Tà Túy

Chương 147: Lời đồn




Edit by An Nhiên

Trong ấn tượng của người dưới hạ giới, nữ thần mùa xuân thoải mái hoạt bát, thích chia sẻ chuyện ở thần giới cùng các tín đồ; nữ thần thời gian lại điềm tĩnh ít nói, không bao giờ nói lời không cần thiết.

Nhưng thực tế thời điểm cô đơn nhàm chán, vị nữ thần này cũng sẽ lặng lẽ chia sẻ một ít bí văn với tín đồ mình tin tưởng. Trước đây Đồ Long thật sự từng nghe nữ thần kể về Tà thần nuông chiều đứa nhỏ nhân loại trong thần điện kia ra sao, cũng thổn thức không thôi, không tưởng tượng được đó là người thế nào.

Nói xong mấy lời này khí tức nữ thần lại lập tức biến mất, chỉ để lại Đồ Long chấn động đứng đó.

Như nữ thần đã nói, lời nhắn lần này nữ thần đặc biệt truyền tới chỉ là một lời nhắc nhở, nữ thần không muốn thấy tín đồ cả đời trung thành thờ phụng mình bởi vì thiếu thông tin mấu chốt mà bị cuốn vào tai họa. Nữ thần cũng biết rất nhiều vị thần biết rõ điều này nhưng yên lặng theo dõi kỳ biến, bởi vì họ không rõ ý của Tà thần nên không dám tiết lộ bất cứ tin tức gì với tín đồ của mình, ví dụ như nữ thần mùa xuân, vị thần được biết đến là luôn vui vẻ với việc chia sẻ thông tin.

Sau đó Đồ Long nhanh chóng trở lại phòng họp ở tòa tháp chính, tiếp theo xảy ra một màn nọ.

Trong phòng họp, Đồ Long trầm mặc quét mắt nhìn các đồng sự của mình. Tình hình ngày càng phức tạp nhưng ông không thể nói gì. Nếu ông không hiểu sai ý. . . Trời ạ, thật là đáng sợ.

Trưởng bộ môn khoa cận chiến bên cạnh bất mãn nói: “Nhưng cuộc kiểm tra này chỉ có cậu sinh viên đó có phản ứng với giấy thử. Nếu không bắt đầu từ cậu ta thì sẽ không có đầu mối nào hết.”

“Sáng nay ta đã không tán thành phương pháp này rồi.” Đồ Long thản nhiên nói, “Huy động nhân lực dễ xảy ra sơ suất, hơn nữa chưa chắc thành công, ngược lại sẽ lộ ra quá nhiều tin tức cho đối phương. Ta đã nói nếu đối phương có chuẩn bị trước thì nhất định sẽ không chỉ có một cách để tránh khỏi cuộc kiểm tra.”

Không ai lên tiếng.

Đúng lúc này viện trưởng nhìn về phía Đồ Long nói: “Thần có gợi ý nào khác về chuyện này không?”

Đồ Long lắc đầu.

Ông nghe thấy viện trưởng như vô ý nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “. . . Lạ thật đấy, thần không tỏ thái độ gì với kẻ có ý định xông vào tế đàn Tà thần mà lại chú ý đến một sinh viên, còn giải vây cho cậu ta.”

Thần không bao giờ lừa gạt tín đồ của mình, nhưng bản thân tín đồ chưa hẳn đã vậy. Đồ Long hiểu kẽ hở đã tạo ra giờ không thể thay đổi, trong lòng mọi người ở đây ít nhiều đều có cùng nghi ngờ, hiện tại lựa chọn tin tưởng ông cũng chỉ bởi danh dự và uy tín của ông xây nên nhiều năm qua. Ông biết rõ nguyên nhân sự tình, nhưng ông không thể giải thích.

Viện trưởng thấy trong miệng dâng lên cảm giác đăng đắng. Ông cảm thấy dường như mình đã tiếp nhận một trách nhiệm vô cùng nặng nề.

*****

Mấy ngày tiếp theo Trì Diên phát hiện bất luận mình đi đâu cũng có người dò xét. Cậu cũng không quá để ý, có lẽ là vì cuộc kiểm tra nguyên tố mới lần trước cậu bị gọi ở lại —— mà cuộc kiểm tra đó hoàn toàn không ảnh hưởng gì về sau, chỉ có trưởng bộ môn Thần học Đồ Long thỉnh thoảng gọi cậu đến hỗ trợ làm một vài thí nghiệm, công việc không nhiều lắm, mỗi lần đi còn được uống trà ăn quả.

Rất nhanh đã đến thời gian kiểm tra thần quang, Trì Diên và Andy hẹn nhau cùng đến hội trường.

Trì Diên cảm giác hôm nay Andy có hơi kì lạ. Quả nhiên, một lát sau cậu ta nhịn không được ấp úng hỏi: “Trì Diên, cậu nghe lời đồn về cuộc kiểm tra lần này chưa?”

