Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử

Chương 116: Rừng Hoang Gió Lạnh Người Xa Vắng 1




Tháp Tụ Hồn của La Phi Tuyệt vỡ rồi.

Hắn mang thương tích nghiêm trọng trở về tháp điều dưỡng, không để người khác xâm phạm.

Không hiểu sao trong một thoáng yên tĩnh chết người, nhiều tiếng nổ vang trời thi nhau dậy lên, mọi thứ đều vỡ vụn.

Hồ nước U Lam bị chấn động nứt dần, quỷ hồn nuôi bên dưới không chốn dung thân, lại thiếu nước hồ dung dưỡng dần hồn phi phách tán.

Tháp Tụ Hồn sụp đổ mang theo biết bao mạng thuộc hạ hắn chôn theo, máu thịt tung tóe vung vãi khắp nơi.

Giang Khách lúc đến nơi không khỏi chấn kinh, chốn này đang phân tán quỷ khí mây trời đen đặc, cơn mưa quỷ dị rơi không ngừng.

Tháp Tụ Hồn không phải nơi dễ xâm nhập, trừ phi là người mà La Phi Tuyệt vô cùng tin tưởng ai mà làm được? Nhưng La Phi Tuyệt bị thương chỉ một mình ở trong tháp không cho ai tiếng gần.

"Xem ra ở trên núi Mộc Linh gặp phải đối thủ mạnh, điều thương không được còn tẩu hỏa đến phát nổ."

"Dẫn Lôi Hỏa." Hòa Phong Thương cầm ô che kim quang che chắn đến tận gót chân, nửa ngồi nửa quỳ cầm một bàn tay bị cháy xém chỉ còn một nửa lên nhìn:"Thứ này một khi gặp nhiệt độ nhất định sẽ nổ, độc bên trong rải rác khắp nơi, chạm đất liền nổi lửa trên diện rộng.

La Phi Tuyệt này bị người ta giở trò, ở bên ngoài nhất định không dám điều khí sâu dễ bị phiền toái bên ngoài làm phân tâm, về đến nơi vừa điều khí nhiệt độ toàn thân tăng lên, ngu ngốc thì tự mình phá nơi ở của mình thôi."

Giang Khách không biết nửa bàn tay cháy xém kia có điểm gì để nhận ra bất thường, nghe thế hoang mang:"Lưu Ảnh muốn thì giết cần gì để La Phi Tuyệt về tới tổng đàn của mình.

Sao ông ta biết hắn còn hậu thuẫn phía sau chứ?"

"Cái đó ai mà biết." Hòa Phong Thương đứng dậy:"Tên này cũng chướng mắt, không phải đã ngán đường ngươi lâu nay sao? Chết cũng tốt."

"Chúng ta đi thôi, chấn động lớn như vậy sẽ có người nhanh chóng mò tới thôi."

***

"Thật hả?" Thanh Hồn không tin được trên núi này có một chợ họp mặt buôn bán đấy.

"Đương nhiên là có, không những thế mà còn có ba bốn thôn xóm ẩn cư ở đây bảo vệ vùng núi này.

Người ở Mộc Linh chúng tôi không giao du nhiều với bên ngoài, chỉ có những người được cấp lệnh bài mới được xuống núi vận chuyển lương thực, đồ dùng cần thiết mang lên.

Lâu dần họ tìm được các loại lương thực có thể trồng trên núi, tự mình trồng trọt, ở đây có rất nhiều thứ thú vị đấy."

Thanh Hồn rất phấn khởi:"Có rau hiên không?" Mọi người đang đau đầu vì cái hồ quỷ kia, không khí căng thẳng ngột ngạt, y thấy mình nên bồi bổ cho hắn.

Xuyên Thục sau khi Khấu Hòa quậy một trận đã tan hoang hết rồi.

Sắc Nguyệt lắc đầu:"Đó là rau gì?"

