Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc

Chương 1007: Oan gia ngõ hẹp (2)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tu sĩ trẻ tuổi đứng bên ngoài sương phòng Trần Đạo Huyền, chắp tay nói:

- Vãn bối đệ tử Thái m giáo Hạc Ngân Niên, cầu kiến tiền bối.

Thần thức của Trần Đạo Huyền đảo qua trên người Hạc Ngân Niên, tùy ý

nói:

- Vào đi.

- Cảm ơn tiền bối.

Trước khi tu sĩ tên là Hạc Ngân Niên này đi vào phòng riêng, nói với đạo

quân Tạo Vật cảnh bên cạnh:

- Khúc lão, phiền ngài canh giữ ở đây, đừng để người ngoài quấy rầy ta nói

chuyện với tiền bối.

- Thiếu chủ...

Khúc lão nhướng mày, dường như lo lắng cho an nguy của Hạc Ngân Niên.

Hạc Ngân Niên thì vẻ mặt thoải mái, cười nói:

- Yên tâm, nơi này là dưới chân Thiên Tôn sơn.

Lúc này, thanh âm của Trần Đạo Huyền lại vang lên bên tai hai người:

- Hai vị không cần khéo đưa đẩy nữa, cùng nhau vào đi.

Nghe vậy.

Hạc Ngân Niên và Khúc lão liếc nhau, đồng loạt đi vào trong phòng.

Khi Hạc Ngân Niên nhìn thấy người ngồi trong phòng là một vị tu sĩ nhìn

qua còn trẻ hơn hắn, không khỏi hoàn toàn khiếp sợ.

Tuy nói không cách nào nhìn ra tuổi tác của tu sĩ từ bề ngoài, nhưng nếu tu

sĩ không phục dụng đan dược trú nhan mà nói, từ độ trẻ trung bên ngoài cũng có

thể phán đoán được còn lại bao nhiêu thọ nguyên.

Một vị tu sĩ còn lại càng nhiều thọ nguyên, sinh cơ lại càng dồi dào, cũng

càng có vẻ trẻ tuổi.

Ví dụ như Khúc lão bên cạnh Hạc Ngân Niên, chính là bởi vì thọ nguyên đã

không còn nhiều, cho nên mới hiện ra bộ dáng già nua.

Nếu không, một đạo quân Tạo Vật cảnh sung sức, tuyệt đối sẽ không làm hộ

vệ, mặc dù người đó là hậu duệ của Thiên Tôn.

Nhìn thấy Trần Đạo Huyền, Hạc Ngân Niên lập tức đoán được lai lịch của

đối phương.

Trẻ như vậy, hơn nữa còn là đạo quân Tạo Vật cảnh, nói vậy, đối phương tới

là vì tranh đoạt cơ duyên độ kiếp ngàn năm một lần của Quảng Nguyên giới,

thậm chí rất có khả năng đối phương chính là người được bên trong dành cho

danh ngạch.

ề ắ

Điều này có nghĩa là, vị đạo quân Tạo Vật cảnh trước mắt này, dĩ nhiên là

một vị chuẩn thiên tôn rồi.

Thiên Tôn!

Nghĩ đến đây, trong mắt Hạc Ngân Niên toát ra một tia hâm mộ, cùng

với...ghen tị!

Không sai, tuy nói hắn xuất thân cực tốt, chính là con trai của Thiên Tôn,

nhưng thiên tư của hắn cũng không tính là ưu tú, nhất là ngộ tính.

Mặc dù là dưới sự trợ giúp của thâm uyên của Thiên Tôn sơn, trải qua hơn

một ngàn năm, hắn mới chậm rãi bò tới tới Nguyên Thần kỳ.

Về phần sau khi đột phá đến Nguyên Thần kỳ, tu luyện của hắn lại càng

chậm chạp, rồi cuối cùng hoàn toàn đình trệ.

Không cách nào đột phá đến Độ Kiếp kỳ, không nói cái khác, thọ nguyên

của hắn nhiều lắm cũng chỉ có vạn năm.

Thọ nguyên vạn năm, trong mắt phàm nhân vô cùng dài dằng dặc, nhưng đối

với tu sĩ cao giai mà nói, cũng chỉ như vậy.

Thiên Tôn tư thâm của nhân tộc, người nào không phải là lão quái vật sống

mấy vạn năm.

Ngoại trừ thọ nguyên ra, càng làm cho Hạc Ngân Niên không thể tiếp nhận,

là địa vị!

Đừng nhìn hắn ở Phù Đồ tiên thành muốn gió được gió, muốn mưa được

mưa, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, trong mắt tinh anh chân chính của nhân tộc,

hắn bất quá chỉ là một tiểu nhân vật không đáng chú ý.

Ví dụ như ở trước mặt vị đạo quân Tạo Vật cảnh này.

Hạc Ngân Niên đánh giá Trần Đạo Huyền, Trần Đạo Huyền cũng đang quan

sát hắn.

- Ngươi chính là lão bản của đấu yêu tràng này?

Hạc Ngân Niên chắp tay, cung kính nói:

- Vãn bối bất tài, đấu yêu tràng này đúng là sản nghiệp của tại hạ.

Trần Đạo Huyền gật gật đầu:

- Đã như vậy, ta nói thẳng, ta có cừu oán với tu sĩ đang quyết đấu với giới

yêu ở dưới sân, cho nên ta muốn mua hắn thua!

Dứt lời, Trần Đạo Huyền nhàn nhạt nhìn về phía Hạc Ngân Niên.

Khúc lão bên cạnh Hạc Ngân Niên, dường như cảm nhận được áp lực khủng

bố ở trên người Trần Đạo Huyền, lại không dám nói một câu.

