Tạ Triều Triều - Cửu Nhất

Chương 20




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nhất thời hiện trường hỗn loạn thành một đoàn.

Thấy đánh cũng tạm ổn rồi, thái giám Tạ Kỳ Hựu phái tới bước vào.

Vừa định mở miệng đã bị một chiếc giày ném thẳng vào mặt.

Sau đó cấm quân tiến vào, tình hình mới được kiểm soát. Khi các cung nhân đỡ Tạ lão thái quân từ dưới đất lên, bà ta gần như chỉ còn thoi thóp.

Đợi mọi người lần lượt cáo lui.

Ảnh vệ của ta đi vào nhận lỗi.

Ta day trán: "Triệu thế tử là chuyện gì vậy? Sao lại lôi hắn vào?"

Giọng ảnh vệ trầm thấp, nhưng nghe kỹ lại có chút nghiến răng nghiến lợi.

"Triệu thế tử tự mình xông vào, Tạ lão thái quân lại đến quá nhanh, không kịp..."

37

Ta hắng giọng, thở dài: "Ngươi…"

Triệu Tử Quý chỉnh lại y phục dựa vào giường nhìn ta, thân mật đáp lại như nam sủng: "Ở đây, A tỷ…"

Ta suýt nữa thì phun ra một ngụm máu, ta sợ làm hỏng danh tiếng của hắn, làm hỏng hôn sự của hắn, hắn thì hay rồi, chuyện rắc rối như cứt bò cũng nhất quyết phải xen vào.

Bây giờ phải làm sao đây? Phải làm sao mới được?!

Triệu Tử Quý lại thản nhiên bò xuống giường, chậm rãi mang giày.

"A tỷ đừng lo, cho dù chúng ta bây giờ, đã có một màn 'mục sở thị' như vậy, ta cũng sẽ không dây dưa với A tỷ đòi danh phận. Nếu A tỷ không muốn, Liễn nhi sau này dù cả đời không cưới thê tử, cũng không sao."

Đây không phải là dây dưa đòi danh phận, đây là ép đến tận cửa đòi danh phận.

Tên nhóc này làm việc thật bốc đồng.

Nhưng ta còn chưa kịp nói gì, thì thấy Triệu Tử Quý thu lại nụ cười:

"Cho dù A tỷ không chọn ta, ta cũng thành tâm mong A tỷ sau này có thể tìm được một lang quân như ý, vừa có tài vừa có đức.”

"Nhưng Tề Duẫn kia thì tính là cái gì, dựa vào hôn sự với A tỷ chiếm hết lợi ích, bây giờ lại muốn qua cầu rút ván. Quách Nhượng kia lại tính là cái gì, vậy mà định tìm một tên ăn mày làm nhục A tỷ, để hắn, một kẻ ti tiện, có thể xứng với A tỷ hơn một chút.”

"Bây giờ cứ để bọn họ nhìn xem, thứ bọn họ muốn hái xuống, cũng là vầng trăng sáng mà người khác ngưỡng mộ; là thứ người khác yêu mà không được; là thứ người khác dù nhảy vào vũng bùn cũng muốn níu giữ, dù chỉ là một nửa mạng sống."

Tình yêu của thiếu niên luôn nồng nhiệt và rực rỡ.

Trong lòng vang lên tiếng trống dồn dập, lúc mạnh lúc nhẹ kéo theo m.á.u huyết toàn thân ta bùng cháy trong khoảnh khắc.

Lại bị nhóc con trêu chọc rồi!

Chờ đã, ta nghĩ lại rồi hỏi: "Chuyện này có liên quan trực tiếp gì đến việc đệ chui vào giường ta sao?"

Triệu Tử Quý ngẩng đầu ưỡn ngực: "Chính là muốn cho bọn họ thấy, ta bây giờ và A tỷ là châu chấu trên cùng một sợi dây, muốn động đến A tỷ dù chỉ một chút, cũng phải bước qua xác ta."

Ừm, ý là giống như chó con đánh dấu lãnh thổ ghê.

38

Quách Nhượng ở trong nhà ngục của triều đình trước kia đã có một đứa con trai với một nữ tù nhân, sau này đứa bé đó trở thành sợi dây trói buộc Quách Nhượng.

Sau khi được thả ra, Quách Nhượng trở thành chỉ huy đặc vụ của triều trước.

Chuyện này ta vốn đã biết từ lâu, nhưng có lẽ hắn cũng biết chuyện này có nguy cơ rất lớn, nên muốn tìm cho con trai mình một người kế mẫu.

Trước đây ta có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, thêm vào đó thân phận của ta, cho dù sự việc bại lộ, cũng có thể bảo vệ con trai hắn, vì vậy, ta đã trở thành lựa chọn hàng đầu của hắn cho vị trí kế mẫu của con trai mình.

Nhưng cho dù ta đã đến tuổi này, dù sao cũng là người hoàng tộc, Quách Nhượng bây giờ thân thể tàn tật, ít nhiều cũng có chút tự ti mặc cảm.

Nên mới nghĩ đến việc hủy hoại thanh danh của ta trước, đến lúc đó ta thân bại danh liệt không ai muốn cưới, tự ti tự bế, hắn sẽ đạt được ý nguyện.

Chuyện này đối với Phủ Tề Quốc Công cũng có lợi, vì vậy bọn họ cấu kết với nhau.

Còn Phan di nương và Lạc Ngọc Thư, bọn họ có họ hàng xa với Lý Thượng Nho, con cháu hoàng tộc tiền triều, hiện đang âm thầm mưu đồ.

Lạc Ngọc Thư ban đầu còn có hôn ước với Lý Thượng Nho.

Nếu không phải tiền triều diệt vong, Lạc Ngọc Thư vốn cũng là mệnh phụ hoàng tộc.

Chỉ có thể than một tiếng tạo hóa trêu ngươi.

Vì vậy, mấy phe có lợi ích liên quan liên kết với nhau, tìm cho ta một tên ăn mày hơn năm mươi tuổi, đầu hói mặt sẹo.

Lúc Triệu Tử Quý nhìn thấy tên ăn mày đó, hắn đã rút đao chém, may mà ảnh vệ ngăn cản hết lần này đến lần khác, tên ăn mày đó mới giữ được mạng.

Ta nhìn thấy lão ăn mày đó, cũng im lặng hồi lâu.

Nói thật, ta là người coi trọng ngoại hình.

Ngay cả phụ thân ta cũng biết chuyện này.

Cho nên việc tìm phu quân cho ta cũng là nhắm vào người đẹp mà ra.

Triệu Tử Quý chửi ầm lên: "Chuyện này tám phần mười là chủ ý của tên chó c.h.ế.t Quách Nhượng, đừng để hắn rơi vào tay ta. Nếu không, ta nhất định phải tìm cho hắn mười tên ăn mày, để hắn nếm thử sự sỉ nhục này."

Quách Nhượng cho rằng, chuyện ta mất trong trắng, đối tượng càng bẩn thỉu, khi hắn đến cầu hôn, ta sẽ càng cảm kích.

Thật sự là vô sỉ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.