Trên bình nguyên, Phương Vọng vẫn duy trì lấy tốc độ của mình di chuyển, hắn đã bị bảy người vượt qua, nhưng hắn cũng không vội, thậm chí hắn còn nhìn xem Chu Tuyết có đuổi kịp hay không.
Trong tám người còn lại của Phương phủ, ước chừng chỉ có Chu Tuyết có thể đuổi kịp, Phương Hàn Vũ mặc dù đã luyện được linh lực, nhưng hắn dù sao cũng chỉ là một võ giả, chỉ cần trèo qua ngọn núi cao kia cũng đủ khiến hắn khó khắn rồi, làm sao có thể bị bắt kịp ở đây.
Đúng như Chu Tuyết đã nói, việc khảo hạch ở đây là dành cho những người có nền tảng nhất định trong việc tu tiên, không phải người bình thường cũng có thể tham gia.
Thời gian vẫn tiếp tục trôi qua.
Chưa đến nửa giờ sau, Phương Vọng nhìn thấy phía chân trời xuất hiện sương mù dày đặc, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của những ngọn núi, hùng vĩ và huyền bí, trước những ngọn núi này, những ngọn núi ở hai bên bình nguyên căn bản chẳng là gì cả .
Cái nhìn đầu tiên khiến Phương Vọng nghĩ đến Thái Uyên Môn.
Chẳng lẽ nơi trước mắt là tông môn của Thái Uyên Môn?
Phương Vọng có chút chờ mong lo nghĩ, rất nhanh, hắn liền nhìn thấy rất nhiều người dừng lại trước vách đá, hắn vừa định dừng lại, liền nghe thấy có người hét lên: "Ta bỏ cuộc!"
Lời vừa dứt, một tia sáng xanh từ trên trời rơi xuống, xuyên qua người nam tử, một tia sáng xanh tách ra, quấn lấy người nam tử, đưa hắn bay lên cao rồi nhanh chóng biến mất trong màn sương mù dày đặc trước vách đá.
Đó có phải là pháp khí không?
Ngay cả với thị lực của Phương Vọng, hắn cũng không thể nhìn rõ đó là gì.
Phương Vọng đi đến một nơi hoang vắng, đứng ở rìa vách đá nhìn xuống, phía dưới sâu không đáy và tối đen như mực, hai bên bị sương mù dày đặc bao phủ, hắn ngước mắt lên, e rằng muốn đến dãy núi phía sau sương mù dày đặc này cũng phải mười dặm.
Phải bay qua!
Phương Vọng quay đầu lại thấy một số người trước đây sử dụng Ngự Kiếm Thuật đang tỏ ra bất lực, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của họ, có lẽ họ đã cạn kiệt linh lực, một số thậm chí còn ngồi đả tọa tại chỗ và sử dụng đan dược.
Còn có thể như vậy hay sao?
Phương Vọng không hề bất mãn mà trong lòng cảm khái rằng con em thế gia khác biệt rất lớn mà thôi.
"Ngươi đang nhìn cái gì? Linh lực của ngươi đã cạn kiệt rồi à?"
Một giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến, Phương Vọng quay đầu lại, chỉ thấy đạp trên một thanh phi kiếm Chu Tuyết rơi xuống trước mặt hắn.
Phương Vọng tò mò, thanh phi kiếm này từ đâu đến?
Chu Tuyết không có nhảy ra khỏi phi kiếm mà vung tay lên lấy một thanh phi kiếm dài từ trong túi trữ đồ ném ra, Phương Vọng giơ tay chộp lấy.
Vừa cầm kiếm, hắn liền có thể cảm giác được linh lực bên trong, đây không phải bình thường kiếm, mà là pháp kiếm.
Phương Vọng kinh ngạc nhìn Chu Tuyết, hỏi: "Từ đâu tới?"
Chu Tuyết nhếch lên khóe miệng, vung tay lên, xoay người bay đi, trong nháy mắt biến mất trong sương mù.
Phương Vọng không khỏi nghĩ đến lúc trước hai thân ảnh đánh nhau, Chu Tuyết cướp đi sao?
Đúng vậy, ma tu hành động như vậy là rất có đạo lý.
Phương Vọng không còn suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp rót linh lực của mình vào thanh kiếm, sau đó nhảy lên, phi kiếm đáp xuống chân hắn, mang hắn bay về phía sương mù dày đặc.
