Ta Thấy Khanh Khanh Thật Diễm Lệ

Chương 4




Sau khi Cố Cảnh Sách rời đi, ta còn chưa kịp cất thánh chỉ vào thư phòng, đã nhận được tin tức từ bên Thái tử phi. Ứng Như Thị đã mang thai.

Trước đây vì chuyện ngôi vị Hoàng hậu mà lâm bệnh, nay bệnh đã khỏi, thái y bắt mạch, phát hiện ra hỷ mạch.

Khi tì nữ Tiểu Đào đến báo tin, ta đang tưới nước cho chậu mẫu đơn bên cửa sổ. Tay ta khẽ run, nước đổ ra quá nhiều, khiến những cánh hoa rung rinh, nghiêng ngả.

Tiểu Đào sợ ta đau lòng, lo lắng nhìn ta.

"Triệu Hành đâu rồi?" ta hỏi.

Nàng ta cẩn trọng đáp: "Bệ hạ đã từ triều đình trở về, đang ở cạnh Thái tử phi." Ngôi vị của Ứng Như Thị vẫn chưa được xác định, trong phủ vẫn gọi nàng một tiếng Thái tử phi.

Ta vô thức đặt tay lên ngực, kỳ lạ thay, lại không hề cảm thấy đau lòng.

Ta nhìn chằm chằm vào cánh hoa mẫu đơn quá lâu, tiểu Đào không nhịn được lên tiếng: "Tiểu thư, người đừng buồn, ngôi vị Hoàng hậu vẫn thuộc về tiểu thư mà."

Ta lắc đầu, nói: "Ứng Như Thị có đôi mắt rất đẹp, nếu con nàng có đường nét giống Triệu Hành, thì chắc chắn sẽ là một đứa bé đáng yêu, xinh đẹp."

Vợ hiền, con ngoan, bao nhiêu người mong cầu mà không được, hắn đều có tất cả rồi.

Mẫu hậu của Triệu Hành, trước kia là Hoàng hậu, nay là Thái hậu, cho gọi ta và Ứng Như Thị vào cung. Thái hậu từ trước đã không thích ta, vì ta là một cô nương không không tuân thủ nề nếp. Ta không đọc được nhiều sách, nhưng đối với Triệu Hành, ta luôn dành một tấm chân tình, nên bà cũng nhẫn nhịn ta. Giờ đây có Ứng Như Thị, không chỉ Triệu Hành thích, mà ngay cả Thái hậu cũng yêu thương không ngớt.

Thái hậu nắm tay Ứng Như Thị, không ngừng nói chuyện thân mật, đến khi gần cuối buổi mới nhớ đến ta, quay đầu dặn dò: "Trắc phi, sau này phải cẩn trọng một chút. Nếu như đứa con của Như Thị xảy ra chuyện gì, đừng nói là ai gia, ngay cả Hành nhi cũng không tha cho ngươi."

Ta khẽ cười, cúi đầu nói: "Vâng."

Ta và Ứng Như Thị cùng ra khỏi cung, ta bước nhanh, bất giác bỏ lại nàng ở phía sau. Nàng gọi ta một tiếng: "Khanh Khanh."

Ta vô thức quay đầu lại, thấy gương mặt nàng vẫn có chút tái nhợt vì mới khỏi bệnh. Ứng Như Thị không phải là một mỹ nhân rực rỡ, nhưng trong ánh mắt lại mang một nét quyến rũ tự nhiên. Khi nàng bước đến gần ta trên cầu, ta chợt hiểu vì sao Triệu Hành lại yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Giữa hai hàng lông mày của Ứng Như Thị có điểm một bông hoa tinh xảo, khiến nàng càng thêm thanh tao. Một tay nàng nhẹ nhàng đặt lên bụng, vô cùng rõ ràng, khiến ta không thể không liếc nhìn theo. Làn gió thổi qua mặt hồ khiến nàng có vẻ thoát tục hơn bao giờ hết.

Nàng khẽ cười: "Ta vừa mới mang thai, nên cần phải cẩn thận. Điện hạ nói, không quan trọng là con trai hay con gái, nếu sinh con gái, giống ta thì tốt, chàng thường tiếc nuối vì không gặp ta từ sớm, nói rằng nếu gặp từ khi ta còn bé, chắc chắn ta sẽ là một tiểu cô nương vừa thông minh vừa xinh đẹp."

Ta lặng lẽ nhìn nàng. Không nhận được phản hồi từ ta, đáng ra nụ cười trên mặt nàng đã phải cứng lại, nhưng nàng không hề ngại, vẫn giữ nét mặt dịu dàng, nói tiếp: "Ta cũng tiếc vì không gặp chàng sớm hơn, để bây giờ không phải thấy thời gian quá ngắn ngủi. Nhưng may mắn là vẫn còn sáu mươi năm nữa. Ta nghe nói ngươi đã từng đeo bám chàng nhiều năm, không biết ngươi có thể kể cho ta nghe về chàng khi còn trẻ không?"

Ta khẽ cười nhạt, nhìn nàng ta: "Được thôi. Trước kia, Triệu Hành thường chải tóc cho ta, trên bàn lúc nào cũng để sẵn những món ăn vặt mà ta thích. Lần đầu hắn ra ngoài rèn luyện, phải đi ba tháng để trị thủy, nhưng vẫn cố gắng trở về kịp lúc để tặng quà mừng lễ trưởng thành của ta. Những món bảo vật trên giá của ta đều là do hắn tỉ mỉ tìm kiếm khắp nơi mang về. Ta từ nhỏ thể hàn, đến bây giờ vẫn còn uống bài thuốc mà hắn đã cân nhắc, bốc cho ta. Ngươi gần gũi với Triệu Hành như vậy, thử nhìn kỹ xem, trên người hắn hay xung quanh hắn, liệu có thứ gì không mang dấu ấn của Lý Khanh Khanh ta?"

Ứng Như Thị không còn cười nữa. Nụ cười trên khuôn mặt nàng dần tắt, đôi môi cũng hơi nhợt nhạt, đôi mắt nhìn ta tràn đầy sự hận thù.

Ta nói tiếp: "Những chuyện ghen tuông nhỏ nhặt như thế, ta không thèm so đo với ngươi. Sau này, chúng ta vẫn cứ như trước, nước sông không phạm nước giếng. Triệu Hành yêu ai, từ lâu đã chẳng liên quan gì đến ta nữa."

Ứng Như Thị bỗng cười khẩy: "Đáng tiếc, điện hạ nói chàng đã sớm chán ngươi. Giống như Công chúa Tề Hoa, trong mắt hắn đã sớm xem ngươi như muội muội của hắn, chỉ vậy mà thôi." 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.