Y hơi thất vọng:"Thôi vậy.."

"Nè, ngươi chỉ hỏi thế thôi sao..."

Y chớp mắt:"Thì ta chỉ hỏi thôi..." lẽ nào nơi này có quy tắc hỏi mấy câu cũng tốn tiền.

"Ngươi không có muốn đi dạo quanh đây một vòng sao, ta dẫn đường cho." Sắc Nguyệt cúi đầu lẩm bẩm:"Ta không muốn quỳ ở đây nữa đâu."

Thanh Hồn "..." hóa ra đây là lí do chính.

Lúc trời chiều, Lục Khuynh Tâm mệt mỏi bước ra cùng họ đi dạo thôn xóm ẩn trong núi, y nhanh nhẹn chọn mấy thứ vào giỏ tre, đến lúc trả tiền phát hiện ta túi tiền để quên trong phòng.

Định đến cướp túi tiền của Lục Khuynh Tâm thì hắn đã đến, chủ động đưa.

Chọn đồ xong họ tìm chỗ uống chén trà, hỏi thăm xem có ai hay đến ngọn núi kia không.

Họ gọi một bàn thịt nướng y chỉ chăm chỉ thưởng thức không quan tâm hắn đang hỏi gì, trong lúc vô thức đưa mắt nhìn ra ngoài.

Một đoàn người ăn mặc như nhau, khí thế oai phong lẫm liệt đang xua đuổi người khác dạt vào lề, một cỗ xe ngựa đi rất nhanh, phu xe dắt nỏ bên hông mặt lạnh tanh không liếc người khác lần nào.

Yến Tử Du nhìn thấy nó hơi lộ vẻ chán ghét cúi đầu xâu xé xiên thịt nướng.

"Là ai thế?"

Yến Tử Du không đáp.

Sắc Nguyệt bĩu môi:"Là nhà họ Lâu."

Đám người này đi rất vội vã, y nói:"Hình như là đi về hướng Lục Lạc Viện."

Sắc Nguyệt đập bàn:"Họ dám?"

Y thầm nghĩ: họ dám hay không thì ta không biết, nhưng ngươi làm văng đồ hết lên mặt ta nè.

"Đúng là đi về nơi chúng ta, hai người muốn thì cứ tiếp tục đi, bọn ta về trước." Nói rồi hai người đó như con cá trạch chuồn mắt.

Lục Khuynh Tâm liếc nhìn tiểu nhị bên quầy nhiều chuyện nhìn theo, vẻ mặt như biết cái gì đó, ngoắc tay:"Ngươi lại đây.."

Tiểu nhị nhanh chân chạy lại, vắt khăn lên vai:"Khách quan muốn gọi gì thêm."

Hắn gọi thêm hai vò rượu, hỏi:"Nhà họ Lâu có lai lịch thế nào? Nhìn có vẻ rất có khí thế."

"Họ là một gia tộc lớn ở ngọn núi phía Bắc - Bạch Dương..cỗ xe vừa rồi ngoài mành có thêu hình chim quạ ngậm trân châu, tiểu nhân thấy người bên trong không phải là phu nhân, cũng là ái nữ của Lâu Trang Chủ."

"Có vẻ như với nhà của Lưu Trang Chủ không hòa hảo lắm?"

Tiểu nhị thấy lạ không phải vừa rồi còn ngồi với hai thư đồng của Lưu Trang Chủ hay sao? Hai nhà có thể nói là kẻ thù không đội trời chung sao mà vị này lại không biết, lẽ nào muốn thăm dò mình:"Tiểu nhân không dám nhiều chuyện."

"Ta chỉ hỏi mà thôi." Hắn cho thêm một ít bạc.

"Tiểu nhân nghe nói, tiểu muội của Lưu trang chủ từ nhỏ đã đính ước với Lâu trang chủ, duyên định là một đôi.

