Khi Cảnh Thuận Đế phản hồi và ban thưởng đến Thạch Kiều trấn đã là ngày thứ hai của tháng tám.
Đã hơn một tháng kể từ khi trận mưa lớn kia qua đi, nước lũ cũng đã sớm rút hết, đường phố trên thị trấn cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, bá tánh đang chuẩn bị để thu hoạch vụ mùa.
Nhìn thấy có một đội nhân mã triều đình đang đi về phía Trần gia, bá tánh hai bên bờ ruộng thấp giọng nghị luận.
"Hình như ta thấy có một vị công công, chẳng lẽ là người ở trong cung tới?"
"Nghe nói Tề thị tham ô không ít bạc, có phải là sự việc đã bị bại lộ nên liên lụy đến toàn bộ Trần gia?"
"Không thể nào, Trần Các lão là một vị quan tốt, tại sao chuyện do Tề thị làm lại tính lên trên đầu ông ấy chứ?"
"Đúng vậy, Tề thị đánh tráo nhân sâm của lão thái thái, sau đó còn cho bà ấy uống dược giả, Trần gia đã sớm gửi hưu thư đến Tề gia, Tề gia cũng thật sự đuối lý nên không dám nói thêm một lời nào."
Ngày đó Phò mã gia ẩu đả với thân thúc, Trần Kế Tông của nhị phòng lớn giọng kêu oan khiến cho rất nhiều bá tánh nghe thấy, sau đó lại có một số tin đồn lục tục truyền ra từ phía bên Trần gia.
Có một số bá tánh gan lớn đuổi theo đội nhân mã triều đình đi về phía tổ trạch Trần gia để hóng hớt một ít tin tức.
Trần trạch.
Các phòng đều giữ theo khuôn phép mà túc trực bên linh cữu, khi nghe tin thánh chỉ đến, Trần Đình Giám và Tôn thị vội vàng đi đến tiền viện, nhân tiện phái người thông tri đến Đông viện và Tây viện.
Việc làm của Tề thị đã sớm truyền khắp Trần gia, các phòng cũng đã biết chuyện Trần Đình Giám gửi sổ con vào trong cung nên khi có thánh chỉ đến đây họ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Hoa Dương và Trần Kính Tông đang trên đường đến Tứ Nghi đường thì gặp hai nhà Trần Bá Tông và Trần Hiếu Tông trên hành lang.
Những người khác đều không có việc gì, La Ngọc Yến sắp sinh nên cái bụng phồng to lên khiến cho làn váy của nàng ta cũng nhô cao lên theo, nhìn qua trông rất vất vả.
"Đi thôi."
Tam phòng đã đến đông đủ, Trần Bá Tông mở miệng nói.
Bọn họ vừa mới bước vào tiền viện chủ trạch đã thấy ngoại trừ phu thê Trần Đình Giám, một nhà năm người của Đông viện cũng đã đến đủ rồi, nhưng tay của Tề thị lại bị dây thừng trói lại.
Trong khoảng thời gian này, Tề thị và biểu ca của bà ta là Dương quản sự đều bị nhốt ở trong phòng chứa củi Đông viện, giờ đây cơ thể bà ta ốm yếu tiều tụy, đã sớm mất đi khí thế diễu võ dương oai trong trấn trước đây.
"Nô tài gặp qua Công chúa."
Tiểu Mã công công đang hàn huyên cùng Trần Đình Giám thì đột nhiên dư quang nhìn thấy Công chúa đi tới, hắn ta lập tức bỏ Trần Đình Giám lại, chạy chậm vài bước đến trước mặt Hoa Dương, quỳ xuống dập đầu.
Hắn ta là dưỡng tử của Mã công công bên cạnh Cảnh Thuận Đế, trước mặt Hoàng thượng cũng khá được yêu thích nên đương nhiên Hoa Dương cũng nhận ra, nàng kinh ngạc nói: "Sao lại là ngươi đến đây?"
