"Ngươi là ai?"
Cố Ly nhìn chằm chằm Phương Vọng, nhíu chặt đôi mày thanh tú, cẩn thận nhìn đối phương, nếu vào lúc này dám đứng ra, khẳng định là người không đơn giản, chẳng lẽ nàng đã đánh giá sai hắn, nam tử này sẽ rất mạnh? Hay là có lai lịch lớn chăng?
Mọi người đều đang nhìn Phương Vọng, bao gồm cả Tham Thụy chân nhân.
Phương Vọng bình tĩnh nói: “Ta tên là Phương Vọng, tốt hơn hết là ngươi cùng ta so tài trước, người thắng có tư cách một mình đấu với mọi người, sao nào?”
Lời này vừa nói ra, có người lập tức ồn ào, mọi người có mặt đều xuất thân từ mỗi thế gia tu tiên, tuy không dám nói lung tung nhưng khi thấy có người làm mất mặt Cố Ly, bọn họ vẫn rất phấn khích.
Hầu hết mọi người đều sợ với tên tuổi của gia tộc Cố ở Lạc Bắc, nhưng những người còn lại chỉ là cẩn thận thôi, họ cảm thấy nếu lao vào tranh giành đệ tử thân truyền, thì e rằng tư cách của đệ tử trì kiếm cũng không tranh được. Bị vây công bởi năm mươi mốt người, bọn họ chưa kịp thể hiện thực lực đã bị đánh bại rồi.
Tham Thụy chân nhân đứng sang một bên, vuốt râu, giống như đang xem trò vui, cũng không có ý định ngăn cản.
Cố Ly tiến lên hai bước, giơ tay rút một thanh kiếm mỏng từ phía sau ra, rộng hai ngón tay, dài bốn thước, lưỡi kiếm tỏa ra hàn quang lạnh lẽo.
“Vậy thì thử đi!” Cố Ly dùng sức nói, giơ kiếm chỉ vào Phương Vọng.
Phương Vọng giơ cánh tay phải và nhấc cao phi kiếm trong tay lên, nhưng hắn nhanh chóng buông ra, chỉ thấy phi kiếm lơ lửng trên không.
Cố Ly nheo mắt lại, lập tức vung kiếm, thanh kiếm chém ra, kiếm khí tung hoành, sát khí không thể ngăn cản lao về phía Phương Vọng, cuốn theo bụi cát trên đường đi.
Phương Vọng vung tay phải một cách thật mạnh, phi kiếm bộc phát với tốc độ cực kỳ kinh khủng, giống như một luồng hàn quang, phá nát kiếm khí phía trước, phân tán sóng gió, gần như trong nháy mắt dừng lại trên trán Cố Ly.
Kiếm phong thổi bay chiếc mũ vành của Cố Ly, tấm màn che mặt bị xé toạc, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, lúc này trên khuôn mặt thanh tú này đang tràn đầy kinh ngạc.
Nhìn phi kiếm lơ lửng trước mặt, Cố Ly toàn thân cứng đờ, mũi kiếm phản chiếu trong mắt nàng, giống như ngôi sao lấp lánh lạnh lẽo, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, ngay cả Chu Tuyết cũng không khỏi nhướng mày.
"Quả nhiên, ta không có đánh giá sai hắn, chỉ là Ngự Kiếm Thuật của tên này..."
Dựa vào biểu hiện của Phương Vọng đêm đó, Chu Tuyết cảm thấy thực lực thực sự của Phương Vọng không chỉ giới hạn ở tu vi nên nàng đã đẩy Phương Vọng ra ngoài, nàng rất ngạc nhiên khi Phương Vọng lại luyện Ngự Kiếm Thuật được đến mức như vậy, một số tu sĩ ở cảnh giới Tố Linh Cảnh cũng không thể có tốc độ như này.
Còn nữa, lúc đó Phương Vọng sử dụng một thanh kiếm bình thường, nhưng bây giờ lại có trong tay một thanh pháp kiếm.
Tuy nhiên, thanh pháp kiếm này là loại phổ biến nhất nhưng lại cho phép hắn ta thi triển ra uy năng như vậy, giới hạn cao nhất của tiều tử này ở đâu?
Tham Thụy chân nhân cũng bất ngờ, hắn nhìn chăm chú vào Phương Vọng, đôi mắt sáng ngời.
