35.
Chiến mã lao lên từ phía sau, Tiêu Nguyên Hạo kéo Thẩm Minh Nhu vào lòng.
Thẩm Minh Nhu vùi mình vào trong vòng tay của người đàn ông, đầy hoảng sợ và bất lực.
Tiêu Nguyên Hạo sắc mặt nhu hoà, dịu dàng an ủi nàng ta, sau đó lạnh lùng nhìn ta.
“Một thứ nữ mà lòng dạ lại độc ác như vậy.”
Khuôn mặt của Thẩm Minh Nhu vẫn thuần khiết và vô lực như mọi khi, thay ta nói chuyện.
“A Hạo, thứ muội của ta chỉ là nhất thời lỡ tay, huynh đừng như vậy.”
“Muội đừng sợ, theo ta đi diện kiến phụ hoàng, ta xin phụ hoàng làm chủ cho muội.”
Phụ hoàng…
Ta thuận nước đẩy thuyền, mặt đầy hốt hoảng.
“Không, đừng, ta thật sự không đẩy tỷ tỷ.”
Thẩm Minh Nhu nhìn thấy ta như vậy, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.
Nàng ta thế thắng đã ở trong tay, chỉ cần bắt lấy lần này hoàn toàn giẫm đạp ta dưới chân, sau này sẽ không có ai tin lời ta nói nữa, cũng sẽ không có ai tin ta chính là người cứu thất hoàng tử nữa.
36.
Bên ngoài lều của hoàng thượng, Tiêu Nguyên Hạo cả đường không bị ai cản trở.
Công công quản sự nhìn thấy y, cũng chỉ ý cười đầy mặt.
“Thánh thượng bệ hạ đang cùng Tạ đại nhân chơi cờ, không biết thất hoàng tử muốn diện kiến chuyện gì?”
“Có người ám sát vương phi tương lai, tính là chuyện lớn chưa?”
Tiêu Nguyên Hạo ánh mắt như đao, hận không thể lóc thịt trên người kẻ hại người trong lòng y ngã ngựa là ta đây.
Ta run rẩy cắn chặt môi, qua khoé mắt thoáng thấy nụ cười lướt qua trong mắt Thẩm Minh Nhu.
37.
Lều trại màu vàng phảng phất một lớp long diên hương.
Thứ mùi này đối với ta không tính là thơm, nhưng ta biết đó là mùi của quyền lực tối cao.
Ta bị ép quỳ trước mặt hoàng thượng, trong lều cực kì yên tĩnh, ngay cả Thẩm Minh Nhu cũng không dám phát ra tiếng động, ngoan ngoãn theo sau Tiêu Nguyên Hạo.
Những lời của Tiêu Nguyên Hạo rất sắc bén, buộc tội ta độc ác bất nhân, cầu mong thánh thượng ra lệnh trừng phạt ta.
Ta hơi nhướng mắt, không biểu cảm nhìn vị hoàng thượng này, lại căng thẳng mà tim đập nhanh hơn.
“Nữ nhi Thẩm gia, ngươi còn gì để nói không.”
Hoàng đế tuổi quá tam tuần, đang ở thời kì sung mãn, khi còn trẻ đã từng ra chiến trường đối đầu Đột Quyết, tuy rằng tuổi không còn trẻ nhưng chỉ ngồi ở đó thôi đã có một uy nghi khó tả.
Tiêu Dực giơ tay lên, đôi mắt đen thăm thẳm như vực sâu không đáy, nhìn chằm chằm vào ta.
Ta không tỏ vẻ thông minh trước mặt Tiêu Dực mà lê gối trên đất, dùng thân hình mảnh mai xinh đẹp run rẩy như một cành cây đứng trước gió dữ.
Ta hơi ngước lên, nước mắt làm trôi đi lớp trang điểm trên mặt, để lộ một gương mặt trong sáng tươi tắn.
“Thần nữ vô tội, xin thánh thượng minh xét.”
Ta từ nhỏ đã ý thức được mình xinh dẹp, nếu không cũng chẳng chọc cho Thẩm Minh Nhu áp bức khắp nơi, trong lòng lo sợ không yên.