Tiểu Mã công công ngẩng đầu cười tủm tỉm trả lời: "Hoàng thượng và nương nương nhớ Công chúa, thế nên sai nô tài mang lễ vật đến đây cho người, trước khi đi Hoàng Thượng còn ngàn dặn vạn dặn nô tài phải nhìn kỹ Công chúa để xem xem người có gầy đi hay không."
Nói xong, hắn ta đúng thật là nhìn Công chúa một cách cẩn thận một lần.
Những thái giám trong cung đã quen lấy lòng người khác, hơn nữa còn làm rất thành thạo tự nhiên, khiến cho người khác không thể nhìn ra nửa điểm ngượng ngùng hay ra vẻ nào cả.
Hoa Dương cười kêu hắn ta đứng dậy rồi nói.
Tiểu Mã công công còn muốn nhìn nàng thêm chút nữa để khi hắn ta quay về có thể tiện bề nói nhiều thêm vài câu trước mặt Hoàng thượng, đột nhiên có một ánh mắt sắc bén quét qua bên này, Tiểu Mã công công nhìn lại thì thấy khuôn mặt lạnh lùng của Phò mã gia.
Trong lòng Tiểu Mã công công thầm mắng, hắn ta đã là một người không toàn vẹn rồi, chỉ là phụng mệnh quan tâm Công chúa một chút mà thôi, lòng dạ Phò mã gia sao lại hẹp hòi vậy chứ?
"Ngươi tuyên chỉ trước đi, mọi người đều đang chờ."
Hoa Dương không để Tiểu Mã công công phải chờ lâu, nàng kéo Trần Kính Tông đến sau lưng công công, bà bà rồi quỳ xuống lãnh chỉ.
Tiểu Mã công công lập tức nghiêm mặt lại, hắn ta cầm thánh chỉ đến trước mặt người Trần gia.
Trần Đình Giám dẫn đầu, cả nhà xôn xao quỳ xuống.
Bởi vì bụng lớn nên cho dù có Trần Hiếu Tông đỡ bên cạnh, La Ngọc Yến vẫn chậm hơn mọi người một bước, trên mặt nàng ta có hơi khổ sở.
Tiểu Mã công công cũng không để ý, hắn ta thấy mọi người đều đã quỳ xong xuôi mới lớn giọng tuyên chỉ.
Tệ thị vừa nghe thấy mình bị tuyên án treo cổ thì tức khắc trước mắt tối sầm, ngã oạch ra đất.
Suy cho cùng, Trần Đình Thực và bà ta cũng đã là phu thê hơn hai mươi năm, dù cho ông ta có oán có trách cỡ nào đi nữa cũng đều đã sống chung với bà ta hai mươi mấy năm, nghe thấy kết cục này của Tề thị thì toàn thân ông ta lạnh toát, sắc mặt trắng bệch giống như linh hồn đã bị quỷ câu đi mất. Trần Kế Tông cúi thấp đầu, muốn gào khóc mà không dám, nước mắt giàn giụa khắp mặt hắn ta.
"Đa tạ Hoàng thượng thứ tội, thần, tạ chủ long ân."
Trần Đình Giám dập đầu lãnh chỉ.
Tiểu Mã công công đưa thánh chỉ sắc lệnh cho Trần Đình Giám, đồng thời thuật lại vài câu động viên của Hoàng thượng đến ông, sau đó mới đưa mắt nhìn Hoa Dương lần nữa.
Hoa Dương lập tức nói với Trần Đình Giám: "Phụ thân, con đưa Tiểu Mã công công đến Tứ Nghi đường uống trà một lát."
Trần Đình Giám gật đầu.
Tiểu Mã công công cười tủm tỉm đi theo nàng, Trần Kính Tông đoán được Hoa Dương muốn hỏi thăm tin tức trong cung từ chỗ hắn ta nên thức thời không có lập tức quay về.