"Khả năng khống chế kiếm bá đạo như vậy, tốc độ hung hãn như vậy, có thể trong nháy mắt dừng lại, ngay cả ta vừa rồi cũng suýt chút nữa không kịp phản ứng." Tham Thụy chân nhân thầm sợ, nếu Cố Ly chết ở đây thì đúng là phiền toái.
Cố gia ở Lạc Bắc không phải là dễ chọc đâu!
Hắn đành phải gồng mình nhìn chằm chằm Phương Vọng, sợ tiểu tử này đánh quá mạnh.
Các đệ tử Thái Uyên Môn phía sau đều giống như nhìn thấy quỷ, tiểu tử này thật sự là đang ở Dưỡng Khí Cảnh sao?
Phương Vọng không nhìn Cố Ly, mà liếc nhìn những người khác hỏi: "Ta tới ứng cử vị trí đệ tử thân truyền. Ai không đồng ý?"
Không ai dám đáp lại, tất cả bọn họ đều nhìn hắn như đang lâm đại địch, thậm chí còn im lặng bắt đầu rút pháp khí của mình ra.
Khóe miệng Chu Tuyết hơi cong lên, cô thầm nghĩ: “Tiểu tử này quả thực rất mạnh mẽ, bình thường trông có vẻ dè dặt nhưng khi đến lúc chiến đấu lại có khí thế tới vậy. Nếu như hắn ta không chết vào đêm đó trong kiếp trước, hắn sẽ đạt đến trình độ nào?”
Nghĩ nghĩ, cô cũng lấy ra pháp khí, chính là lá bùa màu vàng mà đạo sĩ áo xanh trước đây đã sử dụng.
Phương Vọng nhìn thoáng qua một màn này, tim đập thình thịch, nàng sẽ không ra tay thật chứ?
Này!
Người nhà cơ mà!
Phương Vọng xoay tay phải vào trong, thanh phi kiếm treo trước trán Cố Ly đột nhiên rút lại, rơi vào lòng bàn tay anh.
Nhịp tim của Cố Ly đập như trống, nhìn chằm chằm Phương Vọng, cả người hoảng hốt.
Vào lúc đó, cô cảm nhận được khí tứctử vong, nếu đối phương muốn giết mình, cô chắc chắn sẽ không thể trốn thoát.
Tại sao chênh lệch lại lớn như vậy?
Cô ấy thậm chí còn chưa sử dụng Ngũ Thánh Kiếm Pháp của mình ...
Lúc này, cô nhớ tới lời của phụ thân mình: “Thái Uyên Môn đang trên đà phát triển, thiên kiêu nhất định sẽ xuất hiện. Một khi đã đến đó, con không được phép lơ là.”
Phương Vọng không quan tâm đến suy nghĩ của Cố Ly, khi nhìn thấy những người khác di chuyển và vây quanh mình, hắn biết rằng Ngự Kiếm Thuật không đủ để đối phó với tình hình hiện tại.
Nghĩ nghĩ, hắn đâm phi kiếm trong tay xuống đất, hai tai trống không nhìn mọi người bao quanh bốn phương tám hướng.
Điên cuồng!
Đây là điều mà mọi người đều cảm nhận được, ngay khi có người không thể kiềm chế được nữa, Phương Vọng giơ tay phải lên, lòng bàn tay úp xuống.
Ầm!
Một cỗ khí tức bá đạo toát ra từ trên người Phương Vọng, bụi đất dưới chân gào thét, sau đầu hắn ngưng tụ ba quả cầu lửa, giống như một mặt trời nhỏ treo lơ lửng, áo bào tung bay, thần sắc trở nên lạnh lùng.
"Đây là……"
"Làm sao có thể!"
Tham Thụy chân nhân và Chu Tuyết đều kinh hãi, người trước là ngạc nhiên, người sau là hoàn toàn kinh sợ.
Huyền Dương Chân Kinh!
Chu Tuyết khẳng định trước khi thăng thiên nàng vẫn chưa luyện thành, điều này là để hù dọa Phương Vọng, thực ra nàng đã luyện Huyền Dương Chân Kinh đến tầng sáu, nhưng sau đó lại bỏ cuộc vì những lý do khác.
Một mình nàng phải mất mấy chục năm mới đạt đến tầng sáu, Phương Vọng mới tu luyện bao lâu?
Nhìn ba quả cầu lửa sau đầu Phương Vọng, hiển nhiên không chỉ đơn giản là tầng một, cô đột nhiên nghi ngờ Phương Vọng có thể đã đạt tới tầng bảy mà cô chưa đạt tới.
