Tà Túy

Chương 150: Lời đồn của hạ giới




Trì Diên không ngờ việc mình sử dụng sức mạnh của Diệp Nghênh Chi lại bị ba đồng đội phát hiện. Cậu suy tư một hồi, quyết định ngheo theo gợi ý của Lôi Vân, trước tiên đi tìm viện trưởng Đồ Long nghe ngóng tình hình.

Trì Diên đi tới đúng lúc tiên sinh Hoắc Kỳ vừa rời khỏi, hai người không chạm mặt nhau. Trì Diên đi vào văn phòng viện trưởng, còn chưa mở miệng, đối phương giống như đã biết được ý định của cậu, nháy mắt mấy cái mỉm cười nói: “Hoắc Kỳ đã tới đây, ta nói cho ông ấy biết đó là tác dụng của pháp khí ta đưa cho trò để hộ thân.”

Trì Diên sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng: “Lão sư… ?”

Đồ Long phất tay: “Cho nên không sao nữa, về đi. Nhớ rõ nếu có ai hỏi thì phải trả lời giống ta. Ta tin tưởng trò.”

Trì Diên trở lại phòng ngủ, gặp được hắc điểu, hắc điểu lập tức bay đến trước mặt cậu: “Trì, Trì, Trì Trì, ta biết cuộc kiểm tra cậu nói lần trước rốt cuộc để làm gì rồi.”

Trì Diên ngồi trêи giường, hắc điểu bắt đầu giải thích kĩ càng cho cậu về cuộc kiểm tra đó.

Trì Diên nghe xong gật đầu: “Như vậy mọi chuyện đều ăn khớp.” Lần trước cũng giống lần này, đều là lão sư Đồ Long bao che cho mình.

Lại suy nghĩ một chút, cậu nhớ đến nguồn gốc lời đồn kia. Biết rõ về hắc tháp và cổng Hỗn Độn, cố ý biến mình thành nhân vật trong lời đồn để chuyển sự chú ý… Chuyện này tám chín phần là do đám người ngoài cổng Hỗn Độn đêm đó gây nên. Tuy vậy hiện tại vẫn chưa biết bọn chúng xâm nhập hắc tháp ý đồ mở cổng Hỗn Độn ra để làm gì, nhưng nếu không đạt được mục đích, có lẽ bọn chúng sẽ không dễ dàng buông tha, rất có khả năng sẽ lại tìm cách lẻn vào.

Trì Diên từ nhỏ được nuông chiều mà lớn, tự nhiên rất khó chịu việc đối phương lôi mình ra làm bia đỡ đạn. Máu nóng dồn lên, cậu lập tức đưa ra một quyết định không được thông minh cho lắm—— cậu quyết định từ đêm nay mỗi ngày đều sẽ đến tế đàn canh chừng, chờ đám người kia trở lại âm thầm xem bọn họ rốt cuộc là ai, sau đó nặc danh báo cho viện trưởng.

Liên tiếp bảy đêm cậu đến tế đàn, kẻ xâm nhập thì không thấy đâu, ngược lại Tà thần rất cao hứng. Đến ngày thứ tám Trì Diên đã cảm thấy không chịu nổi, thời điểm ở thần giới ít nhất còn có ngọc lộ và thần nhưỡng uống, những thứ đó có thể giúp cơ thể cậu nhanh chóng khôi phục, tiêu trừ mỏi mệt, ở nhân giới không có đồ bổ lại bị lăn tới lăn lui như thế, cậu chịu không nổi.

Thời điểm chỉ có hai người cậu không thèm bận tâm mặt mũi, tội nghiệp ôm Diệp Nghênh Chi làm nũng như khi còn nhỏ, Diệp Nghênh Chi đau lòng hết sức, quay về thần giới lấy ngọc lộ cho cậu uống. Trì Diên uống xong cảm thấy cả người lập tức dễ chịu hơn hẳn, thân mật ôm Diệp Nghênh Chi hôn hôn.