Sau khi Lăng Châu Tri phủ phái quan sai tới chào hỏi Trần Đình Giám xong, lập tức muốn áp giải Tề thị và Dương quản sự đi.
"Nương!"
Trần Kế Tông không thể nào khống chế được nữa, hắn ta nhào qua ôm lấy chân Tề thị, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Tề thị chết lặng, bà ta tuyệt vọng nhìn về phía huynh đệ Trần Đình Giám và Trần Đình Thực, sau đó đột nhiên nở một nụ cười khó hiểu, kéo lê cơ thể mệt mỏi, ngoan ngoãn đi theo quan sai.
Một đám người vây quanh bên ngoài Trần gia xem náo nhiệt, vừa rồi bọn họ cũng nghe rõ nội dung bên trong thánh chỉ, vậy nên lúc này ai nấy đều chỉ chỉ trỏ trỏ Tề thị.
Gã sai vặt đóng đại môn Trần gia lại để ngăn cách ồn ào bên ngoài.
Vẻ mặt Trần Đình Giám nghiêm túc nhìn lướt mọi người trong nhà, lạnh lùng nói: "Hôm nay Tề thị gây họa, các người nên lấy đó làm lời cảnh tỉnh, nếu lại có bất kỳ kẻ nào phạm tội thì ta sẽ xử trí theo quốc pháp, dù là ai thì cũng đừng mong ta sẽ khoan hồng!"
Trần Đình Thực cảm thấy người mà đại ca đang cảnh cáo chính là ông ta, hơn nữa bản thân còn bị thánh chỉ trừng phạt nên ông ta sợ hãi đến mức hai chân run rẩy, nên lại quỳ sụp xuống.
Tôn thị vội vàng nháy mắt ra hiệu với hai nhi tử.
Trần Bá Tông và Trần Hiếu Tông nhanh chóng bước đến đỡ thúc phụ lên.
Trần Kính Tông cười cười, xoay người đi về phía Tây viện.
Tề thị có chết cũng chưa hết tội.
Luật pháp bấy giờ nghiêm trị con cái bất hiếu, bao gồm cả tức phụ, không đề cập tới chuyện Tề thị tham ô, chỉ bằng chuyện bà ta dám cho lão thái thái uống dược giả cũng đã đủ phạm phải trọng tội bất hiếu rồi.
Tiểu Mã công công vội vàng muốn hồi kinh nên sau khi để lại cho Hoa Dương bốn rương ban thưởng và ba phong thư từ trong cung gửi đến xong, lập tức cáo từ.
Thư từ trong cung lần lượt là Đế Hậu xong đến Thái tử, Hoa Dương dựa vào khung cửa sổ trên giường sau đó hứng thú mở thư đọc.
Trần Kính Tông bước vào.
Hoa Dương cảnh giác dịch người vào bên trong, đồng thời cầm hai phong thư khác từ trong cung lên, dáng vẻ như sợ Trần Kính Tông đọc trộm thư của nàng.
Trần Kính Tông không đi về phía nàng, hắn thấy bốn chiếc rương ban thưởng đang đặt ở trong phòng thì bước đến mở từng cái ra xem, tất cả đều là lăng la tơ lụa và áo choàng lông thượng đẳng chống lạnh, mà bản thân nàng cũng mang theo vài rương đến đây.
"Hoàng thượng và nương nương thật đúng là yêu thương nàng, sợ nàng ở bên này phải chịu khổ."
Trần Kính Tông ngồi trên ghế nói mỉa với Công chúa đang ngồi trên giường.
Hoa Dương xem thư, không chút để ý nói: "Ai bảo ta chọc người thương tiếc như vậy, chứ không giống một số người nào đó."
Đãi ngộ của phụ mẫu đôi phu thê này thật sự khác nhau như trời với đất.
Trần Kính Tông thản nhiên uống trà: "Nàng có chọc người thương tiếc thế nào thì không phải vẫn phải gả cho ta sao?"
Hoa dương: "..."