Giờ phút này, Hạc Ngân Niên chỉ cảm thấy áp lực trên lưng càng ngày càng

nặng, ngay khi hắn hoàn toàn không chịu nổi, vội vàng lớn tiếng nói:

- Tiền bối, ta là con trai của Cửu Vực thiên tôn!

- Đây là câu trả lời của ngươi?

Cảm giác áp lực bao phủ quanh người không còn, lúc này Hạc Ngân Niên

mới thở ra một ngụm.

Hắn chắp tay:

- Không biết tiền bối có cừu oán gì với Tiêu đạo hữu, bất quá cái gọi là oan

gia nên giải không nên kết, vãn bối nguyện ý làm chủ, thay tiền bối cùng Tiêu

đạo hữu hóa giải đoạn cừu oán này, như thế nào?

- Cút.

Trần Đạo Huyền thản nhiên nói.

- Tiền bối...

Trần Đạo Huyền lạnh lùng nhìn hắn, ngàn lời vạn ngữ kẹt trong cổ họng Hạc

Ngân Niên, làm cho hắn rốt cuộc nói không nên lời một câu.

- Vãn bối cáo lui!

Hạc Ngân Niên chắp tay, đi thẳng ra khỏi phòng.

Chỉ chốc lát sau.

Vị nữ hầu kia nơm nớp lo sợ đi vào phòng, cung kính trình lên một cái khay,

bên trong khay đựng nhẫn trữ vật của Trần Đạo Huyền.

Trần Đạo Huyền lấy nhẫn trữ vật, thần thức đảo qua, lại phát hiện tạo hóa

lực bên trong không hề động.

Tiếp theo.

Đón ánh mắt kinh ngạc của Lạc Li và nữ hầu, Trần Đạo Huyền trực tiếp

đứng dậy.

Chỉ thấy hắn vung tay lên, phòng trực tiếp bị hắn chấn đến nát bấy.

Ngay sau đó, Trần Đạo Huyền liền lăng không mà đi, từng bước đi về phía

trung tâm đấu yêu tràng.

Lần này, khán giả điên cuồng trong sân rốt cục chú ý tới động tĩnh bên Trần

Đạo Huyền.

Vị trí phòng khách quý nằm ngay phía trên đấu yêu tràng, khán giả bình

thường và phòng thường ở phía dưới phòng khách quý.

Trần Đạo Huyền lăng không đi từng bước, đi qua đỉnh đầu và trước mắt

những khán giả này, bọn họ muốn không chú ý Trần Đạo Huyền cũng không

được.

Hạc Ngân Niên vừa mới đi ra khỏi phòng Trần Đạo Huyền cũng chú ý tới

động tác của Trần Đạo Huyền.

Tại thời điểm này, khuôn mặt của hắn trở nên tái mét.

Hạc Ngân Niên không nghĩ tới, đối phương lại dám trắng trợn như vậy, phải

biết rằng, nơi này chính là dưới chân Thiên Tôn sơn!

- Làm càn!

Hạc Ngân Niên lên cơn giận dữ, quát khẽ:

- Khúc lão!

- Thiếu chủ yên tâm!

Khúc lão trả lời một tiếng, liền giá độn quang bay về phía Trần Đạo Huyền.

Ai ngờ còn chưa đợi Khúc lão tới gần, mười điểm sáng màu vàng liền bay

về phía Khúc lão.

Đợi Khúc lão thấy rõ mười điểm sáng màu vàng này, không khỏi sợ tới mức

run rẩy, vội hô:

- Đạo binh lục tinh!!

Lần này, Khúc lão nào còn dám quản Trần Đạo Huyền nữa, mười con đạo

binh lục tinh, hắn có thể bảo trụ được tính mạng là coi như không tồi rồi.

Cũng may Trần Đạo Huyền cũng không có ý định giết hắn.

Mục tiêu duy nhất của Trần Đạo Huyền, chính là Tiêu Vũ Hóa trong đấu yêu

tràng!

Đi tới trước đấu yêu tràng, bước chân Trần Đạo Huyền rốt cục bị ngăn trở,

chẳng qua không phải là bị người ngăn trở, mà là bị trận pháp!

Vì bảo vệ an toàn của đấu yêu tràng, trận pháp mà đấu yêu tràng này sử

dụng, chính là do Thiên Tôn tự mình bố trí, theo vị Thiên Tôn kia nói, không

phải thiên tôn không thể phá trận này.

Bản thân Trần Đạo Huyền chính là một vị trận pháp sư lục giai, hơn nữa hắn

bỏ bao công sức lĩnh hội Chu Thiên Tinh Đấu đại trận, tạo nghệ trận pháp tăng

lên thẳng tắp.

Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra chỗ bất phàm của trận pháp này.

Đáng tiếc, mặc dù Trần Đạo Huyền không cách nào phá trận nhanh chóng,

nhưng cũng nhìn ra chỗ yếu ớt của tầng phòng hộ trận pháp này.

Chỉ thấy Trần Đạo Huyền thuấn di, thân hình trực tiếp xuất hiện ở chỗ yếu

kém của trận pháp, sau đó hắn lấy ra Hám Thiên phủ vừa mua từ Truyền Bảo

các, pháp lực cuồng dũng tràn vào Hám Thiên phủ.

Theo pháp lực điên cuồng rót vào, hình thái của Hám Thiên phủ rốt cục cũng

có biến hóa.

Từ một thanh tiểu phủ màu xanh to bằng bàn tay, biến thành một cự phủ cao

hơn một người.

Sau một khắc, Trần Đạo Huyền giơ thanh cự phủ cao hơn chiều cao của hắn

này, đón ánh mắt hoảng sợ của Tiêu Vũ Hóa, điên cuồng bổ một búa xuống trận

pháp.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.