Ta Sống Lại Ở Thế Giới One Piece

Chương 196: Sống Tiếp Cũng Là Một Loại Dũng Khí




Thousand Sunny nhanh chóng tiến về phía lỗ hỏng của vòng vây, trong lúc Nami còn đang tưởng tượng tới cảnh tắm trong kho báu thì đột nhiên, con tàu bị một cơn gió cực mạnh thổi vào, khiến con tàu bị chao đảo, Nami lập tức mất thăng bằng ngã ngửa ra sau.

- Aaa!

- Coi chừng!

Isora hô to một tiếng, xong nhanh chóng đỡ lấy Nami, trong lúc đó, Sanji cũng hô to.

- Bánh lái bị kẹt rồi!

- Nhường chỗ đi.

Franky nghe vậy thì kéo Sanji ra, nói.

- Kéo buồm lên!

Sanji tức giận hỏi.

- Kéo buồm lên thì làm sao đi hả?!

- Cậu quên rồi sao?

Franky nắm một cái cần nhỏ ở giữa bánh lái, vừa quay vừa nói.

- Con tàu này có một hệ thống khoang tàu khẩn cấp...!

Zoro nhảy xuống từ cột buồm, nói.

- Kéo xong rồi đó.

- Được!

Franky nói.

- Tôi sẽ cho các cậu thấy khả năng đặc biệt của con tàu này, hệ thống khoang tàu khẩn cấp: Kênh số 0 (Guồng máy cola của tàu Sunny)!

- Ầm ầm ~!

Sau vài tiếng máy móc vang lên, hai cái guồng máy lập tức xuất hiện ở hai bên mạn thuyền của Thousand Sunny.

- Đi nào!

Franky hô to một tiếng rồi kéo cần số, ngay lập tức, Thousand Sunny cấp tốc tiến lên trong tiếng hò hét của Usopp và Luffy.

- Tuyệt vời!

- Dù có là hải quân thì cũng chỉ biết đứng nhìn thôi!

Franky nghe hai người nói thế thì đáp.

- Đó là đương nhiên! Không ai có thể bắt kịp chúng ta đâu! Super!!!

...!

- Aizzz...!Nhàm chán thật...!

Isora ngáp dài nói.

- Tớ cứ nghĩ là sẽ có gì đó rất là thú vị chờ chúng ta ở bên này chứ...!

- Ờ...!

Nami cũng buồn bực nói.

- Tớ cứ nghĩ là sẽ thấy cả đống kho báu chứ...!

- Hhhh.

Robin che miệng cười nói.

- Tìm Chopper thôi nào.

- Ừ.

Luffy nói.

- Đi xem Chopper đang làm gì đã.

...!

Ở bên con tàu rách nát phía sau Thousand Sunny, cả nhóm mũ rơm đứng đối diện với đám “Ngư dân”.

- Chopper!

Luffy để tay lên miệng, hét.

- Cậu ở đâu?!

- Bớt ồn đi Luffy.

Isora nói.

- Ở trong đó có người đang nghỉ ngơi, người ta cần yên tĩnh.

- À...!

Luffy để tay lên đầu, ngượng ngùng cười nói.

- Xin lỗi nhá.

- Nè mấy người kia!

Một tên tóc vàng bước ra, chỉ kiếm về phía Luffy nói.

- Đứng đó! Nếu người dám bước tới-

- Lùi lại!

Guile bước ra, quỳ xuống nói.

- Mũ rơm-san...!Xin hãy bỏ qua cho tôi! Tôi xin lỗi!

- Này dừng lại đi, Guile! Sao anh có thể cúi đầu trước chúng chứ?!

- Im lặng đi!

Guile nói.

- Tôi thành thật xin lỗi vì đã cư xử thô lỗ.

Xin lỗi vì đã lừa dối cậu.

Đó là tất cả những gì tôi muốn nói, xin hãy tha thứ cho tôi.

- Anh muốn thế nào cũng được.

Luffy ngưng mắt nhìn Guile nói.

- Chúng tôi chỉ muốn mang Chopper về thôi.

Đúng không các cậu?

- Chậc!

Sanji chậc lưỡi, nói.

- Cậu nhu nhược quá đấy...!

- Tôi hiểu.

Guile nói.