Là do hắn tự ti hay là kiêu ngạo quá mức vậy?
Đêm hôm đó, phu thê hai người đang ngủ ngon giấc thì bỗng nhiên bị một trận tiếng ồn đánh thức.
Trần Kính Tông nghiêng tai lắng nghe, suy đoán nói: "Có lẽ là tam tẩu sắp sinh."
Hoa Dương chớp chớp mắt.
Nàng biết cái thai này của La Ngọc Yến là một nữ nhi nhưng lại không nhớ rõ ngày hài tử này được sinh ra, đừng nói là chất nữ, ngay cả sinh thần của Trần Kính Tông cũng là sau khi nàng chết xuống dưới mới nhớ.
Vì sao lại nhớ kỹ? Đó là bởi vì ngày giỗ và sinh thần của hắn là cùng một ngày.
Khi còn sống hắn cũng không quan tâm đến những thứ đó, mọi người trong nhà lại càng sẽ không cố ý tổ chức một buổi khánh sinh cho một đại nam nhân đang thành gia lập nghiệp.
Năm đầu tiên khi Hoa Dương gả tới, bà bà cũng đã có nói với nàng, Hoa Dương vì muốn cho bà mặt mũi nên đêm đó kêu phòng bếp làm món mì trường thọ cho Trần Kính Tông, nào nghĩ đến gia hỏa này vậy mà nghĩ nàng đang ám chỉ gì đó, thế là đêm đó hắn tắm rửa sạch sẽ rồi lôi kéo nàng lăn lộn cả một đêm.
Năm thứ hai bà bà lại uyển chuyển nhắc nhở nàng một phen, nhưng lần này Hoa Dương sợ Trần Kính Tông lại làm chuyện xằng bậy nên chỉ vờ làm như không biết, mà dường như bản thân Trần Kính Tông cũng không nhớ kỹ, hắn vẫn đi sớm về trễ làm việc như cũ.
Sau khi tin dữ hắn chết trên chiến trường truyền đến, Hoa Dương nghe bà bà khóc lóc nói tại sao lại là ngày này, nàng mới biết hắn chết vào đúng ngày sinh thần của mình.
Tại sao lại có người có sổ khổ như vậy?
Trong bóng đêm, Hoa Dương cảm thấy đồng tình ôm Trần Kính Tông.
Trần Kính Tông ngẩn người trong giây lát xong lập tức ôm lại nàng, một tay vén mái tóc dài hơi rối của nàng qua rồi hôn hôn lên cổ nàng.
Hoa Dương: "..."
Nàng nhéo cánh tay hắn.
Trần Kính Tông hít sâu, chống nửa trên lên, nhìn nàng nói: "Ta tưởng rằng nàng muốn."
Hoa Dương: "Nữ nhân sinh hài tử như dạo một vòng ở Quỷ môn quan, nếu như đã biết tam tẩu sắp sinh thì sao ta có thể có loại tâm tư này?"
Trần Kính Tông: "Tẩu ấy sinh thì có liên quan gì tới nàng? Cũng có phải là nàng sinh đâu?"
Hoa Dương chỉ đẩy hắn xuống.
Trần Kính Tông cao hứng một lúc, sau đó nằm xuống ngửa mặt lên nhìn trần nhà để bình tĩnh lại.
Bên này yên tĩnh nhưng động tĩnh bên phía Phù Thúy đường càng lúc càng lớn, không bao lâu sau, tiếng kêu thống khổ của La Ngọc Yến truyền tới.
Đây là lần thứ hai nàng nghe thấy tiếng hét của nàng ta rồi, gào hét đến nỗi ngay cả nàng cũng cảm thấy khó chịu, nàng thậm chí còn cảm thấy sợ Trần Kính Tông, không cách nào tưởng tượng nổi cảm giác sinh hài tử dày vò như thế nào.
Nàng vội vàng muốn dời đi lực chú ý nên giơ tay vỗ vỗ nam nhân bên cạnh.
