Ta Tại Nhân Gian Thành Tiên (Ngã Tại Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên)

Chương 15 : Ảo cảnh khảo hạch




"Vẫn chưa. Không ngờ Cố cô nương lại ở ngay cạnh động phủ của ta."

  Phương Vọng nhìn Cố Ly đứng ở cửa động phủ, cười đáp lại. Dưới ánh mặt trời, Cố Ly, người mặc đạo bào của Thái Uyên Môn không có mang mạng che mặt đặt, trông cực kỳ rung động lòng người, tựa như tiên giáng trần vậy.

  Trong động phủ của Phương Vọng có một bộ đạo bào dành cho đệ tử chân truyền, nhìn giống như đạo bào mà Cố Ly mặc, chẳng lẽ Cố Ly cũng đã trở thành đệ tử chân truyền rồi?

  Cố Ly nhìn chằm chằm Phương Vọng, nhẹ nhàng nói: "Ta cố ý chọn động phủ ở bên cạnh ngươi đấy. Ta đã thành công vào Tố Linh Cảnh rồi, cũng trở thành đệ tử chân truyền, từ nay về sau ngươi là sư huynh của ta."

  Đệ tử thân truyền?

  Nhanh vậy sao?

  Phương Vọng trong lòng kinh ngạc, nhưng mặt ngoài vẫn bình tĩnh.

  Nhìn thấy hắn thờ ơ, Cố Ly hơi nắm chặt tay áo, cố gắng ổn định cảm xúc, tự nói với lòng mình không được gấp gáp.

  "Sư phụ nói cho ta biết, lúc ngươi mới nhập môn, ngươi chỉ có Dưỡng Khí Cảnh thất tầng tu vi. Hiện tại, mới mấy tháng trôi qua, ngươi đã đạt tới Dưỡng Khí Cảnh cửu tầng. Xem ra không lâu nữa ngươi sẽ đột phá tố Linh Cảnh. Trước khi vào Tố Linh Cảnh, ngươi có thể luận bàn cùng ta lần nữa không?" Cố Ly nói xong câu cuối cùng, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ lên.

  Phương Vọng nghi hoặc nhìn nàng.

  Dưỡng Khí Cảnh đấu với Tố Linh Cảnh?

  Nghĩ hay thế!

  Không biết xấu hổ tới vậy luôn?

  Phương Vọng đang muốn từ chối thì nghe Cố Ly nói tiếp: “Ta sẽ không sử dụng bảo linh bản mệnh, chỉ là vừa mới Ngũ Thánh Kiếm Pháp của ta có đột phá, muốn cùng ngươi luận bàn một chút thôi. Yên tâm, chúng ta tìm một chỗ không có người luận bàn, kết quả sẽ không lan truyền ra ngoài."

  Phương Vọng vốn dĩ lo ngại phiền phức, nhưng bây giờ hắn lại muốn xem thử sức mạnh của cảnh giới Tố Linh Cảnh, trong Thái Uyên Môn không đến mức xuất hiện sát ý.

  “Đi đâu?” Phương Vọng hỏi.

  Cố Ly vui mừng nói: “ Chúng ta đi vào rừng cây dưới chân núi đi, luận bàn là chuyện bình thường, chỉ cần không đánh tới mức gây ra thù hận thì Thái Uyên Môn sẽ không để ý. Chúng ta không động đến pháp khí, chỉ sử dụng kiếm gỗ luận bàn thôi.”

  Phương Vọng muốn nói rằng kiếm gỗ và pháp kiếm đều có thể giết người được cả, nhưng hắn không muốn nói nhiều lời vô nghĩa, đúng lúc hắn muốn thử nghiệm uy lực của Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết!

  "Được thôi, hãy đến rừng cây đi!"

  "Tốt!"

  Hai người lập tức đi xuống núi, có Cố Ly dẫn đường, không cần ngự kiếm phi hành, từ trên cao nhìn xuống, hai người sóng vai nhau đi trên đường núi, giống như một đôi thần tiên quyến lữ.

  Trên đường đi, Cố Ly và Phương Vọng nói chuyện phiếm với nhau. Biết được Phương Vọng một mực tu luyện từ trước tới nay, nàng liền kể cho hắn những chuyện thú vị trong Thái Uyên Môn gần đây.

  Phương Vọng vừa trải qua hai trăm năm buồn tẻ và rất hứng thú với những chuyện thú vị này, vì vậy hắn nghe nàng kể chuyện, thỉnh thoảng còn thuận miệng đặt câu hỏi.

  "Nhân tiện, Chu Tuyết là người trong gia tộc của ngươi à?" Cố Ly đột nhiên hỏi.

  Phương Vọng gật đầu và nói: "Đúng vậy, có chuyện gì đã xảy ra với cô ấy sao?"

