiếp Trạch Phong né tránh phòng ngự đào gốc mộc quỷ.

Ánh đao phát ra tia tàn nhẫn.

Máu từ mộc quỷ nát vụn phun ra xối xả, bọn chúng đã được hút máu..

Của ai? Mỹ Tiếu?

Nhiếp Trạch Phong thống hận nghẹn tới ngực, mắt ưng lãnh đạm hung ác, lưỡi đao đánh tới như thiên lôi sấm chớp. Huyết nhãn mộc quỷ phát ra tiếng gào thét của quỷ, bên trong chứa đựng biết bao lệ quỷ muốn phá ra, chỉ cần đến lúc nó sẽ như núi lửa cuộn trào xông ra càn quét thế nhân. Mộc quỷ này phụ thuộc vào một trận pháp khác như binh lính xiềng xích trói buộc thay chủ tướng hấp thụ huyết nhục của người khác, binh lính thì ở đây còn chủ tướng thì không biết ở nơi đâu mà tàn phá.

Mộc quỷ móng vuốt lật tung trận địa không ít thuộc hạ sức lực không đủ mạnh bị bọn chúng đâm nát phổi, tham lam nhai nuốt thi thể họ vào bụng, trong không khí ngập mùi tanh máu tươi tiếng Cẩn Ngọc San cười vặn vẹo trong không trung vang đến:"Đây là món quà riêng ta tặng các người đó hahaha."

Đôi mắt Nhiếp Trạch Phong hiện tơ máu chưa kịp đối kháng Ôn Ngọc đã lao về phía âm thanh gầm gừ:"Trả Mỹ Tiếu lại cho ta."

Thành Kính nổi lửa đốt mộc quỷ chỉ sợ Ôn Ngọc đơn bạc làm liều:"Nhuận Thành, theo y đi."

Mộc quỷ khởi động hoàn toàn rễ rời khỏi đất đứng thẳng tắp, gân quỷ nổi lên dưới ánh trăng khuyết, rầm rộ vây quanh bốn người lại.

"Xem ra đã có chuẩn bị từ trước, không biết bên phía hai người kia thế nào."

Thành Kính nói"Họ là song sát mà, không sao đâu." Tuy bảo vậy nhưng không nuốt nổi lo lắng bỗng mộc quỷ rống giận xông tới xông qua lửa, giẫm lên bùa chú lảo đảo tiến gần bất ngờ phóng ra móng vuốt, tùy ý biến đổi, chạm vào máu thịt đỏ tươi càng trở nên hung hãn, mạnh mẽ.

Lúc này, Lục Khuynh Tâm và Bạch Diệp không phải đối mặt với mộc quỷ mà còn có Hàn Minh Túc, xương khô ác thú chôn dưới rừng thi nhau nổi lên, nơi giữa lồng ngực lấp ló nơi mạn sườn một viện Huyết Bảo đập thình thịch. Dùng Huyết Bảo hút oán khí ác thú chết thảm nuôi dưỡng chính mình, hóa ra ngươi đã đi đến bước này rồi sao?

Hồng Thiếu Hoài...

Ta nhất định tìm được ngươi.

Gió đêm chao đảo trong mưa tanh gió máu, ác thú gào thét đòi lại xác thịt tim gan của mình, vung móng vuốt, quất đuôi đánh tán loạn, Lục Khuynh Tâm rút Vũ Đoạn Từ chém những bộ xương khô, cánh tay ác thú bị cắt đứt đổ ầm xuống đường đi của bọn chúng bị chặn lại chém giết, ác thú nằm rạc đuôi, người, tay, chân, rơi vãi.

Bạch Diệp dùng côn đục thủng yết hầu một tên ác thú, nâng bọn chúng lên lại giáng xuống đất. Mắt ác thú trống rỗng không có con ngươi máu thịt, nơi đó lóe lên ánh đó kỳ lạ, Bạch Diệp cụp mắt không nhìn đem thi cốt quăng vòng trên không trung, đập nát vụn dưới chân nhìn nó như mấy quả hồng mềm nhũn.