Ngự Kiếm Thuật đại viên mãn cho phép hắn dễ dàng làm chủ thanh kiếm này. Tất nhiên, điều này cũng là do thanh kiếm này không phải là một pháp khí quá lợi hại. Theo Chu Tuyết, pháp khí lợi hại rất khó chinh phục. Tu tiên giả phải tạo ra pháp khí bản mệnh cho riêng mình mới dễ điều khiển.
Vù vù——
Gió mạnh thổi vào mặt, Phương Vọng mỉm cười, hắn vẫn đang dùng kiếm phi hành.
Đạp phi kiếm, đón gió đi về phía trước, hắn cảm thấy thoải mái, ngạo nghễ đứng giữa bầu trời, trong ngực dâng lên một cảm giác kiêu ngạo, khó trách trên thế giới tất cả mọi người đều muốn theo đuổi con đường tu tiên.
Đi xuyên qua sương mù dày đặc, Phương Vọng đột nhiên nghe thấy một số tiếng động kỳ lạ, lập tức rút kiếm từ bên hông ra.
Một con diều hâu đen đột nhiên lao tới, dùng hai móng vuốt hung hãn cào về phía hắn, tốc độ cực nhanh, vượt qua tốc độ của các cao thủ võ lâm nhất lưu, Phương Vọng giơ tay ra một kiếm, ngưng tụ linh lực thành kiếm khí, chém ra, giết chết nó.
Con diều hâu đen biến thành làn khói bay và biến mất, khiến Phương Vọng nhướn mày.
Không phải vật sống!
Có vẻ như đó cũng là khảo hạch!
Phương Vọng vừa rút kiếm vừa đề phòng, trên đường về thỉnh thoảng có những con diều hâu đen bay ra từ mọi hướng, may mắn là hắn đã giải quyết được từng con một.
Không quá khó khăn.
Trên đường đi, khi xuyên qua sương mù dày đặc, hắn nhìn thấy một dãy núi non hùng vĩ, giống như ở trên mây, những ngọn núi trùng điệp những ngọn núi, đỉnh cao nhất cao chót vót trong mây, không thể nhìn được bằng mắt nó cao bao nhiêu. .
Trên đầu Phương Vọng có một con hạc trắng dẫn đường, đi theo hàng hạc trắng, hắn đáp xuống một bãi đất trống rộng lớn, nơi Chu Tuyết đã đợi sẵn.
Sau khi tiếp đất, Phương Vọng cầm phi kiếm trong tay và liếc nhìn xung quanh, ngoại trừ các đệ tử của Thái Uyên Môn đang canh gác phía trước, ở đây có tổng cộng mười sáu người đến khảo hạch, nhìn người nào cũng trông không đơn giản.
Cố Ly liếc nhìn Phương Vương, nhưng cũng không để ý nhiều, nàng nhớ tới thiếu niên này chạy bộ, xem ra gia cảnh hắn cũng không khá giả lắm, ít nhất hắn sẽ không gây ra uy hiếp cho mục tiêu tiếp theo của nàng.
Chu Tuyết đi tới trước mặt Phương Vọng khen ngợi: "Nhanh như vậy, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ phải mất một thời gian mới thích ứng được."
Phương Vọng mỉm cười và nói: "Đúng là phải mất một thời gian."
Hai người đứng cùng nhau và nhỏ giọng trao đổi, trong khi những người khác tản ra xung quanh và không đến gần nhau.
Thời gian vẫn tiếp tục trôi qua.
Một tu tiên giả xuyên qua sương mù dày đặc, đáp xuống mảnh đất trống rộng lớn này, Phương Vọng nhận thấy người yếu nhất cũng có tu vi tầng năm của Dưỡng Khí Cảnh, khiến hắn cảm khái thở dài.
Chẳng trách đãi ngộ ở đây cao hơn, họ đều là những tu tiên giả có tiềm lực tốt.
Một tiếng sau.
Ở đây đệ tử nhập môn số lượng đã vượt qua năm mươi, Phương Vương âm thầm kinh hãi.
Chỉ riêng ở đây đã có năm mươi người, cộng thêm những người đã đi trước, có ít nhất năm trăm người đã vượt qua khảo hạch nhập môn, nơi này chỉ có Thái Uyên Trấn, Thái Uyên Thành chắc chắn sẽ tuyển thêm đệ tử, cứ mỗi năm năm lại có nhiều hơn đệ tử. Hàng ngàn đệ tử sao?
