Kéo cả ba người ra khỏi mặt nước, trước tiên Diệp Hi xác nhận tình trạng thân thể ba vị nam phụ, thấy hô hấp cả ba người vẫn còn vững vàng, không hề sặc nước, hình như chỉ bị ngất xỉu mà thôi.
Sau khi xác nhận xong, Diệp Hi lại bước nhanh về phía phòng ốc xinh đẹp cách bờ biển chưa tới trăm mét, cũng không ngoài ý muốn phát hiện ra cửa phòng không khóa, đã vậy ở nơi đây còn có đầy đủ loại dụng cụ, trông có vẻ đây là nơi ở dành cho người hầu, nhưng bên trong lại không hề có dấu vết sinh hoạt của con người, rõ ràng là đã lâu chưa có người tới ở.
"..." - Diệp Hi kiểm tra ba căn phòng trống, rồi lại quay trở về thu hoạch nam phụ.
Đây đúng là mùa bội thu!
Người đầu tiên bị Diệp Hi kéo đi chính là Luiz thập thế đời thứ X, vị vương tử có đôi mắt hoàng kim tuy bị buộc bởi một tấm khăn màu vàng, che khuất mặt mày, nhưng chỉ cần nhìn mũi môi và đường nét cằm thôi cũng đủ nhận ra đây là một người đàn ông anh tuấn, tóc vàng lóa mắt của vương tử bị nước biển thấm ướt, dán bên sườn mặt trắng nõn của anh, trên đầu anh đeo một chiếc vương miện hoa mỹ tinh xảo, bên trên khảm một viên đá quý xanh lục nhỏ bằng quả trứng bồ câu, theo sự lôi kéo xóc nảy của Diệp Hi, phóng ra mấy góc độ ánh sáng khác nhau...
Không sai, chiếc vương miện này cho dù bị lắc lư thế nào chăng đi nữa, cũng không thể nào rơi xuống được, nó chặt chẽ bám rễ trên đầu vương tử, giống y như hợp nhất.
Cho nên, nhân thiết trên thế giới này là THẬT một trăm phần trăm, nói trên đầu vương tử đeo vương miện, thì vương miện đó nhất định sẽ mọc ở trên đầu, cúi đầu cũng không rớt, chịu ảnh hưởng của lực hấp dẫn vạn năng của Mary Sue!
Lực hấp dẫn vạn năng!
Diệp Hi kéo vương tử đi mười mét, cuối cùng nhịn không được mà vươn móng vuốt rút cái vương miện kia..
Vương miện không hề sứt mẻ!
Nhưng hình như đầu vương tử cũng giật giật lên trên theo vương miện!
"Phụt ha ha ha ha ha!" - Diệp Hi không chỉ phụt cười, mà còn cười đến bủn rủn cả tay chân, ngồi trên bờ cát nghỉ ngơi trong chốc lát mới tích lũy lại sức lực, lúc này cậu kéo một hơi vương tử vào căn phòng thứ nhất, ném thẳng lên thảm, chuẩn bị thời gian trở về chinh phục sau.
Tiếp đó, Diệp Hi lại lôi kéo Mặc Sĩ X nguyên soái và Bạch Hiền đạo tặc vào mỗi căn phòng khác nhau, trông Diệp Hi giống như chú sóc nhỏ đang phân biệt từng loại hạt thông để chuẩn bị qua mùa đông!
Dàn xếp xong ba vị nam phụ, trời đã chuyển đen, căn cứ theo nguyên tác gần đây, Diệp Hi quyết định đi chinh phục Mặc Sĩ X nguyên soái trước.
"Tỉnh tỉnh." - Diệp Hi nhẹ giọng gọi bên tai nguyên soái.
Lời còn chưa dứt, nguyên soái giây tỉnh.
Diệp Hi: "..."
Đây chắc chắn là do hệ thống mở bàn tay vàng!
Nguyên soái gian nan bị kéo lê từ bờ biển đến đây, trên người lạc không ít ngao sò ốc hến linh tinh, thậm chí trên đầu còn bị đập đá, nhưng vẫn luôn không tỉnh, thế nhưng Diệp Hi vừa gọi hai tiếng hắn đã tỉnh.
Nguyên soái nhanh chóng phục hồi tinh thần từ trong mê man, thần sắc đột nhiên trở nên sắc bén, dùng tốc độ nhanh như chớp rút dao găm trong quân ủng, một tay đẩy ngã Diệp Hi xuống ghế sô pha, một tay kề cổ họng Diệp Hi, một chân chấm đất, một chân hung hăng áp chế hai chân Diệp Hi, thấp giọng quát: "Nhà ngươi là ai?"
"..." - Diệp Hi bị đè trên sô pha, bấm tay tính toán, phát hiện ngày mai chính là trăng tròn.
Dao rút trực tiếp từ giày rồi lại dán thẳng vào cổ tôi, người anh em thời cổ đại à, anh có thấy mất vệ sinh không?!