- Chúng tôi sẽ giúp tìm cậu ta, bằng mọi giá.

- Luffy!

Lúc này, giọng nói của Chopper vang lên, sau đó Chopper chạy ra từ cửa khoang tàu, Luffy nhìn thấy Chopper thì vui vẻ kêu.

- Chopper! Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi.

Về tàu thôi nào.

- À...!

Chopper nghe vậy thì hơi có vẻ lưỡng lự, nhưng đúng lúc cậu ta muốn nói gì thì đứa bé lúc chiều chạy ra, nói.

- Đợi đã! Không được mang cậu ấy đi! Nếu anh mang cậu ta đi thì sẽ có vấn đề lớn đó!

Luffy tò mò hỏi.

- Em là ai vậy?

Đứa bé như không để ý đến thái độ thân thiện của Luffy, nó nhặt cây lau sàn ở bên cạnh cửa, xông về phía Luffy, hét.

- Tôi sẽ không để anh mang cậu ấy đi đâu!

- Jiro!

Nghe được câu nói của đứa bé, Chopper vội kêu lên, hai trong số 7 “ngư dân” nhanh chóng chặn đứa bé lại nói.

- Dừng lại đi, Jiro!

- Thôi đi, Jiro!

Jiro vùng vẫy nói.

- Thả tôi ra!

- Đừng có làm bậy! Cậu có thể mất mạng đấy!

- Vậy thì sao chứ?!

Jiro nói.

- Tôi không sợ chết! Tôi không phải kẻ hèn nhát như mấy người! Tôi sẽ không thua đâu! Kẻ thù mạnh thì có vấn đề gì chứ?! Tôi không thể thua lần nữa!

- “Kẻ thù mạnh thì có vấn đề gì”?

Isora bước tới vài bước, cúi người nói.

- Vấn đề rất lớn đó.

Còn “Tôi sẽ không thua đâu”...!Cái gì đảm bảo nhóc sẽ không thua?!

- Thả tôi ra!

Jiro vẫn vùng vẫy hét.

- Tôi sẽ không thua một lần nào nữa!

- Ngây thơ...!

Isora dùng năng lực trái ác quỷ kéo hai “ngư dân” ra, sau đó trói Jiro lại giơ cao lên mặc cho đám “ngư dân” đem hắn vây quanh, nói.

- Nhóc nói họ hèn nhát à? Nhóc còn chẳng dám buông bỏ cái gọi là lòng tự trọng để cúi đầu cầu xin vì một người, vậy còn dám lớn tiếng nói rằng bản thân không hèn nhát à?

- Thả! Tôi! Ra!

Isora lười để ý đến tiếng kêu của Jiro, nói.

- Có đôi lúc, dũng cảm không phải là biết kẻ địch mạnh cũng dám xông lên đi chịu chết.

Vậy là không có đầu óc, hay là muốn trốn tránh bằng cách đi chết? Hô to cái câu “ Tôi sẽ không thua nữa” chẳng thể giúp nhóc chiến thắng ai đâu.

- ...!

Nhìn thấy Jiro không còn vùng vẫy, Chopper vội nói.

- Isora, thả cậu ấy ra đi.

- À...!

Isora thu hồi năng lực, nhìn Jiro đang rơi nước mắt, nói.

- Dù sao thì giờ nhóc vẫn chưa mất thứ gì, bởi vì ông anh ở trong đó đã được Chopper điều trị rồi.

Bọn anh cũng chỉ cách nhóc có một đoạn tầm 10 mét, chỉ cần sợi dây này không bị đứt thì bọn anh vẫn sẽ đưa nhóc và ông anh trong kia về nhà an toàn, nhỉ Luffy?

Tuy Luffy không hiểu gì, nhưng vẫn gật đầu nói.

- Ừ.

- À, Luffy...!Thật ra...!

Chopper nói.

- Tớ vẫn muốn ở lại con tàu này thêm một chút.

Có một người bị thương rất nặng đang nằm ở trong kia, tớ không thể bỏ mặt người đó được.

Xin cậu, hãy cho tớ chăm sóc anh ta đến khi vết thương hồi phục.

- Hiểu rồi.

Luffy nói.

- Cứ làm vậy đi.

Bọn tớ sẽ chờ.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.