Hoàng thượng thíck kiểu người đẹp thế nào, không phải bí mật trong vòng danh gia vọng tộc.
Ta cắn chặt môi với hàm răng trắng đều, vẻ đẹp như mới bung nụ của cô gái mới lớn mời gọi người đến hái.
Cho dù có là hoàng thượng, cũng không thể không rung động.
38.
Tiêu Dực cầm quân đen trong tay, từ từ thả xuống bàn cờ.
“Mấy chuyện nhi nữ vặt vãnh như này cũng mang đến làm phiền trẫm?”
Dưới áp lực vô hình của hoàng thượng, thất hoàng tử bấy giờ luôn tự cao tự mãn cũng trắng mặt.
“Là nhi thần sai.” - Tiêu Nguyên Hạo mím môi.
Ta cùng hai người đằng sau chầm chậm lui ra.
Cho đến khi ta bước ra khỏi căn lều vàng rực rỡ, ánh mắt như thiêu đốt bám sau lưng ta cuối cùng cũng biến mất.
Ta cược thắng một ván.
Thẩm Minh Nhu tưởng rằng tham vọng của ta đặt trên người các hoàng tử, nhưng lại không biết rằng, kẻ sâu rượu này tâm ý không đặt ở rượu*.
*ý câu này là biểu hiện ra ngoài một kiểu nhưng động cơ thật sự không ở thứ để lộ ra
39.
Trở lại lều trại, Thẩm Minh Nhu nhìn ta với chút lạnh lùng đọng trên khoé môi.
“Muội muội lần sau sẽ không may mắn thế nữa đâu.”
Nàng ta đã không còn ngần ngại gì nữa.
Tiêu Nguyên Hạo coi nàng ta như ân nhân cứu mạng, lại có tình cảm sâu đậm với nàng ta, nàng ta tự nhiên chẳng có gì phải sợ nữa.
“Ta tương lai, sẽ trở thành hoàng hậu.”
Thẩm Minh Nhu ghé sát vào ta, vẻ ngoài xinh đẹp của nàng ta như một chiếc mặt nạ hoa mĩ phủ bên ngoài, khiến người ta khó nhìn thấu.
Trở lại Thẩm gia, ta bị nghiêm phạt một trận.
Thẩm Minh Nhu là phúc tinh của Thẩm gia, còn ta là hoạ tinh của Thẩm gia.
Nàng ta sắp được gả cho thất hoàng tử làm vương phi, ta lại ngang nhiên đắc tội thất hoàng tử, thậm chí suýt chọc giận thiên nhan.
“Tâm địa rắn rết, không biết chừng mực!”
Thẩm gia ai ai cũng thù hằn căm ghét ta, cha ta nhốt ta trong viện, không được thả ra ngoài cho đến khi Thẩm Minh Nhu gả đi.
40.
Thẩm Minh Nhu sắp gả cho hoàng gia, của hồi môn từ sáng đã được xếp sẵn.
Trong phủ người ra ra vào vào, nhìn thấy rất nhiều người lạ.
Ta đảo mắt một vòng, bắt gặp một một người giúp việc mấy phần quen mắt.
Là Tô Khinh Mạn.
Ta đã cố tìm bà ta trong kinh một thời gian dài những mãi không tìm được.
Ta nhìn quần áo trên người bà ta, đường thêu rất tinh xảo, rõ ràng không phải thứ mà một phụ nữ nông dân có thể mặc được, bên hông còn đeo một chiếc túi rất đẹp, là đồ thêu của những người xung quanh Thẩm Minh Nhu.
Len qua cánh cửa nhỏ hẹp, ta giả vờ không để ý va vào bà ta, nhanh chóng đưa tay chạm vào chiếc ví bên hông của bà ta.
Là bạc.
Bà ta làm gì mà nắm thóp được Thẩm Minh Nhu, khiến nàng ta sẵn sàng đưa tiền cho mình.
Mắt mày ta khẽ động, khi trở về phòng, ta nói với tì nữ bên cạnh.
“Sắp tới sinh thần của cha rồi, ta thêu thùa không giỏi, ngươi ra khỏi nhà giúp ta đi thành tây xem có chỗ nào có mấy tú nương thêu lấy rẻ một chút.”