Kết quả sau khi lừa uống được ngọc lộ, đến ngày thứ chín Trì Diên không tới nữa. Cậu nhận ra việc mình ôm cây đợi thỏ thật sự quá ngu ngốc, quá bất khả thi. Đáng thương cho Tà thần đại nhân ở thần giới vẫn đang ôm ngọc lộ trông mong bảo bối tế phẩm nhà mình triệu hoán.

=)))))

Ngày thứ mười Trì Diên có tiết lịch sử Thần học, vẫn ngồi cạnh Andy.

Andy hưng phấn nói với cậu: “Hôm nay cuối cùng không phải tiên sinh Hoắc Kỳ dạy nữa! Tiên sinh đi tham dự hội nghị học thuật rồi, lão sư Đỗ Kim sẽ dạy thay cho chúng ta!” Nói xong đầy mặt chờ mong.

Trì Diên nghi hoặc: “Có gì khác nhau sao?”

Andy nói: “Anh chị tôi đều học ở đây, các sinh viên đi trước đều rất thích lão sư, ai cũng bảo học lão sư rất vui. Sẽ giảng rất nhiều truyền thuyết về các chư thần ít ai biết với vài mẩu chuyện nhỏ, không rập khuôn sách vở như tiên sinh Hoắc Kỳ.”

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Đỗ Kim đi vào lớp.

Trì Diên ban đầu còn đầy lòng mong chờ chăm chú nghe, càng nghe càng cảm giác không được bình thường.

“… Chúng ta vừa nói về thần nghệ thuật đã yêu thần âm thanh, lại cầu mà không được. Còn có một chuyện rất thú vị khác mà ta đoán là lão sư Hoắc Kỳ nhất định chưa giảng cho các trò, về vị thượng thần Tà thần vẫn luôn được hạ giới tôn kính, ái nhân của ngài là một người phàm, hơn nữa Tà thần rất là sủng ái người đó, sủng ái đến độ toàn thượng giới đều biết. Có một lần Tà thần mang bảo bối của ngài đi xem triển lãm do thần nghệ thuật tổ chức, có một vị thần thấy bọn họ trốn sau pho tượng trong vườn hoa hôn nhau, trong mắt Tà thần đầy ôn nhu cưng chiều cùng ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu chưa từng có…”

Trì Diên lặng lẽ vỗ vỗ Andy: “Tôi bảo này…”

Andy đang nghe hăng say, nhìn chằm chằm lão sư không dời mắt, không cả quay đầu đáp: “Đợi tí, tan học rồi nói.”

Trì Diên đành tự mình đau đầu nhớ lại, phát hiện chuyện ở buổi triểm lãm mà lão sư nói lại có thể là thật! Không hề là hư cấu linh tinh. Nhưng khi đó cậu bị Diệp Nghênh Chi ôm trốn trong góc sau pho tượng, vốn không ai có thể nhìn thấy… Nếu có thì Diệp Nghênh Chi mới là người có thể phát hiện, nhưng hắn căn bản mặc kệ, không hề quan tâm mặt mũi gì gì đó, chỉ muốn bản thân thoải mái sung sướиɠ! Quả thực đáng giận.

So với tiên sinh Hoắc Kỳ khô khan nhạt nhẽo, các sinh viên hiển nhiên thích những truyền thuyết ít ai biết mà lão sư Đỗ Kim kể hơn, giảng đến chi tiết kịch tích còn không ngừng thúc giục lão sư tiếp tục nói, nói nhiều hơn nữa, một tiết kết thúc, tất cả đều cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.

Sau khi tan học Andy rốt cục cũng nhớ đến Trì Diên: “Trì Diên, lúc nãy cậu bảo gì tôi thế?”