Dù cho sau đó Lâu Trang Chủ gặp chuyện biệt vô âm tính cô ấy vẫn đợi, không chịu hủy bỏ hôn ước...có lẽ vì cô ấy một mình chờ, còn ở nơi núi băng lạnh lẽo tìm kiếm suốt chín năm, cuối cùng cũng tìm được người trở về." Tiểu nhị nói đến đây không kìm được thở dài:"Nhưng mà Lâu Trang Chủ khi trở về tính cách cũng trở nên thâm trầm, không còn ôn hòa khôn khéo như trước.

Phu thê không hòa thuận thường xuyên cãi nhau, Lưu tiểu thư gả đến không bao lâu vào một đêm thanh vắng đã tự thiêu mà chết."

"Tự thiêu?" Rốt cuộc là phải tuyệt vọng đến mức nào một nữ tử chờ đợi, tìm kiếm suốt chín năm phải đi đến bước đường này?

"Đáng nói hơn nữa là Lâu Trang Chủ không có gì là đau lòng, người vừa mất chưa tròn tháng đã lấy thiếp thất mới.

Cũng chính là phu nhân hiện tại sinh ra Lâu tiểu thư." Tiểu nhị nhỏ giọng nói thêm:"Chuyện này khiến không ít người nổi giận, khi xưa Lưu tiểu thư xinh đẹp tài giỏi, biết chế tạo binh khí, thích du sơn ngoạn thủy.

Còn Lâu Trang Chủ am hiểu kỳ đạo, yêu thích vẽ tranh, hai người coi như là một đôi kim đồng ngọc nữ, giai thoại uyên ương hiếm có.

Sau chuyện này nhiều lời đồn Lâu Trang Chủ cưới nương tử chẳng qua là vì muốn liên kết thế lực với nhà họ Lưu, lấy bản vẽ nỏ Phong Thước mang về hưng thịnh gia tộc."

Thanh Hồn thở dài:"Chúng ta về thôi..e là sẽ có chuyện đó."

Hai người đi về phủ, xe ngựa vẫn bị cản ở bên ngoài không được vào.

Hai bên giằng co một lúc trong màn thò ra một cánh tay trắng nõn cầm khăn lụa.

Thuộc hạ của cô ta nhận chiếc khăn lụa kia đưa cho người trong trang, thêm một lúc nữa con chim mang tin trở lại đậu trên vai, dàn người mới tách ra.

Đến bậc thang trước môn viện, tỳ nữ dìu nữ tử áo lụa hồng ra, dáng điệu cô ta mềm mại thước tha, yểu điệu cúi chào rồi mới bước lên thềm đá.

Lục Khuynh Tâm nhìn theo bóng cô ta:"Là một mỹ nhân."

"Tiểu nhị nói cô ta bắn nỏ rất giỏi, nhiều người khiếp sợ còn tưởng là một nữ nhân lạnh lùng khó gần."

"Lâu Ngọc Oánh bái kiến bá bá."

Lưu Ảnh vuốt ve một con vẹt lông trắng, nhướng mày:"Lâu tiểu thư mang khăn tay tiểu muội ta đến đây chắc không phải chỉ để bái kiến?"

Lâu Ngọc Oánh biết người không thích vòng vo, lại nhìn những người trong điện do dự.

Doãn Minh Hiểu đã tìm được thảo dược, sao khi sắc thuốc phải nhờ người có nội lực mạnh dẫn vào cơ thể.

Còn ai thích hợp hơn Lưu Ảnh chứ, vừa mới chữa trị xong thì có người đến tìm, hai bên khá căng thẳng, đành nói:"Lưu bá bá, con xin cáo lui."

Lục Khuynh Tâm cũng định đi luôn nhưng Lưu Trang Chủ không hề nể mặt, nói:"Mọi người là khách, cô ta là người ngoài cần gì phải tránh mặt."

