Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc

Chương 71: Mở thưởng




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Thuộc hạ tuân mệnh.".

Trần Chi lĩnh mệnh lui ra, trong lòng hắn đại khái đoán ra thiếu tộc trưởng

muốn dùng phương thức nào để mở rộng số lượng nữ nhân trong tộc.

Đúng vậy, chính là mua nữ nô từ Xuất Vân quốc - chuyện mà tất cả thế lực

tu hành ở Vạn Tinh Hải đều làm.

Càn Nguyên Kiếm Tông cùng Tiên Vân Châu Xuất Vân quốc chiến tranh

kéo dài bốn trăm năm.

Bốn trăm năm này, bất luận là tù binh từ Xuất Vân quốc tu sĩ hay là phàm

nhân, đều bị buôn bán đến Vạn Tinh Hải, trở thành nô lệ của các thế lực tu hành

lớn ở Vạn Tinh Hải.

Xuất Vân quốc tu sĩ tù binh còn tốt một chút.

Nếu thế lực địch nhân có thể xuất được linh thạch, Càn Nguyên Kiếm Tông

cho phép đối phương dùng phương thức trả linh thạch chuộc lại tù binh.

Xuất Vân quốc đối đãi Càn Nguyên Kiếm Tông cũng giống như vậy, song

phương chiến tranh đánh nhiều năm đã sớm hình thành một bộ quy tắc ngầm bí

mật mà không nói ra, tất cả mọi người đều đấu tranh dưới quy tắc ngầm này.

Nếu không, ngay cả một chút quy củ song phương cũng không nói, đó chính

là cao giai tu sĩ tùy ý tàn sát đê giai tu sĩ của địch nhân mình, loại hành vi này

có thể phá hư căn cơ của địch nhân.

Nhưng bất luận là Càn Nguyên Kiếm Tông hay là tông môn sau lưng Xuất

Vân quốc đều không có lựa chọn phương thức này.

Trong mắt Trần Đạo Huyền, đối với bất kỳ thế lực tu hành nào mà nói thì

cao giai tu sĩ giống như lực lượng chiến lược cũng giống như vũ khí hạt nhân

vậy, mà Vạn Tinh Hải cùng Xuất Vân quốc chiến tranh lại là tiêu hao từng chút

từng chút nội tình của đối phương.

Dựa vào bảy tòa tiên thành mà Càn Nguyên Kiếm Tông thành lập ở Xuất

Vân quốc, không phải, bây giờ là sáu tòa tiên thành, mỗi năm đều điên cuồng

cắn nuốt sinh mệnh tu sĩ của song phương.

Nhiều năm đánh xuống chiến tranh, song phương đã không phải nói dừng là

có thể dừng.

Nếu như nói lúc mới bắt đầu, Càn Nguyên Kiếm Tông công kích Xuất Vân

quốc chỉ là xuất phát từ lợi ích cùng tâm lý báo thù.

Hiện tại mâu thuẫn song phương đã không chỉ là lợi ích, còn có bốn trăm

năm kết thù, ví dụ như Song Hồ Đảo Trần gia mười hai vị tu sĩ Tiên tự bối hy

sinh trên chiến trường Xuất Vân quốc, có thể không hận tu sĩ Xuất Vân quốc

sao?

Chắc chắn ghét!

ấ ố ố ế

Thái độ của tu sĩ Xuất Vân quốc đối với tu sĩ Vạn Tinh Hải cũng là như thế.

Chẳng qua từ kết quả chiến tranh nhiều năm mà xem thì Càn Nguyên Kiếm

Tông vẫn luôn ở thế thượng phong, luôn duy trì thế công đối với Xuất Vân

quốc.

Trừ trận chiến mất đi một tòa tiên thành năm mươi năm trước, Càn Nguyên

Kiếm Tông rất ít khi thất bại trong chiến tranh với Xuất Vân quốc.

An bài xong sự vụ trong tộc, Trần Đạo Huyền mang theo hơn năm mươi

thanh Xích Ảnh phi kiếm còn sót lại, bước lên hành trình đi Quảng An phủ.

......

Một tháng sau, trên boong tàu Thương Long Hào

"Phù!"

Trần Đạo Huyền duỗi thắt lưng, dựa vào lan can nhìn ra cảnh tượng hùng vĩ

của cánh buồm trắng ở cảng Quảng An phủ, phun ra một ngụm trọc khí.

"Mặc kệ là nhìn bao nhiêu lần, đều cảm thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng

hoành tráng!"

Cho dù lấy ánh mắt của Trần Đạo Huyền ở kiếp trước, thông lượng hàng hóa

của cảng Quảng An phủ cũng vượt xa bất kỳ cảng nào ở hiện đại trong kiếp

trước.

Theo Trần Đạo Huyền biết, chỉ riêng Quảng An phủ đã có hơn 10 triệu

người họ Chu.

Phải biết rằng đây không phải là thành phố hiện đại như kiếp trước, Quảng

An phủ cũng không có nhiều công trình bê tông cốt thép như vậy, có thể nâng

cao mật độ dân số trong thành.

Quảng An phủ có thể chứa được nhiều người như vậy, hoàn toàn là dựa vào

nó – một cái nhìn không thấy biên giới, còn khổng lồ hơn cả thành phố trên địa

cầu ở kiếp trước.

Lần thứ hai đến Quảng An phủ, Trần Đạo Huyền nhẹ quen đường cũ, rất

nhanh liền an bài tộc nhân ở khách sạn - nơi cư trú của phàm nhân.

Sau khi ổn định tộc nhân, Trần Đạo Huyền lập tức một mình đi về phía tán

tu phường thị trong Quảng An phủ.

Xếp hàng tiến vào nội thành, sau một loạt quy trình thì trời đã gần chạng

vạng.

Trần Đạo Huyền không dám trì hoãn, gọi tới một chiếc xe đạp vân thú, đi về

phía cửa hàng Hồng m Phi Kiếm ở Tán Tu phường thị.

Một nén nhang sau, Trần Đạo Huyền xuống xe, sau khi xuống xe, hắn có

chút không thể tin được cảnh tượng trước mắt mình.

Giờ phút này, cửa hàng Hồng m Phi Kiếm đang bị tán tu cùng tiểu gia tộc tu

sĩ chiếm giữ ở tán tu phường thị vây kín đến nước chảy không thông.

"Chưởng quỹ nhanh chóng bắt đầu đi, nếu không mở, trời sẽ tối!"

“Đúng vậy, nhanh rút đi!”

"Trần chưởng quỹ mau bắt đầu đi, ta đã liên tục tới hơn một tháng, không

lần nào rút trúng, ta cũng không tin vận đạo ta sẽ kém như vậy, một lần cũng

không trúng được!"

“Đạo hữu đây coi là cái gì, tại hạ đã chờ ở đây ba tháng trước!”.

“......”

Trần Đạo Huyền đứng ở bên ngoài, nghe thanh âm bảy miệng tám lưỡi lại

của đám người, lại nhìn về phía cửa hàng Hồng m Phi Kiếm bị vây quanh, cuối

cùng hắn cũng đem sự tình hỏi thăm.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.