Trần Kính Tông: "Nếu nàng đã không muốn thì đừng có động tay động chân."
Hoa Dương rút tay về, nằm nghiêng đối mặt với hắn, nhỏ giọng nói: "Ta sợ đau, sau này chúng ta chỉ sinh một đứa, chàng thấy thế nào?"
Nàng không thích thân cận với hài tử nhà người khác, nàng cũng muốn có hài tử của chính mình, thế nhưng một đứa là đủ rồi, không cần nhiều hơn.
Hô hấp vừa mới hồi phục của Trần Kính Tông lại trở nên nặng nề hơn: "Đã hơn nửa đêm rồi, nàng thật sự muốn nói chuyện này với ta sao?"
Hoa Dương: "Ta đang nói chuyện đứng đắn với chàng."
Trần Kính Tông: "Đứng đắn có thể sinh ra hài tử sao?"
Hoa Dương: "..."
Nàng tức giận quay lưng lại.
Trần Kính Tông xích lại gần, cánh tay thon dài rắn chắc gắt gao ôm chặt nàng, không để cho nàng tránh thoát.
Hắn nhẹ nhàng cắn vành tai nàng, tựa như sức lực của nàng cũng bị hắn cắn rớt.
Một lúc sau, hắn hỏi: "Nàng thật sự muốn sinh hài tử cho ta sao?"
Hơi thở Hoa Dương không ổn định: "Cái gì mà gọi là sinh cho chàng? Đó cũng là hài tử của ta, là do chính bản thân ta sinh ra."
Trần Kính Tông: "Được rồi, chỉ cần là hài tử của ta thì nàng muốn sinh bao nhiêu cũng được, một đứa ta cũng không chê ít mà mười đứa ta cũng không ngại nhiều."
Những lời này không đứng đắn chút nào, hắn là Phò mã của nàng, nếu như hài tử không phải của hắn thì chẳng lẽ nàng đội nón xanh cho hắn sao?
Hoa Dương tiếp tục nhéo hắn.
Trần Kính Tông giữ chặt tay nàng lại, rõ ràng biết không làm gì được nàng nhưng hắn vẫn cứ thích uổng phí sức lực.
Trung y của Hoa Dương được làm bằng gấm, vải rất mỏng, nếu như để hắn cọ nhăn, sau đó lại để cho nha hoàn thấy được thì sẽ rất mất mặt.
"Đủ rồi." Nàng cố tình tỏ ra không thích.
Trần Kính Tông lại cọ cọ một lúc xong mới thở dốc nặng nề nằm sang bên cạnh.
Hoa Dương nhìn đường nét mơ hồ trên khuôn mặt hắn, mãi không ngủ được, suy nghĩ trong đầu rối như tơ vò.
Một lúc sau, nàng sờ sờ cánh tay Trần Kính Tông: "Ta muốn sinh hài tử nhưng không muốn sinh sớm như vậy, chúng ta chờ thêm vài năm có được không?"
Trần Kính Tông quay đầu, thanh âm lạnh lùng: "Nàng có ý gì? Chờ thêm vài năm tức là trong mấy năm đó, ta không được chạm vào nàng sao?"
Hoa Dương: "Không phải, chỉ là sinh hài tử muộn một chút, vẫn có biện pháp khác để tránh thai."
Phò mã của cô mẫu nàng là An Nhạc Trưởng công chúa đã chết từ lâu, trai lơ trong phủ của bà ấy rất nhiều, làm thế nào để tránh thai mà không làm tổn hại đến thân thể thì nhất định cô mẫu của nàng có diệu kế.
Chờ năm sau mãn tang, nàng sẽ viết thư hỏi cô mẫu một chút.
Bây giờ thì khoan đã, miễn đến lúc đó cô mẫu lại nghĩ rằng nàng không muốn sinh hài tử sớm là giả, đêm khuya tịch mịch mới là thật.