"Bá bá...mấy đêm trước có kẻ đột nhập phá vỡ trận pháp ở rừng Bạch Dương, phụ thân bị một mũi âm khí đánh vào đùi đến giờ vẫn không tìm ra cách trị thương được." Lâu Ngọc Oánh rất lúng túng nhưng không nói thì e là không kịp thời gian chữa trị.

"Thì sao?"

Lâu Ngọc Oánh hơi chững lại, dù biết là khó nhưng đây là cơ hội cuối cùng:"Con biết ở động băng của người có một loại cây tên là Thủy Diệp Thất Tâm Thảo, loại âm khí này không xuất phát từ tiếng đàn thông thường vào cơ thể liền nát ra lan khắp đùi đau không chịu nổi.

Ngoài dùng thảo dược đó đống băng âm khí kia rút ra khỏi máu con thật sự không nghĩ ra cách nào khác."

"Động băng trên núi Mộc Linh trải qua năm tháng tích tụ, từng lớp băng chồng lên nhau kiên cố vững chắc, bên trong có hồ nước băng chứ đựng giọt băng nhũ toát ra khí lạnh ghê người có thể tụ máu độc, bài trừ cái loại tạp chất thấm vào trong máu.

Nếu là hồ nước của mấy ngàn năm trước chưa bị con người khai hoang phát hiện có thể tẩy trôi tất cả độc dược trong thiên hạ." Lưu Ảnh mỉm cười:"Ngươi nghĩ thứ quý giá như thế ta sẽ mang ra cho hắn ta sao?"

Thanh Hồn càng nghe càng nghệt mặt.

Hắn húych vai y:"Ta còn tưởng lúc ở nhà Lưu Giả Hành ngươi đã bốc phét, hóa ra là có thứ này trên đời à?"

Y sờ mũi, khi đó y bốc phét thật mà.

Y ngẩng đầu lên tò mò quan sát vị tiểu thư nhu mì đoan trang này khiến người ta muốn yêu thương bao bọc.

Lúc này mặt cô ta cứng đờ, mắt đỏ ửng lên vội quỳ sụp xuống:"Bá bá, coi như người nể tình Ngọc phu nhân cứu phụ thân con lần này đi."

"Ngươi còn dám nhắc đến Ngọc Lan trước mặt ta?" Sắc mặt Lưu Ảnh lạnh lùng:"Nếu không vì nể mặt Ngọc Lan ta sẽ để ngươi bò được vào đây sao? Lời cũng đã nói xong rồi người đâu tiễn khách."

Lưu Ngọc Oánh biến sắc hét lên một tiếng:"Bá bá."

Lưu Ảnh xem như không nghe thấy, nàng ta khẽ ngâm:"Người đi dần xa cách, người tới dần thêm thân.

Ra cửa thành xa ngóng, những gò với mộ phần, mộ xưa nay hóa ruộng, tùng bách thành củi rồi.

Bạch dương nhiều gió nổi, vi vu não dạ người.* Trầm Bộ Dao di vật của Tiếu thúc thúc đang ở chỗ phụ thân, không biết bá bá có muốn xem qua..."

*Khứ Giả Nhật Dĩ Sơ - Khuyết Danh Trung Quốc.

"Ngươi nói cái gì?"

Lâu ngọc Oánh đi ra bờ thác đứng một lúc rồi chầm chậm xuống dưới ngâm mình, nàng ta chẳng còn hơi sức đâu mà vùng vẫy để nưỡc tràn qua thân mình, lúc khoan lúc siết, chẳng hề bận tâm càng lúc càng chìm sâu.

Mãi đến khi bị một cánh tay bắt lấy, người kia ở trên mỉm cười ôn nhu:"Cô nương đang làm gì vậy, lẽ nào với dung mạo xinh đẹp như này có người có thể trơ mắt nhìn cô trầm mình dưới đây đến lạnh chết sao.

Không phải chủ nhân đã hứa đến xem cho Lâu Trang Chủ sao?"