"Đây chính là ta lựa chọn Thái Uyên Môn nguyên nhân, trăm năm sau, Thái Uyên Môn sẽ trở thành Đại Tề chi địa mạnh nhất tông môn."
Giọng nói của Chu Tuyết vang lên, sử dụng truyền âm thuật, Phương Vọng không khỏi quay đầu lại nhìn cô.
Môn phái mạnh nhất?
Phương Vọng tin điều đó, dù sao Chu Tuyết cũng là người trọng sinh, hắn càng mong đợi những tháng ngày tu luyện ở Thái Uyên Môn.
Một lúc sau, một con hạc trắng từ trên trời rơi xuống, trên lưng hạc có một lão giả mập mạp, Phương Vọngg trước đó đã chú ý tới con hạc trắng, nhưng lại không phát hiện được ai trên lưng nó.
Hạc trắng đáp xuống đất, lão giả mập mạp chậm rãi ngồi dậy, mặc dù mặc đạo bào của Thái Uyên Môn nhưng trông không có gì nổi bật, rất lười biếng, không có phong phạm của tiên nhân.
Vừa nhìn thấy khí chất của đối phương, Phương Vọng trong lòng liền trực tiếp nhận định hắn là cao nhân.
Người này nhất định phải rất mạnh!
Lão giả mập lùn nhéo nhéo râu, liếc nhìn mọi người có mặt, sau đó cười nói: “Không tệ, không tệ, tổng cộng có năm mươi hai người, xem ra Thái Uyên Môn của chúng ta sắp được phục hưng. Nếu có thể tới đây, các ngươi đã có thể trở thành thành viên của Thái Uyên Môn."
“Trong Thái Uyên Môn, đãi ngộ và địa vị từ thấp đến cao có thể chia thành đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn, đệ tử phân mạch, đệ tử trì kiếm và đệ tử thân truyền. Đệ tử ngoại môn và đệ tử nội môn cũng có thể chọn một mạch để tu hành, nhưng ngươi phải bắt đầu từ công việc tạp dịch, đệ tử phân mạch có thể trực tiếp lựa chọn một vị sư phụ dựa trên mạch phong mà mình lựa chọn."
Mọi người chăm chú lắng nghe, lão giả mập mạp mỉm cười hài lòng.
"Ta trước tiên tự giới thiệu, ta là trưởng lão cung phụng nhất mạch, ngươi có thể gọi ta Tham Thụy(*) chân nhân. Đừng cho rằng tên của ta buồn cười, ở Tiên Giới, là một cái tên rất hiển hách."
*Tham Thụy : ham ngủ/mê ngủ
Lão giả mập lùn Tham Thụy chân nhân cười tự hào nói.
Một thanh niên mặc áo xanh trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ và sùng bái, chắp tay hành lễ nói: “Ta đã từng nghe danh tiếng của Tham Thụy chân nhân. Truyền thuyết kể rằng trong cuộc đại chiến chính tà cách đây một trăm năm, ngài đã tiến vào núi Cổ Ma, một người một kiếm, giết chết hơn một ngàn ma đầu, trận chiến đó làm giảm đi rất nhiều sĩ khí của ma đạo, vì vậy mới nhanh chóng giành lại hòa bình.”
Tham Thụy chân nhân nghe thấy lời này, không khỏi nâng cằm lên, dùng lỗ mũi nhìn người.
Cố Ly liếc nhìn thiếu niên mặc áo xanh, tuy trên mặt có che mặt nhưng trong mắt vẫn lộ rõ vẻ khinh thường.
Hầu hết mọi người trên mặt đều lộ ra vẻ ngưỡng mộ, hiển nhiên là lần đầu tiên nghe được truyền thuyết này.
Phương Vọng thầm nói, hắn quả nhiên là cao nhân!
Ông ta có lẽ là một trong những người mạnh nhất của Thái Uyên Môn, lúc bình thường nhìn có vẻ vô tư, nhưng ông ta chắc chắn rất mạnh vào những lúc quan trọng.
"Được rồi, chúng ta quay trở lại công việc chính. Các ngươi đã trở thành đệ tử phân mạch, bây giờ có thể tranh tài với các đệ tử trì kiếm và đệ tử thân truyền." Tham Thụy chân nhân giả ho một tiếng rồi nói nghiêm túc.
Một nữ nhân không khỏi hỏi: "Chúng ta có thể trực tiếp tranh đệ tử thân truyền sao? Chín đại tông môn đều không có tiền lệ như vậy."