“Tôi, tôi chỉ muốn hỏi là lão sư Đỗ Kim vẫn luôn dạy những chuyện như vậy ư? … Kể về Tà thần và ái nhân của ngài. Tiên sinh Hoắc Kỳ không phải đã nói Tà thần là thượng thần, vì lòng tôn kính với ngài nên hạ giới rất ít nghị luận về chuyện của ngài sao?”

Andy cười xấu xa nhìn cậu: “Cậu đã bao giờ nghe nói cái gọi là ‘Bí mật ai cũng biết’ chưa ? Tà thần với ái nhân nhỏ bé của ngài chính là loại bí mật này á. Đây là chuyện sở trường của lão sư, khóa nào cũng kể, lên năm hai chúng ta sẽ còn được nghe nhiều nữa. Lão sư Hoắc Kỳ là thần quyến của nữ thần mùa xuân, mọi việc làm đều ảnh hưởng đến nữ thần nên bình thường rất cẩn trọng lời ăn tiếng nói, chú ý không để xảy ra sai lầm. Mà lão sư Đỗ Kim chỉ là người thường, bản thân lại không câu nệ tiểu tiết nên nói thoải mái không sao hết, không có vị thần nào muốn đối phó một phàm nhân cả, bị truyền ra ngoài sẽ mang tiếng không hay.” Cậu ta tuôn một tràng như thể hiểu rất rõ các vị thần.

“Lão sư Đỗ Kim nếu không phải thần quyến thì nghe được từ đâu những chuyện này chứ?”

“Cậu nghĩ thế này nhé, Tà thần yêu một người phàm trần, còn cưng chiều đến mức như vậy, các vị thần sẽ không nhịn được mà chia sẻ với các tín đồ; mà các thần quyến nghe được chuyện này cũng sẽ không kìm được mà bí mật kể cho những người thân thiết. Lão sư Đỗ Kim lại dạy ở khoa Thần học chúng ta, quan hệ còn rất rộng, đương nhiên sẽ nghe được rất nhiều những kiểu cố sự này.”

Andy còn tưởng rằng Trì Diên đột nhiên hỏi nhiều như vậy là vì hứng thú với Tà thần và ái nhân của ngài, dù sao vị thần mạnh nhất, tượng trưng cho tà ác trong tưởng tượng của người hạ giới lại yêu một phàm nhân, chuyện này đương nhiên sẽ khiến mọi người cảm thấy kϊƈɦ thích .

Hiếm khi thấy bạn mình có hứng thú với chuyện gì như vậy, Andy bắt đầu thao thao bất tuyệt: “… Chưa hết, lên năm hai có thể chúng ta sẽ được lão sư dạy, cũng có có thể không, dù sao chuyện hay ho ở thần giới nhiều lắm, năm nào cũng có chuyện để hóng. Anh tôi không được nghe chuyện này, chị tôi lại được nghe nên kể lại cho bọn tôi. Giới tính người yêu Tà thần cũng có phần không rõ, phần lớn trong truyền thuyết đều là nam, nhưng nghe nói có một lần Tà thần tổ chức yến hội trong thần điện, có người nhìn thấy ái nhân của ngài mặc một chiếc váy màu bạc, ngồi một mình trêи ghế trong vườn hoa, giống như đang ngủ, cánh hoa màu trắng nhẹ nhàng rơi xuống trêи người, đẹp không gì sánh được…”

Chuyện này cũng là thật. Nhưng Trì Diên thề là chỉ xảy ra một lần! Không ngờ đã truyền đến tận hạ giới. Nữ thần ánh trăng nhất định có chướng ngại nhận thức giới tính, cho rằng cậu là nữ nên đến sinh nhật mười tám tuổi của cậu đã dùng ánh trăng dệt một chiếc váy lộng lẫy tặng cho cậu làm quà sinh nhật.