Khó trách tu vi của tiểu tử này lại tăng trưởng nhanh như vậy, chỉ trong vòng hơn một tháng đã rèn luyện Huyền Dương Chân Kinh đến trình độ như vậy...
Thiên tài như vậy sinh ra ở Đại Tề, Chu Tuyết đột nhiên cảm nhận được sức mạnh của số mệnh, có lẽ ở đâu đó có một thế lực nào đó thao túng vận mệnh của Phương gia.
Nếu Phương Vọng sống sót, thì thế đạo sẽ thay đổi.
Chu Tuyết mặc dù cảm thấy khó tin, nhưng cũng không phải không thể chấp nhận được, dù sao trước đó nàng đã phi thiên, thậm chí còn nhìn thấy nhiều yêu nghiệt hơn.
"Lên!"
Nam tử mặc áo đen đội mũ tre là người lên tiếng đầu tiên, vừa nói vừa đập mạnh xuống đất, tủ sách phía sau mở ra, những mũi tên đen bắn vào Phương Vọng.
Những người khác lập tức thi triển pháp thuật của mình, đều chọn cách tấn công từ xa, ngay cả Chu Tuyết cũng ra tay, lá bùa màu vàng bộc phát ra hàng chục tia sáng màu vàng kim.
Trong khoảnh khắc, ánh sáng đầy màu sắc bao trùm Phương Vọng.
Phương Vọng hai mắt nheo lại, tay phải nắm chặt nắm đấm, sau đầu ba quả cầu lửa đột nhiên nổ tung, hóa thành một biển lửa cuồn cuộn quét ngang, tán loạn pháp thuật cùng ma khí tứ phía, sóng lửa dâng lên , vô cùng ngoạn mục.
Một giây tiếp theo, Phương Vọng dùng Tuyệt Anh Bộ lao ra ngoài, có Huyền Dương Chân Kinh tầng chín, hắn không còn sợ bất kỳ ngọn lửa nào nữa, chỉ ba bước đã đến gần một tu sĩ.
Một chưởng đánh ra, nhanh như gió bão, mạnh như sấm sét.
Ầm!
Tên tu sĩ bị hất thẳng lên không trung và hộc máu.
Phương Vọng quay lại, dùng một chân quét ngang nữ tu sĩ bên cạnh, hắn không chỉ là một tu tiên giả, mà còn là một võ giả, tốc độ phản ứng thân thể cực nhanh, linh lực tập trung vào chân phải của mình, đá thẳng vào mặt đối thủ khiến đối thủ ngất xỉu tại chỗ.
Hắn tiếp tục tấn công người tiếp theo, hắn muốn đánh bại tất cả đối thủ trong thời gian ngắn nhất, vì linh lực của hắn có hạn và hắn không thể duy trì cường độ chiến đấu như vậy trong thời gian dài.
Huyền Dương Chân Kinh linh lực cực kỳ bá đạo, Phương Vọng lợi dụng Huyền Dương linh lực thi triển Chân Long Chưởng, hắn thi triển không phải chân khí hình rồng, mà là một con rồng lửa hùng vĩ tàn sát khắp nơi, đánh bại một số tu sĩ.
Nam tử mặc đồ đen đội mũ tre lao tới phía sau Phương Vọng, cố gắng đánh lén Phương Vọng, nhưng Phương Vọng đã né được bằng Tuyệt Ảnh Bộ, khiến cây trượng dài trong tay hắn bị đánh bay lên không trung.
Phương Vọng xoay người lại và đánh ra Chân Long Chưởng, hắn ta né được nó, nhưng các tu sĩ phía sau hắn cũng không tránh được.
Thêm vài người nữa bị hất văng ra xa, toàn thân họ bốc cháy.
Các đệ tử Thái Uyên Môn đang theo dõi trận chiến lần lượt ra tay cứu những đệ tử mới bị lửa thiêu, nhưng lại kinh hoảng phát hiện ngọn lửa không thể dập tắt nên đành phải dùng đến pháp thuật.
May mắn thay, ngọn lửa đột nhiên biến mất, khiến họ thở phào nhẹ nhõm.
Đây chính là Phương Vọng đã làm, Huyền Dương Chân Kinh tầng chín đại viên mãn có thể cho phép hắn khống chế Huyền Dương Chân Hỏa đến cực hạn, hơn nữa hắn cũng sợ thiêu chết những người này.
Không đến mười hơi thở, một nửa trong số mọi người đã mất đi sức chiến đấu, những tu sĩ còn lại nhảy ra xa, không dám đến gần hắn.
