12.
“Trước kia tôi chưa từng thấy thứ này bao giờ… hay là, tôi gắn lại cho cô nhé?” Hắn vừa mới, vừa cầm cái kia đi tới gần tôi.
“Không có keo nước là không dính được.” Tôi khẽ thở dài trong lòng, lui ra phía sau hai bước, xòe tay với hắn: “Được rồi, đưa tôi đi.”
Hắn đem lông mi giả trả lại cho tôi, hai mắt nhìn tôi lộ vẻ muốn nói lại thôi, qua một hồi lâu mới lại mở miệng nói: “Hay là tôi giúp cô tháo cái còn lại xuống nhé, để vậy… có chút không cân xứng.”
Hắn không nói tôi cũng quên béng mất, còn có một cái lông mi còn thừa lại!
Tôi vốn định tự mình làm, nhưng trong thang máy này không có kính, tôi sợ mịnh sẽ kéo luôn cả lông mi thật của mình xuống, đành phải nhắm hai mắt để hắn giúp tôi gỡ xuống.
Nhưng mà cái còn lại dính quá chặt, hắn cũng sợ làm tôi đau, căn bản cũng không dùng lực để kéo, kéo được vài cái mà cũng không xuống được.
“Anh dùng sức thêm chút đi.”
“Như vậy có đau không?” Hắn hỏi/
“Không đau.”
“Được, vậy tôi thử dùng sức một chút, nếu đau thì cô mở miệng nhé…”
“A…”
Mẹ nó đau quá!
Tôi đau tới mức nước mắt cũng rớt ra luôn rồi, kết quả hắn thế nhưng lại nói: “Gỡ được hai cái…”
“Cái gì?!”
Tôi hơi hơi mở mắt ra nhìn, ôi con mẹ nó, anh kéo cả lông mi thật của tôi luôn rồi!!
“Cái đó… không cần anh giúp nữa, chờ vào văn phòng rồi tôi tự làm.” Tôi che mắt nhấc chân đi ra bên ngoài, kết quả vừa ngẩng đầu liền phát hiện có rất nhiều người đứng ở cửa.
Có mấy đồng nghiệp sát giờ mới tới, còn có một số người của tầng khác, bọn họ đều lấy một bộ mặt quỷ dị cùng ánh mắt nhiều chuyện để nhìn tôi.
“Hai người muốn lên hay là ra ngoài?” Lời này cửa nói ra, tôi với Hạ Giác mới phát hiện, bất tri bất giác thang máy đã lại chạy xuống lầu một.
Muốn chết quá!
Đồng Ngôn Tây tôi sống 23 năm trên đời, trần truồng bị người ta nhìn thấy thì cũng thôi đi, hôm nay thế mà lại bị người ta hiểu lầm tôi gian díu với cấp trên ở trong thang máy…
Tôi thật sự không muốn sống nữa!
13.
“Khụ… buổi sáng tốt lành.” So với tôi, Hạ Giác Hạ tổng giám đốc có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, ho nhẹ một tiếng hóa giải mọi sự xấu hổ xong, thế nhưng lại bình tĩnh như thần mà chào hỏi mới nhân viên cùng công ty.
“Hạ tổng buổi sáng tốt lành.” Những nhân viên đó vẫy tay đáp lại, ánh mắt nhìn tôi rõ ràng mang theo chút ái muội.
Tôi vốn định giải thích một chút, nhưng nhìn một đám người ùa vào trong thang máy, cuối cùng tôi cũng nuốt lời giải thích xuống.
Chẳng lẽ tôi phải nói cho bọn họ là ánh mắt tổng giám đốc mới tới có vấn đề, đầu tiên là giật rớt lông mi giả như con sâu của tôi xuống, sau đó lại giật luôn cả lông mi giả kèm lông mi thật của tôi xuống sao…
Lời này nghe nó có hợp lý không cơ chứ?!
Nhưng mà hậu quả của việc không giải thích chính là, chỉ qua một buổi sáng, toàn bộ người trong công ty đều cho rằng tôi với Hạ Giác đã sớm quen biết nhau, lại còn có một chân.
Lúc này tôi liền đi giải thích, thế nhưng đồng nghiệp lại nói tôi giấu đầu lòi đuôi, nói tôi không chân thành, chuyện này mà cũng không chia sẻ cho chị em biết.
Tôi:??
Nhân sinh sao lại gian nan đến vậy chứ!
Sự trong sạch của tôi mất hết rồi, đương nhiên cả anh đẹp trai cũng mất nốt.
Trải qua chuyện như vậy, cho dù tôi còn thật sự ôm ảo tưởng với hắn thì cũng không dám tới gần hắn nữa.
Trừ chờ chết ra, tôi thật sự không biết có còn con đường nào khác có thể đi.