Ánh mắt nguyên soái âm ngoan thô bạo, con ngươi sâu đen như biển đêm đang cuồn cuộn thứ gì đó, lúc sáng lúc tối, dung mạo hắn anh tuấn kiên nghị, đường nét lãnh lệ, hai cánh môi mỏng mím chặt thành một đường, hàm răng nghiên nghiến như đang nhẫn nại điều gì đó.
Diệp Hi đầu hàng giơ hai tay, chớp chớp mắt to vô tội, dùng giọng nói mềm như bông chuyên dụng dành cho nam phụ, nói: "Em nhìn thấy anh hôn mê trên bờ biển, rồi cứu anh lên, em không có ác ý..."
"Ha --" - Nguyên soái thở mạnh một hơi, đôi mắt âm ngoan như rắn độc tựa như bây giờ mới trông thấy rõ bộ dáng Diệp Hi, mí mắt hơi nhấc lên, như đang giật mình, ngay sau đó ánh mắt hắn trở nên nhu hòa, cũng chậm rãi thả lỏng kiềm chế Diệp Hi. Lồng ngực hắn phập phồng lên xuống, quân trang bao quanh có vẻ căng trật, vì thế hắn nôn nóng kéo hai nút áo, lộ ra nửa cơ ngực phồng lên rắn chắc, cuối cùng hô hấp cũng bình phục.
"Xin lỗi..." - Nguyên soái dùng sức hất hất đầu, cắm dao găm trở về quân ủng, giọng nói thô lệ khàn khàn như đang chịu đựng thống khổ cực lớn.
"Trăng tròn lên, cảm xúc của ta không ổn lắm."
"Không sao mà." - Diệp Hi lập tức tỏ ra thiện giải ý người, hơn nữa còn nhấn mạnh lại lần nữa: "Em thấy anh hôn mê trên bờ biển nên cứu anh lên đây."
Mau mau thận lý thành cương yêu ân nhân cứu mạng của anh nhanh lên!
Nguyên soái ngã ngồi trên sô pha, hít sâu vài cái, cuối cùng cũng bình tĩnh hoàn toàn, hắn khẽ cau mày đánh giá mỹ thiếu niên trong sáng trước mặt, hỏi: "Bị dạt vào bờ biển chỉ có mình ta thôi sao?"
Vẻ mặt Diệp Hi chân thành gật đầu: "Vâng, chỉ có mình anh."
Trước khi chinh phục thành công, cách tốt nhất vẫn nên để ba người này đừng gặp nhau, bằng không thế cục sẽ rất phức tạp!
"... Anh là quân nhân?" - Diệp Hi biết rõ còn hỏi, lại còn manh manh túm cổ tay áo của nguyên soái, hỏi một câu rất vô nghĩa: "Đây là quân trang sao?"
Thế nhưng nguyên soái lại không hề cảm thấy đây là một câu vô nghĩa, ngược lại còn thẳng eo, ưỡn cơ ngực, uy nghiêm đáp: "Ta là Mặc Sĩ X nguyên soái tổng bộ hải quân."
Tóm lại, đàn ông luôn thích được sùng bái, thân phận địa vị hơn người như thế, khen hắn lợi hại cũng không sai, lại có thể xoát độ hảo cảm cũng không có vẻ dối trá! Diệp Hi nghĩ, mặt vô cảm im lặng ba giây, trong lòng ấp ủ diễn cảm, sau đó vèo một cái bày ra vẻ mặt sùng bái, mắt mở to, dối trá treo lời tán thưởng trên môi: "Oa, trời ơi, là nguyên soái hải quân thật sao!"
Mặc Sĩ X nguyên soái mắt lộ ra vẻ trìu mến nhìn mỹ thiếu niên ngốc manh tỏa hào quang trước mặt, hỏi: "Đây là nơi đâu?"
Vì thế Diệp Hi liền kể ra thân phận của mình và Thẩm Tu Lâm, khóc thút thít kể lại cuộc đời giam lỏng của mình trên đảo hoang, hơn nữa còn nhấn mạnh trọng điểm là mình không hề có tình cảm đối với vị hôn phu biến thái phát rồ kia!
"Em không hề có tình cảm gì với Nam Cung thiếu gia!" - Diệp Hi nhấn mạnh lần thứ n, hơn nữa trong mắt còn lộ khát khao, nghiêng cổ nhìn về phía biển đêm xa vời vợi, tay ấn lên ngực, dùng giọng điệu chan chứa tình yêu như học sinh tiểu học đang đọc diễn cảm: "Em yêu biển cả, từ nhỏ em vẫn luôn mơ ước, lớn lên về sau, em sẽ được gả cho một vị hải quân oai hùng bất phàm! Nhưng... Đó, có lẽ chỉ là ước mơ mà thôi."
Ám chỉ chuẩn xác như thế rồi! Mau mau tới cầu hôn tui đi! Nhanh lên!
Nguyên soái giật mình, đuôi lông mày giương lên, trắng trợn hỏi: "Em đang ám chỉ ta?"
Diệp Hi vô tội nói: "Không có."
Có đấy!
Tác giả có lời muốn nói:
Vài ngày sau ba người bọn họ + Thẩm tổng hội tụ.
Thẩm tổng xuất chiêu chân quyết thần kiếm ngự lôi!