"Ta đối phó mấy con thú con này đệ đi bóp cổ tên Hàn Minh Túc kia đi."

Gió thổi mạnh rừng cây xào xạc trong không trung phát ta tiếng đàn, hàn khí lạnh lẽo toát ra, mặt đất xộc lên khí lạnh. Ôn Ngọc mừng gỡ:"Là Tuyết Phách, Mỹ Tiếu. "

"Ôn Ngọc không được đi lối đó." Gân trán Nhiếp Trạch Phong nổi lên giận dữ:"Ôn Ngọc, Ôn Ngọc...Mỹ Tiếu không mang theo đàn."

Tuyết Phách vẫn còn trong phủ sao có thể vang trong khu rừng chết chóc này được?

Tuyết Phách lạnh lẽo ngưng kết âm thanh trong đêm.

Cẩn Ngọc vuốt ve chiếc nhẫn khảm Tử Anh, lười biếng nhìn về nơi phát ra tiếng đàn:"Tuyết Phách, tiểu mỹ nhân này lấy đâu ra thế."

Nhữ Dư Liễu nôn nóng không ngăn được:"Tuyết Phách sẽ đóng băng mộc quỷ mất. Mọi sức lực đều dồn đối phó hai nhóm người kia, điểm yếu dồn phía mũi nhọn nếu cô ta phá được trận pháp bị phản, yếu đi."

"Yên tâm, dù tu vi khôi phục hoàn toàn nàng ta cũng không đủ sức sử dụng Tuyết Phách đâu. Bất quá đây là cơ hội tốt đoạt cây đàn đó." Ánh mắt Cẩn Ngọc San thong thả mà tàn nhẫn:"Tứ chi Cẩn Tuyên đều nát vụn, mạn sườn gãy đâm ngược phổi, xuyên tim máu tươi nhầy nhụa...ta quyết không để cô ta sống. Thay vì để hai nhóm người kia ở điểm mũi nhọn ta để cô ta ở đó thì thừa biết cô ta không có bản lãnh phá trận."

Cẩn Ngọc San đi dẫn người đi về phía âm thanh, dẫn lửa nổi lên khí lạnh xà xà dưới đất nhanh bị phân tán, mắt hắn đen hun hút tàn nhẫn bắn về phía trước.

Mỹ Tiếu đóng băng mộc quỷ ngưng đọng, mồ hôi toát ra ướt áo:"Thanh đại ca chúng ta nhanh đi thôi, không cầm cự nổi nữa."

Thanh Hồn gượng dậy, đi một bước băng kết liền vỡ bắn tứ phía rọc lên người họ vô số vết thương.

"Thanh đại ca."

Thanh Hồn ngẩng mặt nhìn Mỹ Tiếu, ánh trăng đơn bạc chiếu lên gương mặt lấm lem mới, y nhìn xuyên qua như thấy bóng người tinh nghịch hồn nhiên, bàn tay xòe ra bên trên đầy cánh hoa hải đường, trái hải đường còn chưa kết, trong lòng họ đã háo hức chờ đợi.

Một mùa hoa lại đến rồi, trong lòng họ còn có mấy phần chờ mong đây?

"Thanh đại ca."

Thanh Hồn sửng sốt, từ trong ấm áp mềm mại từng đao từng đao xé ra vết thương, đau đớn như xé hồn xé phách, ngã quỵ:"Vết thương nhỏ thôi, muội đi trước đi."

"Không được.."

"Không sao...không sao, ta có cách."

"Muốn đi đâu vậy?" Cẩn Ngọc San ôm bầu rượu từng ngụm nuốt xuống, cổ họng nóng như thiêu, Mỹ Tiếu mặt mày tái mét.

"Mấy dây liễu bạch quang này thật thú vị, có thể tấu ra tiếng đàn của Tuyết Phách cơ à?"

