6.
Buổi chiều, sau khi xách theo cốc trà sữa đi vào công ty, tôi phát hiện thời gian đã sắp muộn rồi, mắt thấy cửa thang máy muốn đóng lại, tôi dùng tốc độ nhanh nhất phi lên trên, gào lên với người ở bên trong: “Chờ chút đã…”
Chuyện đuổi kịp thang máy để chấm công đi làm là chuyện bình thường ở phường, vào cái thời điểm này, đương nhiên sẽ không có ai để ý xem có mất mặt hay là không, rốt cuộc thì đi muộn sẽ bị trừ lương mà.
Lúc này phải cảm ơn Bồ Tát sống ở bên trong, người đó đã vươn tay ra giúp tôi đè lại nút thang máy giữ cửa.
Chỉ là, lúc tôi vào trong thang máy rồi, nhìn thấy người bên trong, lại chính là dung nhan tuấn mỹ mà sáng nay tôi vừa gặp qua, tôi có cảm giác sọ não mình cũng nứt ra tới nơi rồi.
“Cảm ơn.” Nhận ra bên trong là anh đẹp trai mà sáng nay tôi đã thất bại khi tới gần kia, tôi chỉ hận không thể vùi đầu xuống dưới đất chết đi cho rồi.
Hy vọng hắn không nhận ra tôi, hy vọng hắn không nhận ra tôi.
Tôi lặng yên cầu nguyện trong lòng.
Ting ~
Thang máy tới tầng 15, tôi nhấc chân ra khỏi thang máy, ở phía sau, hắn đột nhiên lên tiếng: “Trùng hợp thật.”
Trời muốn diệt tôi!
Tôi ôm trà sữa, quay đầu lại liếc hắn một cái, giả ngu nói: “Ha ha ha, đúng thế, trùng hợp ghê, chúng ta thế mà lại là nhân viên cùng công ty. Có điều trước kia sao tôi chưa gặp anh bao giờ thế, anh là nhân viên mới tới sao?”
“Ừ.” Điểm chung của các nam thần hầu như đều là tích chữ như vàng.
Cho nên, là nam thần cao lãnh mà chủ động bắt chuyện trước với tôi, hắn không biết rằng đây là việc sụp đổ hình tượng đến mức nào sao?
“Đồng nghiệp mới, chào anh, cái đó… tôi còn có việc, đi trước nhé.”
Tôi ôm trà sữa chuồn mất, từ đầu tới cuối không dám đối diện với hắn, tự nhiên cũng không có nhìn thấy ý cười chợt lóe trên mặt hắn cùng với thâm ý chứa đầy trong mắt.
7.
Lết tới bàn làm việc mở máy tính lên, đem trà sữa đặt lên bàn của đồng nghiệp, cô nàng lập tức đẩy ghế thò qua đây, lấy điện thoại ra nói với tôi: “Cho cô xem ảnh chụp giám đốc chuyên môn mới tới nè, lúc mở họp còn có người lớn mật hỏi han, còn độc thân nhé!”
Cô nàng không cho tôi xem còn tốt, này vừa nhìn thấy, tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
Trên màn hình điện thoại, giám đốc chuyên môn đẹp trai 360 độ không góc chết, lại chính là người sáng nay tôi tiếp cận thất bại, chính là cái vị “đồng nghiệp mới” tôi mới nhìn thấy ở trong thang máy kia sao?
“Chết tôi rồi!” Tôi khóc không ra nước mắt.
“Sao thế? Có phải bị giá trị nhan sắc của ông chủ mới hạ gục đến nỗi không thể tự thoát ra được hay không?”
Không, là đời này của tôi xong rồi.