Phương Vọng nhanh như một mũi tên nhọn, không ngừng tìm kiếm mục tiêu, Chân Long Chưởng của hắn ta thực sự quá bá đạo, không ai có thể chặn được phong mang này, khi Chu Tuyết xuất hiện trước mặt hắn, Phương Vọng cung không nhường, như thể hai người họ không hề quen biết nhau.
Chu Tuyết cư nhiên đối đầu với hắn!
Ầm--
Song chưởng chạm vào nhau, một cơn gió mạnh đột nhiên nổi lên, Phương Vọng cau mày, hắn cảm thấy một luồng linh lực âm đọc, giống như một con rắn độc muốn ăn mòn linh lực Huyền Dương của mình, may mắn thay, linh lực Huyền Dương của hắn đủ mạnh.
Tham Thụy chân nhân không khỏi nhìn Chu Tuyết, hai mắt sáng lên, thầm nghĩ mình là một thiên tài khác.
Hắn trực tiếp xếp Chu Tuyết vào trong số đệ tử trì kiếm.
Ý nghĩ này vừa hiện ra, Chu Tuyết liền hộc máu, bay về phía sau, rơi ra xa mấy trượng, mấy lần muốn đứng dậy đều không thành.
Phương Vọng thực sự khâm phục nàng, kỹ năng diễn xuất của nàng rất tự nhiên.
Vừa đối chưởng với nhau, hắn gần như chắc chắn rằng Chu Tuyết không hề yếu hơn bản thân.
Nghĩ kỹ thì Chu Tuyết không có khả năng truyền lại công pháp mạnh nhất của mình cho hắn, nếu mình sống lại thì không thể bồi dưỡng ra một người mạnh hơn mình được.
Có thể chiếu cố của mình nhưng điều đó chỉ khiến họ trở nên tốt hơn chứ không thể dành toàn bộ tâm sức để để họ phát triển đến mức mất khả năng chưởng khống.
Sau khi Chu Tuyết bị đánh bại, những người còn lại đều không phải là đối thủ của hắn, phần lớn đều ở Dưỡng Khí Cảnh tầng năm tới tầng tám, chỉ có ba người đạt đến Dưỡng Khí Cảnh tầng chín, trong đó có Cổ Ly và nam tử mặc đồ đen.
Rất nhanh, chỉ còn lại người nam tử mặc đồ đen đang chiến đấu với Phương Vọng, thân pháp của nam tử linh hoạt đến mức Phương Vọng trong thời gian ngắn không thể đánh trúng hắn ta.
Nam tử áo đen cũng cảm thấy như vậy, càng thêm chán nản, pháp thuật của hắn vừa đến gần Phương Vọng, liền bị quả cầu lửa sau đầu Phương Vọng xua tán, không có tác dụng gì, sau khi hai người chiến đấu hơn mười hiệp. Chân Long Chưởng của Phương Vọng lấy một góc độ xảo quyệt đánh tới, nam tử áo đen bất ngờ không chuẩn bị kịp nên đối chưởng lại một cách vô thức.
Vừa đối chưởng đã bại trận!
Sau khi ngã xuống đất, nam tử mặc áo đen ôm ngực, phun ra một ngụm máu, mất đi khả năng chiến đấu.
Phương Vọng quay lại nhìn Cố Ly vẫn chưa có động thái nào, Cố Ly đang quan sát trận chiến từ xa, cảm nhận được ánh mắt của anh, cô khẽ lắc đầu bỏ cuộc.
"Tốt! Rất tốt!"
Tham Thụy chân nhân cười lớn và hét lên: "Phương Vọng, được thăng làm đệ tử thân truyền, là đệ tử mới nhập môn trở thành đệ tử thân truyền đầu tiên kể từ khi Thái Uyên Môn lập phái cho tới nay”
Thanh âm của hắn vang vọng dưới bầu trời, đệ tử Thái Uyên Môn đang theo dõi trận chiến nhìn Phương Vọng bằng ánh mắt phức tạp.
Thái Uyên Môn không chỉ coi trọng thiên phú tu hành mà còn coi trọng tài năng chiến đấu, hai thứ này thường không thể tách rời.
Tham Thụy chân nhân đã bắt đầu mong chờ bảo linh của Phương Vọng sau khi đạt tới Tố Linh Cảnh sẽ có phẩm giai như thế nào, liệu hắn có thể đuổi kịp tiểu tử đó không?