  Hắn cũng không lo lắng Chu Tuyết gặp phiền toái, đây là người trọng sinh, không gây phiền toái cho người khác là tốt lắm rồi.

  " Sau khi vượt qua được khảo hạch ảo cảnh của tông môn, thanh danh vang dội, dù bản mệnh bảo linh có phẩm chất trung bình, cô ấy cũng có thể trở thành đệ tử thân truyền." Cố Ly xúc động nói.

  Khảo hạch ảo cảnh?

  Phương Vọng chưa từng nghe Chu Tuyết nhắc đến, nhưng Chu Tuyết có cơ hội như vậy cũng là hợp lý, trọng sinh chính là lợi thế lớn nhất, Chu Tuyết trong ký ức ghi lại quá nhiều cơ duyên, tất nhiên cô sẽ chọn cho mình một con đường dễ dàng nhất để đi.

  Từ khi tiến vào Thái Uyên Môn, hai người đã cắt đứt liên lạc, nhưng Phương Vọng lại nhớ nàng đã chọn mạch truyền thừa cho mình, là mạch thứ nhất.

  Cứ như vậy, Phương Vọng và Cố Ly vừa đi về phía rừng cây vừa trò chuyện.

  Sau một nén nhang.

  Hai người tiến vào trong rừng cây, bên trong cây cối thưa thớt, dễ dàng luận bàn, còn phía trên lá cây dày đặc, che khuất cả một khoảng trời, che giấu bọn họ khỏi con mắt tò mò của những đệ tử đi ngang qua.

  Phương Vọng cách Cố Ly ba thước, hắn nâng tay phải lên và nói: "Nào, lần này ta sẽ không dùng Ngự Kiếm Thuật."

  Ngự Kiếm Thuật!

  Nghe được ba chữ này, sắc mặt Cố Ly trở nên mất tự nhiên, nguyên lai chiêu thức đánh bại cô thực chất là Ngự Kiếm Thuật.

  Cô ấy chỉ có thể chấp nhận bị đánh bại bởi công pháp cao cấp, nhưng mà bị đánh bại bởi Ngự Kiếm Thuật thì...

  Mà đối phương lúc đó cũng chỉ là Dưỡng Khí Cảnh thất tầng!

  Cố Ly hít một hơi thật sâu, lập tức lấy ra hai thanh kiếm gỗ, một thanh ném cho Phương Vọng, thanh còn lại cầm trong tay phải.

  Phương Vọng cầm kiếm gỗ nhìn qua, muốn từ chối sử dụng kiếm, nhưng lại sợ xúc phạm đối phương nên nghĩ, quên đi , cứ giả vờ chút vậy.

  Suy nghĩ như vậy thấy cũng không tồi, trên thực tế dù không có kiếm thì hắn vẫn có thể thi triển ra kiếm bằng Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết, tương lai có khả năng việc giả vờ này sẽ là con át chủ bài cứu mạng hắn.

  Phương Vọng cầm thanh kiếm gỗ chỉ về hướng Cố Ly, hắn dùng hai ngón tay trái vuốt nhẹ thanh kiếm gỗ, ba luồng kiếm khí theo thân kiếm bắn ra, nhanh chóng ngưng tụ thành ba thanh kiếm lơ lửng trước mắt.

  Nhìn thấy cảnh này, Cố Ly con ngươi co rụt lại, âm thầm kinh hãi, đây rốt cuộc là loại kiếm pháp gì?

  Cố Ly hít một hơi thật sâu, lập tức thi phát triển Ngũ Thánh Kiếm Pháp tuyệt học độc nhất của gia đình mình, cô vung kiếm nhanh chóng, với những kiếm chiêu sắc bén, cơ thể di chuyển nhanh tới mức xuất hiện tàn ảnh, trong khoảnh khắc, tựa như có năm người đang đồng thời vung kiếm tựa như cơn cuồng phong lao về phía Phương Vọng.

  Cây cối dọc đường được thiết bị chặt qua với những vết cắt dày đặc, kiếm khí cực kỳ sắc bén.

  Phương Vọng tay phải cầm kiếm, cổ tay xoay tròn, đột nhiên vươn về phía trước chém, ba luồng kiếm đột nhiên hóa thành ba đạo mũi kiếm xanh lạnh lẽo, bén nhọn lao đến.

  Ầm!

  Hai luồng kiếm khí va chạm nhau, Ngũ Thánh Kiếm Pháp nhìn có vẻ mạnh mẽ bị ba đạo mũi kiếm phá nát, mái tóc dài của Cố Ly bị thổi bay toán loạn, cô vô thức mở to đôi mắt đẹp của mình trợn trừng lên.

