Tạ Triều Triều - Cửu Nhất

Chương 15




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Phụ thân con bao nhiêu năm nay, ta cũng nhìn thấy cả, chỉ nhất kiến chung tình với mẫu thân con. Lần trước, cũng là bị người ta tính kế. Nếu không thì bao nhiêu năm trôi qua, phụ thân con lại đang ở tuổi sung sức, con cái dưới gối sớm đã chất đống rồi. Nhưng bây giờ ông ấy chỉ có mỗi con là con gái, con cũng nên hiểu phần nào chứ.”

"Về phần Phan Chỉ Hy, bao nhiêu năm ở bên cạnh ông ấy, dù không có tình cảm nam nữ, bà ta cũng từng cứu mạng phụ thân con vài lần. Về sau, chúng ta an cư ở kinh thành, trong nhà hỗn độn cũng không ra hình ra dạng, cứ để bà ta quản lý gia đình vậy."

Ta vuốt ve góc bàn tròn trịa, cảm thấy chuyện này, cũng không phải là chuyện gì to tát.

Nhưng chỉ có một điểm ta không hiểu: "Phan Chỉ Hy và Phủ Tề Quốc Công có quan hệ gì?"

"Lão phu nhân Phủ Tề Quốc Công và Phan di nương nhà con chính là cô cháu ruột. Nói đến nhà họ Phan này, tuy nam nhân đều c.h.ế.t hết rồi, nhưng nữ nhân nhà họ Phan này, lại rất biết xem xét tình hình."

29

Nói vòng vo một hồi, cũng coi như nói xong rồi.

Tạ Uyển Nghi lại ấp úng nói: "Triều Triều à, chuyện Tề Ngọc Lang này tạm thời không nói đến, cứ nói đến mấy chuyện bẩn thỉu mà Phủ Tề Quốc Công làm, là có thể thấy hắn tuyệt đối không phải là lương phối, con gái nhà chúng ta, sao cứ phải nhảy vào cái ổ sói đó?"

"Còn… còn Quách Nhượng, con còn nhớ chứ? Là cháu trai nhà cô phụ con, tự Thế An, năm đó vì giữ lại công lao cho hậu duệ, đã nhảy vào ổ sói. Mấy người lúc triều trước sắp sụp đổ đều bị c.h.é.m đầu tế cờ, chỉ có Thế An là nhờ lòng trắc ẩn của Lạc Công Diễm, giữ lại được một mạng. Bao nhiêu năm nay, hắn cũng là một thân một mình chưa cưới thê.”

“Cô cô cũng biết, hắn bây giờ không xứng với con, nhưng nếu con bằng lòng, bằng lòng gả cho hắn, thì Quách gia, Quách gia nhất định sẽ đối xử tốt với con, cô cô cũng sẽ…"

Triệu Tử Quý nghe lén trên mái nhà hồi lâu, bỗng nhiên đạp cửa xông vào: “Trưởng công chúa điện hạ là cô ruột của A tỷ, chưa từng thấy ai hận không thể đẩy cháu gái ruột vào hố lửa như vậy. A tỷ ta là ai chứ? Gả cho một tên tàn phế, người cũng nói ra được."

Tạ Uyển Nghi đột nhiên bị mắng một trận như vậy, tức đến mức mặt đỏ bừng: "Ngươi biết cái gì, A tỷ ngươi tuổi này rồi, còn bao nhiêu chàng trai tốt để lựa chọn chứ? Huống hồ nếu không có Thế An năm đó nhảy vào ổ sói bảo vệ các ngươi, tình cảnh của các ngươi bây giờ còn chưa biết thế nào đâu, nói không chừng đã sớm giống mấy người kia tế cờ rồi, còn đến lượt ngươi đứng trước mặt ta gào thét sao?"

Triệu Tử Quý sải bước tiến lên, cởi trường kiếm bên hông "bộp" một tiếng đặt lên bàn, mũi chân móc lấy một chiếc ghế đạp lên, trừng mắt nhìn Tạ Uyển Nghi: "Hắn cứu người, bị tàn tật, ta mang ơn hắn, nếu muốn đòi, mạng này, lấy đi!"

"Nhưng A tỷ ta là trăng sáng trên trời, phải có nam tử tốt nhất trên đời này mới xứng, Quách Thế An bây giờ là một tên què, hắn không xứng! Câu này dù có đắc tội với Quách gia các người, đắc tội với Trưởng công chúa điện hạ, ta cũng phải nói, hắn, Quách Nhượng, không xứng!"

Tạ Uyển Nghi tức giận hất tay áo bỏ đi, trước khi đi chỉ nói là đã nói hết những gì cần nói với ta rồi, coi như hoàn thành lời nhờ vả của phụ thân ta, chuyện còn lại thì tự ta quyết định.

Còn về phần Triệu Tử Quý, Tạ Uyển Nghi như là nghĩ đến điều gì, đánh giá hắn ta một hồi lâu rồi nói: "Ngươi còn quá trẻ, không biết thích là cảm giác gì, không biết sau khi cưới thê sinh con, ngày ngày đối mặt, nhìn thê tử già đi chỉ thấy chán ghét."

"Tiểu tử à, thích của ngươi có thật sự là thích không?"

30

Tên nhóc này, cái vẻ nhiệt tình này, đến Tạ Uyển Nghi chỉ gặp một lần cũng nhìn ra rồi.

Ta tiễn Tạ Uyển Nghi ra cửa, quay đầu lại nhìn Triệu Tử Quý liền thấy đau đầu.

"A Liễn, sau này, không được đến Tấn vương phủ nữa, ta cũng sẽ không gặp đệ nữa!"

"Vì sao?"

Ta thả chậm giọng nói, ép cho lạnh lùng: "Vì đây là nhà ta, vì ta, không cho phép đệ đến!"

"Đây cũng có thể là nhà ta."

Ta nhắm mắt lại: "A Liễn, đệ biết ta là người như thế nào."

"Không được, A tỷ…" Giọng nói của thiếu niên trở nên gấp gáp, thấy ta vẫn không hề lay chuyển, lại có chút van xin, "A tỷ, không được…"

Đứa nhỏ này bướng bỉnh, ta biết từ nhỏ rồi.

Tính cách này của hắn, nói dễ nghe là kiên cường bất khuất, nói khó nghe là không đ.â.m đầu vào tường thì không chịu quay đầu.

Với loại người này, cứng rắn không được.

Ta đành phải day day trán nói: "A Liễn, đệ còn quá trẻ, từ nhỏ mẫu thân lại không ở bên cạnh, cho nên đệ không phân biệt được sự quyến luyến với mẫu thân và tình yêu nam nữ. Không sao, đệ còn nhiều thời gian để suy nghĩ cho kỹ. Đệ nên tìm một cô nương trẻ trung, tràn đầy sức sống, nhỏ hơn đệ, trẻ hơn đệ, các ngươi có thể cùng nhau cưỡi ngựa, b.ắ.n cung, đánh đàn, thưởng trà, vẽ tranh, nhưng những thứ này, ta đều chưa từng học qua."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.