Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc

Chương 83: Bán bảo vật?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Ít nhất một trăm chiếc trở lên!”

Trần Đạo Huyền giơ một ngón tay lên nói, Dương thị lão giả nghe vậy, chắp

tay cười mà như không cười nói: "Trần Đạo Huyền đạo hữu, lão phu làm sao để

tin ngươi đây?”

“Ngươi có từng nghe nói qua cửa hàng Hồng m Phi Kiếm?”

Dương thị lão giả nghe nói như vậy, rốt cục hiện lên một tia kinh ngạc trên

mặt, chắp tay nói: "Thì ra cửa hàng Hồng m Phi Kiếm ồn ào huyên náo gần đây

là sản nghiệp của Trần thị, thất kính thất kính!”

Sắc mặt lão giả Dương thị cuối cùng cũng nghiêm túc hẳn lên.

Mọi người đều biết Trần gia đứng phía sau cửa hàng Hồng m Phi Kiếm chỉ

là một tiểu gia tộc, nhưng vì trong gia tộc có luyện khí sư nên bị không ít Trúc

Cơ gia tộc lưu ý.

Cũng chính là do thanh danh Song Hồ Đảo Trần gia từ trước đến nay không

hiển lộ, cộng thêm Hồng m Phi Kiếm cửa hàng cung cấp không đủ hàng.

Mọi người suy đoán luyện khí sư của Trần gia có phẩm giai hẳn là không

cao, nếu không Trúc Cơ gia tộc đã sớm đi tới kết giao.

Ở Quảng An phủ, Trúc Cơ gia tộc cũng không hiếm thấy, thậm chí còn có tu

sĩ Trúc Cơ gia tộc sống thập phần nghèo túng, còn không tiêu sái bằng tán tu tu

sĩ Trúc Cơ.

Loại Trúc Cơ gia tộc này hoàn toàn là vận khí, dựa vào gia tộc tử đệ may

mắn lập đủ công lao ở Xuất Vân quốc mới đột phá đến Trúc Cơ kỳ.

Nội tình gia tộc không mạnh hơn bao nhiêu so với những tiểu gia tộc kia.

Nếu bọn họ có thể kết giao với một vị luyện khí sư lâu năm, đó là chuyện

cầu còn không được, ít nhất thì sau này gia tộc tử đệ cần pháp khí cũng không

cần mua lại đồ mà người khác đã đào thải.

Tuy rằng Dương thị là tu tiên đại tộc ở Quảng An phủ, nhưng pháp khí trong

tộc vẫn luôn cung cấp không đủ.

Sở dĩ như thế là vì Dương thị đặt tất cả tinh lực vào kiến tạo các loại thuyền,

xem nhẹ việc bồi dưỡng luyện khí sư và luyện đan sư trong tộc, dẫn đến pháp

khí và đan dược cung ứng trong tộc vẫn luôn bị Chu gia khống chế.

Dương thị vẫn luôn muốn xoay chuyển cục diện này, nhưng bồi dưỡng luyện

khí sư cùng luyện đan sư cần yêu cầu quá cao về các loại tài nguyên, nội tình.

Cũng không phải ai cũng biến thái giống Trần Đạo Huyền, cầm một phần

ngọc giản luyện khí nhị giai truyền thừa là có thể tự học thành tài.

Nếu đặt hành vi của Trần Đạo Huyền ở kiếp trước thì tương đương với việc

người không biết chữ cầm mấy quyển sách, mấy năm tự học thành tiến sĩ.

ế ẫ

Đây cũng là nguyên nhân từ trước đến nay Dương thị vẫn luôn đi dạo tứ

phương, không ngừng lôi kéo các đại gia tộc Trúc Cơ cùng các thế lực mới nổi,

hy vọng liên hợp kiến tạo một tòa Tiên thành đối kháng Chu gia.

Kết giao gia tộc có luyện khí sư, luyện đan sư xem như là một nhiệm vụ

trọng yếu trong Dương thị.

Bởi vậy, sau khi lão giả nghe được Trần Đạo Huyền tự báo gia môn, mới

biểu hiện ra bộ dáng nghiêm túc.

“Đã như vậy, chiếc thuyền vận nô này cho đạo hữu một ngàn linh thạch đi,

mười chiếc thuyền vận nô tổng cộng một vạn linh thạch, cũng coi như Dương

thị ta kết một cái thiện duyên với Song Hồ Đảo Trần thị.".

Dương thị lão giả nói xong, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành.

" Như vậy đa tạ tiền bối".

"Đạo hữu khách khí rồi.".

Dương thị lão giả chắp tay một cái, hai người một mảnh hòa thuận.

.......

Thỏa thuận xong vấn đề vận nô thuyền của Dương thị.

Khi Trần Đạo Huyền chạy về tán tu phường thị đã gần chạng vạng.

Tán tu vây quanh cửa hàng Hồng m Phi Kiếm dần dần tán đi, hiển nhiên

hoạt động rút thăm trúng thưởng hôm nay đã kết thúc.

Trong cửa hàng.

Trần Tiên Hạ đang thu thập các loại tạp vật như rương rút thăm trúng

thưởng, nhìn thấy Trần Đạo Huyền, lập tức ngẩng đầu lên nói: "Sự tình đã xong

rồi sao? ”

"Vâng, đã làm xong rồi, ngày mai đi chợ nô lệ Quảng An phủ chọn xong nữ

nô Xuất Vân quốc, nhiều nhất ba ngày sau sẽ trở về Song Hồ Đảo.".

Trần Tiên Hạ Nghe nói như vậy, không lộ ra không nỡ ngược lại còn thở

phào nhẹ nhõm.

"Trở về sớm một chút cũng có thể sớm luyện chế pháp khí.".

Thấy Trần Tiên Hạ biểu hiện ra vẻ mặt "tư bản giả" như vậy, khóe miệng

Trần Đạo Huyền không khỏi co giật, không nói gì nữa, yên lặng tiến lên giúp

hắn thu thập tạp vật.

Ngay khi hai người Trần Đạo Huyền thu dọn xong tạp vật, chuẩn bị đóng

cửa, một bóng người xông vào cửa hàng.

Trần Tiên Hạ thần sắc bất động, đi lên chắp tay nói: "Vị khách quý này, hôm

nay đã đóng cửa, muốn mua phi kiếm còn mời ngày mai lại tới.".

Trần Đạo Huyền đánh giá hán tử đột nhập vào cửa hàng, người đàn ông này

khoảng bốn mươi tuổi, mặt thô kệch, mặc một thân áo ngắn vải lanh, trong ngực

tựa như bọc thứ gì đó, bộ dáng cẩn thận cẩn thận.

Trần Tiên Hạ vừa dứt lời, hán tử kia thản nhiên nói: "Tại hạ không phải là

đến hỏi mua pháp khí mà là đến bán bảo vật."

Trần Tiên Hạ nghe vậy, sắc mặt trầm xuống.

Lão đến tán tu phường thị Quảng An phủ lâu như vậy, người chạy đến cửa

hàng lừa gạt như loại này, không nói mỗi ngày lão đều gặp phải, nhưng lúc mới

bắt đầu, hai ba ngày gặp một lần vẫn không khoa trương chút nào.

Chẳng qua, theo thời gian lão mở cửa hàng càng ngày càng dài, dường như

những kẻ lừa đảo này biết nhà này không dễ lừa gạt, dần dần không tới nữa.

Không nghĩ tới hôm nay, lão lại gặp loại lừa đảo này

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.