“Đồn gì?”

“Bọn họ đồn có một sinh viên vì muốn trở thành thần quyến nên đã lén vào cấm địa trong núi sau trường, hôn tượng Tà thần. . .”

“Cái gì? !” Cả người Trì Diên như muốn nhảy dựng lên.

Andy nhìn cậu, nghi hoặc không hiểu vì sao bạn mình lại phản ứng như thế, ngoài sửng sốt hình như còn có cả. . . tức giận?

Cậu ta thăm dò tiếp tục nói: “Bọn họ còn nói cuộc kiểm tra nguyên tố hai ngày trước chỉ là lý do, sự thật là muốn tra ra rốt cuộc ai là người đã đi vào cấm địa tiếp xúc tượng Tà thần. . .”

Nói đến đây Andy lại cẩn thận nhìn Trì Diên: “. . . Nên là, Trì Diên, cậu thật sự đã hôn tượng Tà thần à?”

“Đương nhiên không có!” Trì Diên lập tức phủ nhận, cố gắng che giấu sự hoảng hốt, “Sao tôi dám làm chuyện đó chứ. Hơn nữa nếu lời đồn là thật, bà Phù Phù sao có thể thả tôi về đơn giản như thế được.”

Cậu mới không hôn tượng Tà thần, dù sao bức tượng đó chỉ là một cục đá, không giống Diệp Nghênh Chi tí nào.

Cậu là trực tiếp hôn chân thân Tà thần.

Tuy lời đồn không đáng tin nhưng nhân vật chính của lời đồn chung quy vẫn hướng về mình, ngoài cảm thấy phiền toái Trì Diên lại sinh cảm giác được an ủi khó giải thích ——dù chỉ là lời đồn, dù chỉ là tượng thần, nhân vật bị tình nghi hôn Diệp Nghênh Chi vẫn là mình.

Andy thở dài một hơi: “Tôi cũng nghĩ vậy, mấy lời đồn đó nhất định là vô căn cứ.”

Trì Diên lại không khỏi nhớ tới mấy vấn đề mà tiên sinh Hoắc Kỳ hỏi cậu ở phòng họp tòa tháp chính. Lời Andy nói làm cậu chợt tỉnh ngộ, cậu phải kiểm tra xem cuộc kiểm tra lần trước rốt cuộc là gì, lời đồn tuy không đúng nhưng cuộc kiểm tra hôm đó rất có thể không chỉ là kiểm tra lực tương tác đơn giản như vậy.

Trong hội trường, mấy người tiên sinh Hoắc Kỳ đương nhiên cũng đã nghe nói về lời đồn này.

Lời đồn nửa thật nửa giả, nhờ cuộc kiểm tra mọi người đang quan tâm mà nhanh chóng lan truyền, hầu như ai cũng nghe được, tất cả đã có ấn tượng mơ hồ —— trong trường có một bức tượng Tà thần ẩn chứa thần lực, mà có sinh viên đã lén tiếp cận bức tượng đó.

“Ta đã nói là cách làm lần trước không ổn.” Đồ Long nhắc lại quan điểm của mình, “Những kẻ kia nhất định biết mục đích thực sự và tác dụng của cuộc kiểm tra lần đó, không những thế còn khiến Trì Diên bị để mắt. Bọn chúng đang lợi dụng cậu ta để dời sự chú ý.”

Thế nhưng giờ làm gì cũng vô ích. Đồ Long có dự cảm xấu trong lòng, rõ ràng vì kết quả kiểm tra lần trước nên đám người kia đã âm thầm theo dõi Trì Diên, hơn nữa bọn chúng không hề kiêng dè, cũng không biết cậu sinh viên nhìn như người bình thường kia có chỗ dựa đáng sợ cỡ nào. Nhưng nếu quả thật vì thế mà chọc giận Tà thần, vậy đó không còn là vấn đề của vài người hay một nhóm người nữa.

Hội trường kiểm tra chia làm hai tầng, từ tầng hai có thể nhìn thấy khung cảnh tầng một, viện trưởng Đồ Long, tiên sinh Hoắc Kỳ và các lão sư khác đều ngồi ở tầng hai quan sát cuộc kiểm tra ở tầng dưới.

Sảnh tầng một có hai lối đi, các tân sinh viên dưới sự hướng dẫn của giáo vụ nối đuôi nhau vào theo lối phía đông, theo thứ tự đi vào khu kiểm tra, người không đủ điều kiện thì đi ra theo lối phía tây, người thỏa mãn điều kiện tức thì được lưu lại, thậm chí còn có thể lập tức được thần quyến ở tầng hai thu làm đệ tử.