Người nàng ướt sũng lạnh ngắt, nhưng cánh tay kia rất ấm áp, nụ cười cũng dịu dàng.

Lâu Ngọc Ánh lắc đầu:"Công tử xin tự trọng." Nàng ta thoát khỏi bàn tay hắn:"Ta chỉ muốn ngâm nước cho tỉnh táo chút thôi."

Dung Phàm mỉm cười:"Trang chủ đang chuẩn bị lên đường, cô nương nên về thôi."

***

"Sao tự dưng lạnh thế này?"

Hắn đến gần ném thêm vài que củi vào đống lửa, lặng im không nói.

"Sao thế...mấy thứ ở dưới hồ.."

Hắn thở ra một hơi nặng nhọc:"Sao khi tẩy sạch hồ ta có thử lặn xuống xem, bên dưới sâu không thấy đáy, hình như đã thông với nơi khác." Trong vườn có hương hoa lành lạnh, những chiếc lục lạc trên mái hiên kêu leng keng:"Dù đã thanh tẩy nhưng ta vẫn cảm nhận được đó là nước U Lam...thi thể đã được dung dưỡng rất lâu, một năm, hai năm, mười năm, hai mươi năm đều có."

"Không xuất phát từ nơi này thì tốt...Mộc Linh Giáp không có, muốn mượn người mà Lưu Trang Chủ bận rộn nhiều quá."

Hắn vỗ vai y:"Không phải ngươi than lạnh sao, ta mượn một cổ xe chúng ta tiếp tục đi dạo, mua áo lông."

Chỉ có hai người đi nên Lục Khuynh Tâm ở ngoài đánh xe, Thanh Hồn run cầm cập:"Cái mạng của ta trông chờ vào lương tâm của công tử."

Rõ ràng là đi theo đường cũ lúc chiều, không hiểu tại sao lối đi có chút lạ sương dày mù mịt.

Trên trời vang lên tiếng sấm dội hơi ẩm ở dưới đất bốc lên.

Thanh Hồn ló đầu ra:"Chắc không phải xúi quẩy đến mức này chứ?"

"Là một trận pháp bày bằng xương rồng."

"Người thấy rồng rồi hả?"

"Chưa."

Y có chút thất vọng.

Lối đi ngày càng tối, trong không trung nồng nặc mùi tử khí u hồn, ngoài tiếng sấm ra thì không gian kín bưng, thậm chí cảm giác tiếng sét là ở không gian khác truyền tới.

Nơi họ đứng không hề có tiếng động nào, tiếng gió cũng không.

Hắn lặng lẽ đưa tay chặn trước cửa xe ý bảo y chui vào trong, trái tim y đập thịch một tiếng, lại quay vào.

Hắn nói:"Ngươi có nghe qua người đứng đầu mười hai quân sư nổi danh giang hồ, Hòa Phong Thương chưa?"

"Có nghe..." y bên trong nói ra:"Ở trên núi ta đã nghe nói đến người này."

"Ta nhớ hắn rất thích bày mấy trận pháp bằng xương rồng."

Bóng đêm đầy chết chóc, sự tịch lặng ma quái, lẽ nào y đã đoán nhầm, Khấu Hòa không phải là Y? Hôm đó Khấu Hòa đã nói nếu thật sự là danh phận của bản thân nhất định sẽ nhận.

Y cảm thấy lời này là thật lòng?

La Phi Tuyệt vừa lên Mộc Linh thì Bạch Dương có người đến gây chuyện.

Là ý của Hồng Thiếu Hoài sao? Trong lòng Thanh Hồn từng phỏng đoán hắn đã đánh mất Hòa Phong Thương, lẽ nào đã sai?

Hắn thấy y im ru liền hỏi:"Sợ sao?"

Y đáp:"Ta đang nghĩ tên đầu óc bả đậu nào dám tranh thông minh nhất thiên hạ với ta."

Lục Khuynh Tâm "..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.