(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Dặn dò xong Trần Đạo Sơ, Trần Đạo Huyền lại nhìn về phía Trần Phúc Sinh.
Trần Phúc Sinh thấy Trần Đạo Huyền nhìn về phía hắn, mặc dù trong mắt
tràn đầy vẻ không nỡ nhưng vẫn nhịn đau tản đi ấn ký thần thức lạc ấn tạm thời
trên linh giáp, đưa lại linh giáp màu xanh.
- Thiếu tộc trưởng.
Nhìn bộ dáng Trần Phúc Sinh cung kính đưa linh giáp tới.
Trần Đạo Huyền lắc đầu:
- Cầm lấy đi, cho ngươi.
- Cái này...
Trần Phúc Sinh ngẩng đầu lên.
- Thiếu tộc trưởng, cái này quá trân quý, xin thứ cho Phúc Sinh thẹn quá
không dám nhận!
Nói xong, Trần Phúc Sinh khom người cúi đầu, hai tay dâng linh giáp lên.
Thấy thế, Trần Đạo Huyền đập mạnh vào đầu hắn, quát lớn:
- Để cho ngươi cầm liền cầm, nào có nói nhảm nhiều lời như vậy?
Mặc dù đầu bị Trần Đạo Huyền gõ đến ong ong, nhưng hốc mắt Trần Phúc
Sinh vẫn ửng đỏ.
Từ trước tới nay.
Trong số các tu sĩ phúc tự bối của Trần gia, hắn là người được thiếu tộc
trưởng chăm sóc nhiều nhất.
Nhưng sự báo đáp của hắn đối cho thiếu tộc trưởng lại rất ít ỏi.
Điều này làm cho trong lòng của Trần Phúc Sinh áy náy vô cùng.
- Sao vậy?
Thấy Trần Phúc Sinh không nói lời nào, Trần Đạo Huyền cười nói,
- Bị ta đánh đến choáng váng luôn sao?
Trần Phúc Sinh im lặng lắc đầu.
Trần Đạo Huyền nhìn ra suy nghĩ trong lòng đối phương, hắn vỗ vỗ bả vai
Trần Phúc Sinh, nói:
- Phúc Sinh, ngươi là tộc nhân của Trần thị ta, mà ta là thiếu tộc trưởng của
các ngươi. Với tư cách là thiếu tộc trưởng của Trần gia, ta che chở các ngươi,
không phải là điều nên làm hay sao? Năm đó lão tộc trưởng cũng chăm sóc ta
như vậy, Trần gia chúng ta, chính là thế hệ trưởng bối nâng đỡ vãn bối, vãn bối
kế thừa truyền thống này cho nên mới có thể từng bước đi tới như ngày hôm
nay. Vì vậy, trong lòng ngươi không cần có gánh nặng, nếu thật sự muốn báo
ố ồ ố
đáp cho gia tộc, vậy thì gánh vác tốt trách nhiệm của ngươi, bồi dưỡng hậu bối
của gia tộc cho thật tốt. Kỳ vọng của ta dành cho ngươi cũng giống như kỳ vọng
của lão tộc trưởng đối với ta.
Trần Phúc Sinh ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt ôn hòa của Trần Đạo
Huyền, kiên định gật đầu:
- Phúc Sinh nhớ kỹ!
- Tốt!
Trần Đạo Huyền vui mừng gật đầu.
......
Đảo Song Hồ.
Linh phủ của Trần Đạo Huyền.
Trong đình viện của Linh phủ, đình hóng mát, núi giả mỗi cái đều có một
phong cách độc đáo, bên cạnh đình hóng mát, là một cái đầm linh trì mới được
xây dựng.
Trên linh trì, linh khí bốc hơi nhìn như mây mù mênh mông.
Bên trong đình hóng mát, một cô gái trẻ người mặc lụa mỏng màu tím nhạt,
có dáng người yểu điệu, đang ngồi dưới đình hóng mát vọc nước.
