Tà Thần Vô Cực

Chương 3: Dị năng kì quái




- Ê! Lần này phải cám ơn ông rồi! Không ngờ ông lại giỏi vậy đấy.

Lúc ra về Trần Doãn Phi vui vẻ vỗ vai Phùng Khoan. 

- Không có gì, chỉ là gặp may thông minh đột xuất thôi.

Phùng Khoan trả lời. Cậu cũng đang rất nghi hoặc sao mình tự nhiên lại giỏi như vậy, đúng là siêu nhân mà, Phùng Khoan tự sướng.

- Tôi mời ông ăn bữa cơm nhé, coi như là cảm ơn.

- Không cần đâu, bố tôi đang chờ, khi khác nhé, còn 2 môn nữa cơ mà. 

Phùng Khoan từ chối. Cậu cần thời gian yên tĩnh suy nghĩ xem năng lực của mình từ đâu ra, nó có duy trì được lâu không. Nếu duy trì đến khi thi xong thì tốt quá.

- Ok! Ông có điện thoại không, cho tôi số đi. 

Trần Doãn Phi cũng không ép, dù sao hai người mới gặp nhau không bao lâu, hắn cũng không nghĩ đến việc Phùng Khoan đồng ý ngay, ngược lại nếu Phùng Khoan đồng ý ngay thì phải xem lại có nên duy trì mối quan hệ này không. Hắn không thích kẻ hám lợi.

- Tôi không có điện thoại. 

Phùng Khoan trả lời. 

- Được rồi, thế ông có facebook chứ, đừng bảo thời buổi này mà không có facebook nha.

Trần Doãn Phi nói, đồng thời lấy ra 1 chiếc Bê - phone mở trình duyệt vào facebook.

- Thật không thể tin được, máy này mà ông cũng có à, nghe nói sang năm mới phát hành cơ mà.

Phùng Khoan kinh ngạc, loại máy trong nước này là một trong những chủ đề đang hot trong giới trẻ ngày nay, là sản phẩm quốc nội chính gốc, nghe nói sang năm mới đưa ra thị trường.

- Đương nhiên, nhà tôi có rất thân với ông chủ hãng này nên ông ấy cho tôi dùng thử trước.

Trần Doãn Phi cười hềnh hệch, cậu ta có vẻ rất khoái chí khi thấy vẻ mặt Phùng Khoan.

- Thế bây giờ cho tôi face đi.

- Ừm, ông tìm đi, face tôi là Haitayhaisung Bantrungtimem. 

Phùng Khoan vừa ngó vào màn hình điện thoại vừa đọc tên facebook.

- Sặc, tên face ông cũng bá đạo thiệt đó nha.

- Hề hề, đặt thế cho vui thôi, mà tên face ông là gì về tôi còn add.

- Đây này, Ngồi trong toalet gào thét tên em.

- Ặc, tên ông cũng bá đâu kém.

Hai tên sau khi trao đổi phương thức liên lạc thì ai đi đường nấy.

- Làm được bài không con?

Câu hỏi huyền thoại của các bậc phụ huynh khi đón con đi thi về.

- Được bố ạ, không chín thì cũng mười.

Nghe thế Phùng Hổ chỉ bật cười, ông biết rõ học lực của con trai, dù mình hi vọng nhưng con trai cũng không thể làm bài tốt vậy được. Ông nghĩ rằng Phùng Khoan chỉ nói vậy để mình vui lên. Vì không muốn gây áp lực cho con nên ông cũng không nói thêm nhiều.

- Ừ, thế tốt rồi, lên xe, bố con mình về thôi, chắc giờ này mẹ với em đang chờ cơm rồi đấy.

- Vâng ạ.

Phùng Khoan lên xe, nhưng trong đầu hắn bây giờ chỉ muốn về nhanh thử giải vài đề toán xem đầu óc mình còn thông minh như lúc trước không. Hắn cũng dứt khoát không nghĩ lý do sao lại làm được vậy, bởi có nghĩ thì cũng chẳng biết được, đối phó kỳ thi trước mắt đã.

- A! 

Phùng Khoan hét lên một tiếng. Nãy giờ không để ý xung quanh bây giờ tự nhiên nhìn một chiếc xe máy chạy qua, trong đầu cậu liền hiện ra thông số tốc độ, độ bền … của chiếc xe, điều này khiến cậu sửng sốt.

- Có chuyện gì thế con? 

Phùng Hổ lo lắng hỏi.

- Không có gì ạ, con gì bay vào mắt thôi, con gạt nó ra rồi.

- Ừ.

Phùng Khoan trong đầu thầm sung sướng, xem ra không cần kiểm tra, năng lực của hắn vẫn còn. Từng đợt số liệu xung quanh liên tục hiện lên làm Phùng Khoan thích thú. Tuy nhiên, một lúc sau hắn bắt đầu chán, nhưng các thông tin vẫn hiện lên làm hắn đau cả đầu, bắt đầu phát hoảng.

May mắn là sau khi mặc niệm ra lệnh cho não bộ không tiếp tục lấy số liệu nữa thì điều đó cũng dừng lại. Phùng Khoan lại phát hiện ra một việc, chỉ cần hắn ra lệnh là có thể điều khiển các bộ phận trong cơ thể. Điều này làm cho hắn vô cùng phấn khích.

Về đến nhà, Phùng Khoan liền chui thẳng vào phòng, đóng cửa lại, lấy lý do là mệt nên muốn ngủ một chút. Bố mẹ hắn tưởng thật nên cũng mặc kệ hắn, dọn cơm ra ăn trước.

Phùng Khoan ngồi trong phòng quay tay…chính xác là quay tay theo nghĩa đen. Tay của hắn đang xoay 360 độ dưới sự kinh ngạc của chính hắn. Hắn thực hiện thêm mấy động tác khó nữa như quay đầu 360 độ, vặn ngược tay ra sau, uốn người… tất cả đều được hắn dễ dàng thực hiện, giống như là một diễn viên xiếc vậy. Thậm chí, hắn còn thử điều khiển tim đập nhanh hơn, ngừng thở, điều khiển hệ bài tiết, tốc độ máu… Hắn nhận ra rằng hoàn toàn có thể điều khiển được, tuy nhiên việc điều khiển lung tung như vậy làm cho chức năng cơ thể hắn rối loạn làm hắn rất khó chịu. 

Cuối cùng, hắn mệt quá nằm phịch xuống giường làm một giấc đến cuối ngày khiến cho cha mẹ hắn lo sốt vó tưởng hắn bị làm sao. Đến 8 giờ tối hắn tỉnh dậy mới làm cho cả nhà thở phào nhẹ nhõm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.