Mỹ Tiếu quỳ bên cạnh y, tuyết ngưng kết dưới chân lạnh thấu xương:"Thanh đại ca, Thanh đại ca.. " nhìn thấy Thanh Hồn nôn máu luống cuống tay chân vụng về lau cho y, chợt nhớ ngày đó đại ca đưa thi thể nhị ca về, nàng không tin cứ ôm lấy thi thể mà lay dậy, xin nhị ca hãy nhúc nhích, nói gì đó đi. Càng nghĩ càng thấy sợ, mới đây người này còn ôn hòa cho nàng cảm giác thân thiết, quà mừng cưới là bộ nan quạt bạch ngọc mà nàng thích từ rất lâu, nó không giá trị hay phàm tục như những món quà tông môn khác tặng, nan quạt này là thủ công làm ra. Không hề có quan hệ thân thích gắn bó vẫn chịu đến cứu nàng, bị nàng liên lụy. Nàng sợ hãi nhìn huyết sắc người kia mất sạch lại nhìn ánh lửa lan tới, xa xa tiếng Ôn Ngọc vọng tới.

Chàng đến đây thì chỉ có đường chết.

Chàng đừng đến đây...

Là do nàng cố chấp.

Phải chăng đây là cảm giác tuyệt vọng...

"Ôn Ngọc à..." Ánh lửa đang cuồn cuộn bỗng hạ xuống đôi chút, bao quanh họ cây cối xung quanh đều biến thành tro giống như kết giới nóng cháy hóa thành một con sông uốn lượn hừng hực nhưng bất động không tiến sâu đến nuốt chửng hai người:"Ta là người biết thương hoa tiếc ngọc, nếu hai người đã phu thê tình thâm, để hắn đến bầu bạn với nàng nhé."

Mỹ Tiếu hồn xiêu phách lạc ngồi dậy, Thanh Hồn hoảng hốt túm chặt:"Đỡ ta dậy, để ta."

Nàng không nghe thấy mắt vô hồn lao ra, nàng lao ra ánh lửa cũng lùi như cố ý trêu đùa Cẩn Ngọc San nói:"Từ từ nào tiểu mỹ nhân đừng vội nộp mạng."

Thanh Hồn gượng dậy nắm lấy Vấn Liễu, máu tươi nhỏ ra, kết giới âm thanh dựng lên.

Quá yếu!

Sóng âm quá yếu, nhẹ như sóng gợn trên mặt đất.

Cẩn Ngọc San giống như giờ mới phát hiện ra y, cười:"Ngươi là người vừa đánh ta?"

Mỹ Tiếu vô hồn đập vào kết giới đau đớn muốn chết, kịch liệt run rẩy quỳ dưới đất khóc không ngừng, cuộn lại bên chân kết giới tìm mọi cách đục lỗ, căng thẳng dùng sức người như nặng ngàn cân cả động tác nhỏ đơn giản cũng không biết làm sao thực hiện.

Phải ngăn chàng ấy lại, chàng đừng đến đây..

Đừng đến đây..

Thanh Hồn không nhìn nữa nhắm mắt lại, dây liễu như mọc gai đâm vào tay hút máu mở ra một đạo thủy lưu.

Quá yếu!

Không kết nổi thủy lưu.

Cẩn Ngọc San lười biếng nhìn:"Đây là thứ quỷ gì vậy.." ánh mắt hắn tham lam:"Đồ tốt như thế ngươi có dùng cũng vô ích hãy để cho ta..." Linh lực Tuệ Sinh đánh tới không cần dùng quá nhiều sức kết giới mỏng manh nứt dần ra, từng đạo ánh sáng lam sắc cắt vào kết giới, y ngửi thấy mùi máu tanh thật nồng.

Xin lỗi, là ta vô dụng..

Ta không bảo vệ muội, xin lỗi, xin lỗi..

Y nhớ rõ hương rượu hoa lê bạch nồng nàn, kẹo hải đường thơm ngọt, mọi thứ dần như tuyết hoa thành thủy.

Vết rách ngày càng lớn, phản xích linh lực thân thể y chìm nổi ngã xuống, âm khí cường thịnh từ lòng đấy thấm vào da thịt, cảm giác này thật quen thuộc y đã từng trải qua, khí lạnh kia điên cuồng xâm nhập há răng nanh vuốt quỷ gặm nuốt y, phảng phất như qua nửa đời người phiêu bạt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.