Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc

Chương 560: Ở lại (1)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mặc dù Trần Đạo Huyền gấp gáp không thể nhịn được, nhưng vẫn biết đạo

lý nhiều người mắt tạp.

Cứ như vậy mà công khai vọt vào trong Hỗn Độn khí, tuyệt đối sẽ bị tu sĩ

khác coi là quái vật, nếu dẫn tới tu sĩ Nguyên Anh sau lưng hắn rình mò, tình

huống sẽ không ổn rồi.

Nghĩ đến đây, Trần Đạo Huyền truyền âm với Trì Dao tiên tử, tỏ vẻ mình

muốn một mình rời khỏi Chân Tiên Nguyên Giới.

Trì Dao tiên tử vừa trấn an xong tu sĩ Khương gia, liền nghe được lời nói

đáng sợ của Trần Đạo Huyền, vội vàng truyền âm nói:

- Trần đạo hữu, Nguyên Giới quy khư không phải là chuyện đùa, huống chi

còn là Nguyên giới cấp Chân Tiên, không có Tiểu Na Di Lệnh, dựa vào tu vi

hiện tại của ngươi rất khó để xông ra ngoài!

Tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, Trì Dao tiên tử nhíu mày nói:

- Ngươi không phải là muốn dùng Di Trần Phiên đi ra ngoài chứ?

Chợt, nàng lại lắc đầu:

- tuy Di Trần Phiên cũng am hiểu truyền tống, nhưng chỉ có thể dịch chuyển

trong cùng một giới, cũng không thể truyền tống xuyên biên giới, ngươi phải

chăng đã suy nghĩ rõ ràng rồi?

Thật chưa từng thấy qua ai muốn chết như vậy!

Trì Dao tiên tử cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Nhưng Trần Đạo Huyền nào có để ý đến những thứ này, nếu để cho hắn

buông tha khối thịt béo trước mắt này, hắn phải hối hận đến chết mất.

Trần Đạo Huyền cười nói,

- Tiên tử yên tâm, ta sẽ không sao.

Thấy Trần Đạo Huyền kiên trì như vậy, Trì Dao tiên tử há miệng, lời khuyên

bảo đến bên miệng lại phải nuốt trở về.

Trần Đạo Huyền nói xong, xoay người nhìn về phía Trần Phúc Sinh vẻ mặt

kích động đứng bên cạnh.

Trần Phúc Sinh thấy Trần Đạo Huyền nhìn về phía mình, vội vàng khom

người nói:

- Thiếu tộc trưởng!

Cảnh tượng vừa rồi thiếu tộc trưởng cùng Trì Dao tiên tử liên thủ đại phát

thần uy, tất cả đều bị hắn nhìn thấy.

Trần Phúc Sinh không nghĩ tới, thiếu tộc trưởng không chỉ không chết, thực

lực càng mạnh đến mức hắn khó có thể phỏng đoán.

ắ ế ế ầ ầ ề ể

Hắn vô cùng chờ mong, kế tiếp Trần gia có được Trần Đạo Huyền có thể so

với một vị cường giả Kim Đan trung kỳ tọa trấn, gia tộc sẽ phát triển đến trình

độ nào.

Tốc độ phát triển của Trần gia dần dần chậm lại, kỳ thật cũng không phải

Trần gia muốn như thế.

Mà là thực lực Trần gia hoặc là nói vũ lực không đủ.

Ví dụ như kế hoạch tiên thành công nghiệp mà Trần Đạo Huyền đưa ra lúc

trước, kế hoạch thống nhất tiền tệ của Phủ Quảng An thậm chí Thương

Châu...vv.

Những kế hoạch này, tất cả phụ thuộc vào vũ lực của Trần gia.

Vũ lực không đủ, nếu Trần gia tùy tiện thúc đẩy những kế hoạch này, quả

thực chính là đang tự tìm chết.

Nhưng nếu vũ lực Trần gia đủ cường đại, những kế hoạch này chỉ có thể

tăng tốc độ phát triển lớn mạnh của Trần gia.

Đạo lý này, Trần Phúc Sinh với tư cách là lãnh đạo Trần gia tất nhiên vô

cùng rõ ràng.

Trần Đạo Huyền nhìn vẻ mặt kích động của Trần Phúc Sinh, dùng sức vỗ vỗ

bả vai đối phương, tán thưởng nói:

- Không tệ, cũng đã đến Tử Phủ kỳ.

Trần Phúc Sinh nghe được câu khen ngợi này, tựa hồ nhớ tới cái gì đó, vội

vàng sờ về phía túi trữ vật bên hông, cũng đưa nó tới.

- Thiếu tộc trưởng, ngài xem.

Nghe vậy, Trần Đạo Huyền nhận lấy túi trữ vật.

Thần thức hơi đảo qua một chút, hắn phát hiện trong túi trữ vật của Trần

Phúc Sinh bày mười mấy Ngọc Tinh bình chất chứa đầy nguyên khí tinh hoa.

Nhìn thấy cảnh này.

Khóe miệng Trần Đạo Huyền khẽ giật giật, hắn hiểu được ý tứ của Trần

Phúc Sinh.

Tình cảm Trần Phúc Sinh giữ lại những nguyên khí tinh hoa này là định hiếu

kính mình đấy.

Nhìn thấy điều này, Trần Đạo Huyền cảm thấy rất vui mừng, đứa bé Trần

Phúc Sinh này, không phí công đau lòng, có lương tâm hơn nhiều so với cái đồ

chơi Trần Đạo Sơ suốt ngày cùng hắn khóc than.

Chỉ có điều, Trần Phúc Sinh chắc không biết trong tay mình có bao nhiêu

nguyên khí tinh hoa.

Khụ khụ!

Nghĩ đến đây, Trần Đạo Huyền không khỏi ho khan một tiếng.

ể ắ

Hiện tại có thể đoán được là hắn cướp đi nguyên khí tinh hoa trong tay tu sĩ

Tam Châu, phỏng chừng cũng chỉ có một mình Trì Dao tiên tử.

Bởi vì chỉ có nàng biết, quan hệ chủ tớ giữa mình với Xích Đồng.

Về phần những người khác, còn tưởng rằng nguyên khí tinh hoa là bị giới

yêu của Thanh Khâu Yêu Quốc cướp đi.

Cái nồi này, Trần Đạo Huyền nhất định sẽ không thừa nhận.

Dù sao cũng là Xích Đồng làm, về phần nguyên khí tinh hoa trong tay hắn,

là hắn thu giữ từ tay giới yêu.

Đúng!

Chính là như vậy!

Đương nhiên, mặc kệ như thế nào đi nữa, nhóm nguyên khí tinh hoa này,

hắn không có ý định bán ra bên ngoài, Trần gia không thiếu linh thạch, loại thứ

tốt vạn năm khó gặp này, khẳng định phải để người trong nhà mình tiêu hóa mới

được.

Nhìn bộ dáng hiến bảo vật của Trần Phúc Sinh, Trần Đạo Huyền đưa lại túi

trữ vật, lắc đầu nói:

- Đây là ngươi tự mình thu hoạch, ngươi cất kỹ là được, không cần cho ta.

- Thiếu tộc trưởng...

Trần Phúc Sinh còn muốn nói cái gì nữa, Trần Đạo Huyền lại ngắt lời:

- Chỉ là ngươi phải nhớ kỹ, dù nguyên khí tinh hoa có tốt, nhưng ngươi lại

không thích hợp dùng nữa, hiểu không?

Trần Phúc Sinh vội vàng gật đầu,

- Phúc Sinh hiểu.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.