Bởi vì phần lớn mọi người không thể tiếp nhận thần quang, đặc biệt là không chịu được thần uy ẩn trong thần quang nên thời gian kiểm tra rất nhanh cũng rất đơn giản, chỉ cần sinh viên đến gần thần quang là được, phần lớn bản năng mọi người khó lại gần khu vực này, nhưng nếu càng đến được gần thì chứng tỏ độ hòa hợp với thần quang càng cao.

Những năm qua không có gì đặc biệt, tân sinh viên có tư chất trở thành thần quyến ít ỏi không có mấy.

Rất nhanh trong tầm mắt Đồ Long xuất hiện một bóng người quen thuộc. Ông thấy Trì Diên tới gần khu thần quang không chút khó khăn, hòa trong thần quang như thể cậu thật sự là thần, nét mặt bình thản, thần quang chiếu trêи người khiến toàn thân cậu như tỏa ra vầng sáng nhạt.

Không nghi ngờ gì nữa, giống như những gì ông đoán, cậu thanh niên kia có độ hòa hợp vượt trội với thần quang.

. . . Dù sao thì cậu ta cũng là người được thượng thần sủng ái mà lớn.

Đồ Long biết Trì Diên chưa thể hiện toàn bộ năng lực của mình, cậu hẳn là có thể hoạt động tự nhiên trong thần quang, nhưng cậu không đi vào giữa vùng thần quang mà chỉ đứng ở phần ngoài cùng nơi ánh sáng chiếu đến, song làm được như vậy đã là tương đối hiếm.

Trông thấy một màn này các sinh viên lại không kìm được mà bắt đầu xì xào:

“Nhìn kìa, cậu ta thật sự rất quen với thần quang. . .”

“Chẳng lẽ cậu ta đã thật sự lẻn vào cấm địa hôn tượng thần? Không thể nào? Nếu thật vậy thì viện trưởng sao chịu trách nhiệm nổi?”

“Nói không chừng chỉ là không có bằng chứng. . .”

Ngay cả bà Phù Phù đứng một bên cũng kinh ngạc thán phục: ” Độ phù hợp như vậy. . . giống như cậu ta vốn sống ở thần giới. . .”

Đồ Long là người duy nhất biết rõ chân tướng và nguyên nhân. Nhưng ông vẫn không thể nói ra. Không chỉ vậy, theo lời nữ thần thời gian, ông có lẽ còn cần giúp cậu thanh niên kia che giấu, tránh cho đối phương gặp thêm phiền toái.

Nghĩ tới đây ông bình thản mở miệng: “Chẳng trách trước đó vị thần của ta rất chú ý cậu ta. Sau này để cậu ta đi theo ta tu tập đi.”

Người có tư chất trở thành thần quyến sẽ đi theo một thần quyến để tu tập, cho đến khi bản thân người đó cũng trở thành thần quyến được thần công nhận.

Các trưởng bộ môn khác biết rõ việc nữ thần cố ý giải vây cho sinh viên kia lần trước, nghe Đồ Long nói vậy cũng không cảm thấy có gì lạ. Nhưng các sinh viên phía dưới tức thì đều thầm hâm mộ Trì Diên vận khí tốt, dù sao Đồ Long cũng là một vị thần quyến danh vọng rất cao, lại càng là một vị Dự Ngôn Giả hiếm thấy, danh vọng của ông thậm chí còn có phần cao hơn viện trưởng.

Trì Diên cũng rất yêu quý lão sư luôn chuẩn bị trà quả cho mình, vui vẻ tiếp nhận lời đề nghị.

Mục đích cậu muốn trở thành thần quyến rất đơn giản, cậu muốn học thêm phương thức và chú ngữ triệu hoán thần của hạ giới, nếu mỗi lần muốn triệu hoán Diệp Nghênh Chi đều phải làm như vậy như vậy thì rất xấu hổ. Nhưng phương diện này được ghi lại rất ít. Sau khi nhọc công tìm hiểu cậu mới biết những đồ vật và thuật chú có liên quan tới thần linh đều là do thần quyến truyền miệng.

Nhưng có không ít người nhớ tới lời đồn trước đó, ánh mắt nhìn Trì Diên càng thêm nghi ngờ—— hôn tượng thần nghe rất không thực tế, trước đó cũng không mấy ai cho là thật, nhưng giờ chứng kiến kết quả hiếm có này, bọn họ bắt đầu hoài nghi tân sinh viên kia có phải thật sự đã làm vậy hay không. . .

Điều khiến Đồ Long không ngờ là sau khi rời hội trường trở về, nữ thần một lần nữa triệu kiến ông.

Giọng nữ thần êm dịu như trước, lại thoáng chút buồn rầu:

“Đồ Long, khi đó ngươi không nên nói như vậy. . .”

“Ngươi biết không, hiện tại thần giới đều đã biết chuyện này. Bọn họ nghị luận sau lưng ta, nói ta là bị quỷ mê tâm, gan to bằng trời, trâu già gặm cỏ non, lại dám có ý nghĩ muốn cướp người của Tà thần.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.