  Vào lúc này, cô lại có cảm giác kinh khủng tựa như lúc tranh đoạt đệ tử chân truyền.

  May mắn thay, ba đạo mũi kiếm đã tiêu tan ngay khi chạm tới cô, nhưng dù vậy, kiếm quang mạnh mẽ cũng khiến nàng bị dọa hết hồn.

  Phương Vọng thu kiếm và thở dài, may mắn thay Kinh Hồng Thần Kiếm Pháp của ta đã đạt tới đại viên mãn, nếu không vừa rồi khó mà thu kiếm được.

  Rừng cây xung quanh kịch liệt lay động, lá cây rơi xuống như mưa, ngắm nhìn mưa lá, Cố Ly rơi vào hoảng hốt.

  Phương Vọng lo lắng cô sẽ đưa ra một yêu cầu khác, vì vậy hắn nói: "Cố Ly, kiếm pháp của cô rất mạnh, cô là kiếm tu mạnh nhất mà ta từng giao đấu. Sau này chúng ta luận bàn tiếp nhé, bây giờ ta phải quay lại tu luyện rồi."

  Sau đó, hắn nhảy lên, giẫm lên thanh kiếm gỗ rồi rời đi, nhanh chóng bay ra khỏi rừng cây.

  Cùng lúc đó.

  Một nam đệ tử bay tới, y phát hiện phía dưới rừng cây có điều gì kỳ lạ, đang định xuống xem, thấy Phương Vọng ngự kiếm bay ra, y vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng đến gần Phương Vọng.

  “Phương sư huynh, hiếm lắm mới gặp huynh!” Nam đệ tử ngăn Phương Vọng lại, nhiệt tình nói.

  Phương Vọng cảm thấy người này có chút quen mắt, khách sáo nói: “Trước đây ta bế quan tu luyện, hôm nay ra ngoài đi dạo.”

  "Phương sư huynh, ngươi còn nhớ ta sao? Ta là Chu Bá!"

  "Ta nhớ ta nhớ..."

  Trong khu rừng.

  Cố Ly cố gắng hít một thật hơi sâu, đây không phải lần đầu tiên nàng bị đánh bại, cảm giác bị đả kích không còn nặng nề như lần trước, huống chi còn được Phương Vọng khen ngợi.

  Khoan đã!

  Tiểu tử đó tu hành còn chưa tới một năm, liệu hắn có thể gặp được mấy vị kiếm tu chứ?

  Cố Ly nghĩ đến sự cảm khái của sư phụ Dương Nguyên Tử, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, trong lòng không có oán hận, chỉ có vô tận bối rối.

  Cô hít một hơi, sau đó ngự kiếm phi hành rời đi.

  Phương Vọng vội vàng trò chuyện qua loa với Chu Bá rồi rời đi, ngay khi Chu Bá cảm thấy Phương sư huynh thật sự là một tu sĩ siên năng khắc khổ thì nhìn thấy Cố Ly bay ra khỏi rừng cây.

  Sau khi trải qua sự công kích của Kinh Hồng Thần Kiếm Quyết, tóc Cố Ly hơi rối, Chu Bá nhìn thấy có chút kinh nghi không thôi.

  Cố Ly hoàn toàn không để ý tới hắn và nhanh chóng bay lên núi.

  Chu Bá thu hồi ánh mắt, đứng trên phi kiếm, thấp giọng thở dài: “Phương sư huynh tinh thần hăng hái thật.”

  …

  Sau khi đáp xuống đất, Phương Vọng đặt thanh kiếm gỗ trước cửa động phủ của Cố Ly, sau đó nhanh chóng quay trở lại động phủ của mình.

  Liên tiếp đả kích thiên chi kiêu nữ, hắn sợ phiền phức sẽ kéo tới chỗ hắn, nhưng lại chẳng có biện pháp nào, là do Cố Ly tự mình tìm đến cửa

  Có lẽ bản mệnh linh bảo sẽ có tác dụng nâng cao sức chiến đấu của cảnh giới Tố Linh Cảnh.

  Phương Vọng không nghĩ nữa, tiếp tục dẫn khí tu luyện, đạt tới Dưỡng Khí Cảnh cửu tầng không có nghĩa hắn có thể trực tiếp tiến vào Tố Linh Cảnh, giữa cấp Dưỡng Khí và Tố Linh có một cảnh giới không tên. Cảnh giới này cũng tồn tại trong Võ đạo, có người gọi là thời cơ, có người gọi là viên mãn, tóm lại, hắn chỉ muốn càng sớm càng tốt đạt tới Tố Linh Cảnh.

  Bên ngoài động phủ.

  Cố Ly nhìn thanh kiếm gỗ tựa vào cửa động phủ, khẽ cắn nhẹ môi, cầm thanh kiếm gỗ lên và đi vào động phủ của mình.