Toàn thần giới đều biết nữ thần ánh trăng có chướng ngại nhận thức giới tính, chuyện kinh điển nhất chính là con đường tình yêu của nàng và thần chiến tranh. Nữ thần ánh trăng là một vị thần tương đối truyền thống bảo thủ, một mực cho rằng thần chiến tranh là một vị nữ tử oai hùng, cho nên sau khi động tâm đã xoắn xuýt do dự rất lâu mới quyết định dũng cảm theo đuổi thần vị thần chiến tranh là” Tỷ tỷ xinh đẹp” trong mắt nàng. Hai người cuối cùng tuy là kết cục bi hài, cũng giải trừ hiểu lầm, nhưng quá trình thật sự đã tạo ra rất nhiều chuyện xấu hổ, thần giới lại có thêm chuyện trà dư tửu hậu để kể. Trong tình huống này, Trì Diên hiển nhiên chỉ có thể nhận tấm lòng của nàng, cũng nói rõ mình là nam, nhưng không có gì bất mãn với món quà mà nữ thần đưa tới.

Cũng không biết Diệp Nghênh Chi phát điên cái gì, đột nhiên nói muốn nhìn Trì Diên mặc chiếc váy đó, còn nói bản thân cũng có thể mặc váy cho cậu xem. Trì Diên mới không có nhiều sở thích kỳ quái như vậy giống người yêu, cũng không có nhu cầu thấy Diệp Nghênh Chi mặc váy, cuối cùng đáp ứng hắn chỉ mặc một đêm cho hắn xem.

Trì Diên nhớ rõ mình mặc váy hoàn toàn không giống Andy miêu tả mà lại là dáng vẻ dễ bị bắt nạt nhất. Không đoan trang như nữ thần thời gian hay tự tin như nữ thần mùa xuân, cậu vừa mặc vào, cả người liền toát ra vẻ mong manh, có chút yếu ớt, giống như có thể bị cầm trong tay tùy ý khi dễ—— ngày đó Diệp Nghênh Chi thật sự biến đổi đủ kiểu ức hϊế͙p͙ cậu tàn nhẫn. Cậu bị ức hϊế͙p͙ hung ác, cảm thấy Diệp Nghênh Chi thật sự quá đáng, hôm sau tức giận đánh hắn. Diệp Nghênh Chi tự biết đuối lý, ngoan ngoãn để cậu đánh.

Thật không ngờ chuyện này hạ giới cũng biết. May mà hạ giới không biết chuyện cậu đánh Diệp Nghênh Chi.

Andy nói xong có chút thổn thức: “Cũng không biết ái nhân của Tà thần rốt cuộc xinh đẹp mê người đến mức nào mà có thể khiến một vị thần yêu thương đến vậy. Mà nghe nói ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu của Tà thần đối với ái nhân rất mạnh, cơ bản không cho người đó một mình ra khỏi thần điện, chúng ta chắc không bao giờ thấy được đâu.”

Trì Diên im lặng nhìn hắn: Tỉnh lại đi, người cậu đang nói chính là bạn học trước mặt cậu này. Đừng tự thôi miên nữa, mở mắt ra nhìn tôi cái coi?

Andy đương nhiên không nghe được tiếng lòng của Trì Diên, chợt nghe hắn tiếp tục nói: “… Đúng rồi, còn một chuyện kịch tính hơn, vị người phàm đó còn từng đánh Tà thần. Nghe nói là có một vị thần tận mắt trông thấy, kể rằng vị ái nhân kia lòng đầy căm phẫn đánh Tà thần trong hoa viên thần điện, như mèo con dùng đệm thịt đánh người, Tà thần vẻ mặt cưng chiều cực kỳ hưởng thụ ngồi yên chịu đánh. Người đó đánh a đánh, vừa trượt chân một cái liền bị Tà thần kéo vào trong ngực…”

Trì Diên: … Chuyện mấy người nghe với chuyện tôi trải qua hình như không cùng một phiên bản. Mắt nhìn của mọi người rất có vấn đề đó!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.