11.
Bởi vì Quý Đồng Đồng mắng tôi mỗi ngày đều để mặt mộc không thích trang điểm, ngày hôm sau tôi liền dậy từ sớm, trang điểm một cái thật xinh đẹp, còn dán cả lông mi giả.
Trang điểm tốn mất một tiếng đồng hồ của tôi, không kịp ăn bữa sáng, chỉ có thể để bụng đói chạy tới công ty.
Đến thang máy, lại gặp gỡ giám đốc lớn rồi.
Đang là giờ cao điểm khi đi làm, trong thang máy kín người hết chỗ, Hạ Giác đứng ở trong một đám người, trở thành một ngọn cờ đẹp riêng biệt, còn những người khác đều thành phông nền cho hắn ta.
Hôm nay hắn mặc một cái áo sơ mi màu trắng, giá trị nhan sắc đã đạt đỉnh tới trần nhà.
Người như vậy, hắn có thể thích tôi sao?
Hôm qua mới vừa khoác lác với bạn thân nói hắn nhất định là có ý tứ với tôi, hôm nay đứng đây tôi liền có cảm giác túng quẫn.
Tôi rũ đầu không dám liếc hắn nhiều một cái, chỉ sợ sẽ lộ ra bộ dáng xấu hổ cùng với chút tâm tư nhỏ của tôi.
Tôi vốn đang đứng ở bên ngoài, nhưng bởi vì tôi làm việc trên tầng rất cao của công ty, sau khi nhường đường cho mấy vị đồng nghiệp ra khỏi thang máy trước, tôi liền bị đẩy lùi ra phía sau, bất tri bất giác đã đi tới bên người Hạ Giác.
“Tổng giám đốc Hạ, chào buổi sáng ~” Rốt cuộc cũng lấy hết can đảm chào hỏi với hắn, kết quả, không đợi được lời đáp lại của hắn, bụng tôi đột nhiên “Ọc ọc~” một tiếng.
Tôi: “!!!”
Cái bụng đáng chết, một ngày không cho mày ăn no là mày lại không biết cố gắng như vậy!
“Chưa ăn sáng sao?” Cánh môi Hạ Giác khẽ nhếch, hỏi.
“A… cái đó… đi làm sớm quá, bình thường cũng không hay ăn bữa sáng, quen rồi.” Tôi nói trái với lương tâm, lựa chọn nhỏ giọng đáp, chỉ sợ ông nội Thiên Lôi nghe được sẽ đánh chết tôi. Tiên Hiệp Hay
Tôi cũng không thể nói cho hắn rằng, tôi đi làm nửa năng, chỉ có hôm nay là không ăn bữa sáng, đã thế cái bụng còn réo lên rồi bị hắn nghe được.
Đương nhiên, tôi nói dối sở dĩ là hy vọng hắn sẽ không nhận ra tôi, cái người buổi sáng hôm đó trong tiệm bưng tào phớ đi qua trước mặt hắn rồi té ngã bổ nhào chính là tôi.
“Thật sao?” Hắn nhàn nhạt hỏi lại một câu.
Tôi vội vã gật đầu: “Dạ dạ.”
Sau đó lại khách khí hỏi: “Hạ tổng ăn sáng chưa?”
“Ừ, sáng nay ăn một cái bánh bao và một bát tào phớ ở một tiệm ăn sáng, hương vị cũng không tệ lắm.”
Tôi: “!!!” Tôi có hỏi anh ăn cái gì sao?
Hắn nhắc tới tào phớ, là đang ám chỉ, đã nhận ra tôi?
Không đúng, không thể nào! Ngày hôm đó tôi chạy nhanh như vậy, còn chật vật như thế, hôm nay lại trang điểm xinh đẹp như thế nào, làm sao hắn có thể nhận ra được!
“Ha ha…” Giờ phút này, trừ cười ngây ngô ra thì tôi cũng chả biết nói gì.
Còn may, lúc này thang máy đinh một tiếng dừng lại, đã tới tầng lầu của tôi.
Xem thân phận là một lãnh đạo của hắn, tôi rất chân chó làm ra một tư thế mời, một tay ấn giữ cửa thang máy, một tay đưa ra mời hắn ra ngoài.
Dùng thanh âm ôn nhu ngọt ngào mà chính mình cũng cảm thấy vô cùng ghê tởm ra nói với hắn: “Mời Hạ tổng ~”
Hắn không có đi ra ngoài mà là đi về phía tôi hai bước, ánh mắt ôn nhu trong trẻo nhìn tôi, một chút lại một chút đi tới gần tôi.
Hắn muốn làm gì?
Tôi hơi hơi sửng sốt, trợn to hai mắt nghi hoặc nhìn hắn, muốn né tránh sang một bên, hắn lại dùng một bàn tay chống lên trên vách thang máy.
Tôi nói mà, sao hắn có thể không hứng thú với tôi chứ!
Nhưng đây là thang máy nha Hạ đại tổng giám!
Hơn nữa, phía sau chính là cửa lớn văn phòng đó…
Mặc kệ đi! Dù sao công ty cũng không có quy định không thể yêu đương chốn công sở.
Tôi bất chấp tất cả, chậm rãi nhắm hai mắt lại, chờ hắn thò mặt qua.
Nhưng mà giây tiếp theo, liền nhìn thấy tay hắn để ở đuôi mắt tôi, giật xuống cái gì đó.
“Hình như trên mắt cô có con sâu róm.”
“Hở?” Tôi mở hai mắt ra, tập trung nhìn vào, phát hiện hắn đã giật mất cái lông mi giả mà tôi dùng nửa tiếng buổi sáng để gắn lên rồi!
Tôi:!!!
Tôi muốn khiếu nại chủ shop, bán lông mi giả chó má gì mà một chút cũng không dùng được, keo dán gì mà lỏng lẻo, gắn cũng chả xong, còn không biết xấu hổ nói cái gì mà không thấm nước thấm mồ hôi, dán xong đi ngủ cũng không rớt!
Này mẹ nó còn chưa tới một tiếng đâu, thế mà lại mất mặt trước mặt nam thần như vậy!
Hắn ngó trái ngó phải, một lúc lâu sau mới phát hiện mình vừa giật cái gì ra, mặt lộ vẻ khó xử.
“Xin lỗi… tôi tưởng con sâu.”
Con sâu?!
Xin hỏi anh từng gặp qua con sâu nào dài như vậy sao? Đến còn rết còn không có nhiều chân như vậy có được không.
Tôi khóc không ra nước mắt nhìn hắn, trong lòng vô cùng ủy khuất, nhưng lại không thể nói được một chữ nào.