  Một cái chớp mắt.

  Một tháng nữa đã trôi qua.

  Phương Vọng linh thức đã tăng gấp đôi, bên trong tối tăm, thoáng mơ hồ nhận thấy dấu hiệu đột phá, nhưng lại phát hiện tu vi của mình vẫn có thể tăng lên, vì vậy hắn tiếp tục tu luyện, đợi đến tu vi không thể tăng lên nữa mới đột phá.

  Một ngày nọ, một giọng nói vang lên từ bên ngoài hang động:

  "Phương Vọng, ngươi có ở đó không?"

  Phương Vọng nghe vậy lập tức đứng dậy đi về phía trước, đi tới cửa đọng phủ mở ra, khi ánh nắng chiếu vào, hắn thấy được một khuôn mặt đã lâu không gặp.

  Chu Tuyết!

  Mấy tháng không gặp, Chu Tuyết mặc áo bào của đệ tử Thái Uyên Môn lại càng xinh đẹp, thần thái khí phách giữa đôi mắt nàng là thứ Cố Ly không có được, nàng là hăng hái, phong mang tất lộ còn Cố Ly chỉ là tướng mạo xinh đẹp lạnh lùng mà thôi.

  Chu Tuyết trực tiếp bước vào trong hang, đi tới trước mặt Phương Vọng, đồng thời xưa tay: “Đóng cửa lại!”

  Phương Vọng lập tức đóng cửa động phủ lại, đi theo Chu Tuyết bước chân.

  "Sao lại tới đây?" Phương Vọng kinh ngạc hỏi.

  Chu Tuyết hừ một tiếng: "Tiểu tử ngươi vẫn còn sống ẩn dật, muốn cắt đứt quan hệ với Phương gia sao? Những đệ tử Phương gia khác đã gặp mặt và thiết lập liên lạc với nhau, chỉ có mỗi mình ngươi chưa đi ra khỏi mạch thứ ba, bất đắc dĩ ta mới phải đi tìm ngươi"

  Phương Vọng giải thích: “Ta chỉ muốn nhanh chóng đạt tới Tố Linh Cảnh thôi.”

  “Dưỡng Khí Cảnh cửu tầng, không tệ, xem ra ngươi cũng không có trì hoãn tu luyện, chỉ sợ cô nương Cố gia với ngươi dây dưa, ngươi không kiềm chế được trái tim thiếu niên thổn thức, cứ đắm chìm vào trong đó."

  Chu Tuyết vừa nói vừa đi tới bàn đá ngồi xuống.

  Phương Vọng bất đắc dĩ nói: “Làm sao có thể? Ta chính là Thập Tam công tử của Phương gia đấy, nếu dễ dàng động tâm như vậy thì những cái kia xinh đẹp nha đầu, hay trong thành chút thiên kim tiểu thư đã sớm bị ta nhúng chàm rồi"

  Chu Tuyết hừ một cái nói: " Cũng hy vọng là như vậy, hôm nay ta tới đây là để từ biệt, chuẩn bị rời đi, ba năm năm tới chắc chắn không thể quay lại."

  "Lâu như vậy? Ngươi định làm gì?"

  Phương Vọng ngồi xuống tò mò hỏi, đang suy nghĩ làm thế nào để có được một số điểm tuyệt học.

  Chu Tuyết nhìn hắn nói: "Ta muốn nhân cơ hội đoạt một cơ duyên, điều tra trong tay Viêm Hồn Kỳ, chuyện này nếu không giải quyết được thì trong lòng ta sẽ không yên tâm."

  "Không mang ta theo cùng à?"

  "Ngươi có ngộ tính tốt như vậy, liền an tâm tu luyện đi. Thiên tài như ngươi nên tập trung vào việc tu luyện, ta đã từng thấy nhiều thiên tài giống ngươi cho rằng bản thân mình rất cường đại, kết quả đi ra ngoài bị quái vật với những người có vận khí cao đánh chết, trở thành kẻ đáng thương trong câu chuyện của người khác. Hơn nữa đi một mình ta cũng dễ hành động hơn"

  “Được rồi…”

  Phương Vọng chỉ nói một câu lịch sự khách sáo, hắn không thể vô liêm đến mức yêu cầu Chu Tuyết dẫn hắn đi, hơn nữa hắn quả thực cũng chưa muốn ra ngoài, tạm thời hắn còn chưa đến mức phải tự ra ngoài tìm cơ duyên.

  Thế nhưng……

  Nói như thế nào đây?

  Chu Tuyết cười đùa nói: "Làm sao? Ngươi còn muốn lấy công pháp cùng pháp thuật từ ta à?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.