Những đệ tử của những thế gia khác đều thấp giọng nói chuyện, có vẻ rất phấn khích.
Tham Thụy chân nhân tự hào nói: "Trước đây là như thế này, nhưng sau này sẽ khác. Thái Uyên Môn phá vỡ quy tắc chỉ để giúp nhân tài phát triển tốt hơn. Các ngươi đều đã tu luyện được tới cảnh giới Dưỡng Khí Cảnh. Hiện tại các ngươi có thể tranh tài nếu muốn. Trở thành đệ tử thân truyền, các đệ tử có thể một mình đứng ra chiến đấu với những người khác, nếu thắng thì có thể trở thành đệ tử thân truyền, năm người có thành tích tốt nhất có thể trở thành đệ tử trì kiếm.”
Một mình chiến đấu với mọi người!
Lời này vừa nói ra, mọi người đều im lặng.
Phương Vọng không khỏi liếc nhìn Chu Tuyết, dùng ánh mắt hỏi xem nàng có muốn tranh đoạt không.
Chu Tuyết chậm rãi gật đầu, nhưng lông mày hơi nhíu lại, hiển nhiên là không có dự đoán được.
Chẳng lẽ kiếp trước người này không phải là đệ tử của Thái Uyên Môn?
Phương Vọng trong lòng không khỏi phàn nàn, hắn bắt đầu nghi ngờ Chu Tuyết đối với Thái Uyên Môn có động cơ thầm kín.
Cố Ly hỏi: "Xin hỏi trưởng lão, nếu có nhiều người muốn làm đệ tử thân truyền, ai sẽ một mình chiến đấu với mọi người?"
Những lời này khiến hàng chục người gật đầu, những người dám gật đầu đều tỏ ra rất tự tin.
Tham Thụy chân nhân cười nửa miệng nói: "Điều đó tùy thuộc vào các ngươi. Đệ tử thân truyền có quyền chấp pháp và quản lý các đệ tử cùng mạch, vì vậy phải có năng lực phục chúng."
Cố ly lập tức tiến lên một bước và nói: "Ta gọi là Cố Ly. Tôi đến từ Cố gia ở Lạc Bắc. Ta đã tu tiên được mười hai năm. Ta đã đạt đến tầng thứ chín của Dưỡng Khí Cảnh. Ta đã học được Ngũ Thánh Kiếm Pháp từ phụ thân ta Cố Thiên Hùng, ta muốn làm đệ tử thân truyền, ai dám không đồng ý?"
Cố gia ở Lạc Bắc!
Hầu hết những người có mặt đều không khỏi cảm thán, điều này khiến Phương Vọng tò mò, Cố gia ở Lạc Bắc mạnh đến mức nào?
Nam tử mặc áo đen đội mũ rộng vành khoanh hai tay trước ngực, hậm hực: “Cố gia Lạc Bắc quả nhiên có tư cách, vậy thì để ta cho ngươi cơ hội này, ta muốn xem kiếm pháp của Ngũ Thánh có thể đánh bại được kẻ địch cùng cảnh giới hay không.”
Khi nam tử áo đen nói điều này, không ai dám đứng ra.
Phương Vọng trong lòng thở dài, không biết Phương gia ở Nam Khâu khi nào lại có thể có uy phong như vậy?
"Nào nhanh lên, làm đệ tử chân truyền có lợi ích mà ngươi không thể tưởng tượng được đâu, tư chất thể chất của ta không bằng ngươi, cơ hội tranh đoạt cơ duyên của ta rất nhiều, nhưng ngươi lại khác, con đường tu tiên của ngươi luôn không thể luôn dựa vào ta, trừ khi ngươi cũng muốn trở thành ma tu. Về phần Cố gia ở Lạc Bắc, nhiều nhất họ sẽ bị tiêu diệu trong hai mươi năm nữa, không đe dọa được ngươi!”
Phương Vọng đã chuẩn bị từ lâu, không cần Chu Tuyết thúc giục, hắn sẽ đứng lên, nhưng lời nói của Chu Tuyết lại khiến hắn cảm thấy bớt gánh nặng hơn.
Nghĩ nghĩ, Phương Vọng đứng lên nói: "Ta không đồng ý!"
Đột nhiên, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hắn, khiến trong lòng hắn run lên, nhưng hắn vẫn giả vờ bình tĩnh, bình tĩnh nhìn Cố Ly.