20.
Buổi tối, bạn tốt ở lại đây ăn cơm, theo lý thường thì vẫn lại là Hạ Giác xuống bếp. Hắn ở trong bếp nấu cơm, tôi với bạn tốt ngồi ở phòng khách xem TV.
Thấy tôi không vui, bạn tốt tận tình khuyên bảo nói: “Tao cảm thấy mày nên vui vẻ chút đi, mày ngẫm lại xem, bị người mình thích nhìn thấy hết, vẫn tốt hơn là bị cậu của bạn thân mình thấy hết còn gì… Bằng không sao mày dám bảo đảm sau này bạn trai mày không để ý chứ?”
Tuy bạn tốt nói rất có đạo lý, nhưng tôi vẫn cảm thấy không thoải mái.
“Ôi dồi, mày ở trước mặt cậu tao mất mặt nhiều lần như thế rồi, không cần để ý một lần đó đâu. Kỳ thật mấy ngày hôm trước cậu ấy còn nói là muốn mời mày ăn cơm vì muốn xin lỗi chuyện lần đó đấy.”
“Còn hỏi tao mày thích ăn cái gì nữa…”
Tôi:!!!
Thì ra là vấn đề ở đây.
Người nói cho Hạ Giác biết tôi thích ăn cái gì căn bản không phải đồng nghiệp cùng công ty mà lại là nhỏ bạn tốt của tôi.
“Sao mày không nói cho tao chuyện này?”
“Không phải trước đó mày nói không muốn gặp lại cậu tao à, tao từ chối cậu tao luôn rồi, nói bây giờ mày đối với cái chuyện kia vẫn còn canh cánh trong lòng, chờ mày hết ngại rồi cùng ăn cơm sau.”
“Được rồi…” Tôi còn có thể nói gì chứ.
Cho nên, mấy ngày hôm nay Hạ Giác đối tốt với tôi, căn bản không phải là thích tôi mà là vì áy náy với chuyện kia nên muốn đền bù sao?
“Hay là tao giúp mày thử chút?” Bạn tốt hiểu được lòng tôi đang nghĩ gì, hỏi.
“Vẫn là thôi đi, tao cảm thấy bản thân không có mặt mũi gặp hắn nữa.” Nếu không phải bạn tốt ở đây, đến cơm tôi cũng ăn không vào.
Cơm nước xong, tôi kéo bạn tốt về nhà mình. Nhớ tới ngày hôm sau phải ra ngoài ăn cơm với Hạ Giác, tôi có chút do dự.
“Với cái nhìn của tao, tao cảm thấy cậu tao chắc chắn thích mày.” Bạn tốt vỗ ngực bảo đảm.
“Thật à?” Tôi có chút không tin.
Không, là vô cùng không tin!