Đôi chân nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc, đưa đưa đẩy đẩy, nhẹ nhàng vỗ vào
mặt nước, đôi mắt sáng ngời đẹp mắt, nhưng nhìn bầu trời xanh biếc như tỷ,
kinh ngạc mà xuất thần.
Nhìn bóng dáng xinh đẹp trong đình, Trần Đạo Huyền nhẹ nhàng đi tới, ngồi
xuống bên cạnh giai nhân, nhìn theo ánh mắt của nàng lên bầu trời, nói:
- Nhìn cái gì vậy?
- Ah?
Lạc Li giật mình, miệng anh đào hơi mở ra, ngay lập tức tức giận đấm nhẹ
vào ngực của hắn.
- Đừng đánh, đừng đánh!
Trần Đạo Huyền vội vàng cười hì hì xin tha.
Nhìn thấy bộ dáng này của Trần Đạo Huyền, Lạc Li tức giận nói:
- Người ta ở chỗ này lo lắng muốn chết, ngươi lại ỷ vào liễm tức thuật đến
trêu chọc người ta.
Nói xong, lộ ra bộ dáng như khóc nủng.
Thấy Lạc Li dường như thật sự có tâm sự, Trần Đạo Huyền nhẹ nhàng ôm
lấy vai hương của nàng, dịu dàng nói:
- Làm sao vậy? Là lo lắng chuyện gặp Thập Tam thúc của ta sao?
- Ừm.
Lạc Li nhẹ nhàng gật đầu một cái.
ầ ề
Trần Đạo Huyền cười nói:
- Thập Tam thúc của ta, không phải ngươi cũng chưa từng thấy qua, không
phải ngươi nói hắn đối với ngươi rất tốt hòa thuận sao?
- Nhưng mà... Cái này khác.
Lạc Li vội vàng nói,
- Khi đó, ta đã cùng cha ta giúp đỡ Trần gia, nhưng bây giờ... Bây giờ...
Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Li đỏ bừng, một lúc lâu không nói nên lời.
- Con dâu xấu cũng nên gặp bố mẹ chồng thôi.
- Ai xấu?
Lạc Li ngây thơ liếc nhìn Trần Đạo Huyền một cái, làm cho trong lòng hắn
hơi rung động.
- Không xấu, vẫn khá trắng.
Trần Đạo Huyền nói, nhìn chân thịt trơn bóng như ngọc của nàng, cợt nhả
nói.
- Ngươi... Không cho ngươi nhìn.
Lạc Li hóa hình không lâu, dưới hai chân là mẫn cảm nhất, Trần Đạo Huyền
mới chỉ nhìn thoáng qua, nàng đã cảm thấy trong lòng có chút hoảng hốt, vội
vàng rút chân nhỏ ra khỏi hồ bơi, dùng lụa mỏng màu tím che lại.
Chỉ là nàng không biết, bộ dáng như ẩn như hiện của nàng, ngược lại càng
thêm quyến rũ câu người.
Trần Đạo Huyền bất giác nuốt nước bọt, hơi dời tầm mắt.
Hắn biết rõ, Lạc Li vừa mới hóa hình không lâu, hai chân rất nhạy cảm,
không thể chịu đựng được sự khiêu khích của hắn như vậy, sau đó chuyển chủ
đề:
- Ngươi yên tâm, ta hiểu Thập Tam thúc, ông ấy chắc chắn sẽ đồng ý chuyện
giữa ngươi và ta.
- Ừm.
Câu nói này của Trần Đạo Huyền, làm cho trái tim bất an của Lạc Li nhanh
chóng bình phục lại.
- Ta vừa vặn cũng có việc muốn tìm Thập Tam thúc, hay là... Bây giờ chúng
ta cùng nhau đi gặp ông ấy luôn, như thế nào?
- Bây giờ?
Lạc Li có chút hoảng hốt, nhưng nhìn thấy ánh mắt trong suốt của Trần Đạo
Huyền, nội tâm nhất thời ổn định lại.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu:
- Ừm, ta nghe theo ngươi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");