Ta Sẽ Mai Táng Chúng Thần (Dịch

Chương 27: Hắc Hoàng Thần Bi




Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm

Hôm đó khi đối mặt với Bạch Tước, phản ứng của Bạch Tước làm cho hắn có thêm lòng tin đối với môn kiếm pháp này.

Khi còn bé, trước khi Lâm Thủ Khê học kiếm kinh này, sư phụ đã từng dẫn hắn đi tới hậu sơn, quan sát một tấm bia đá.

Bia đá trải qua thương hải tang điền, cũ kỹ loang lổ, chữ viết trên đó xiêu vẹo, không giống người viết ra.

Sư phụ nói nội dung phía sau là lai lịch của Hắc Hoàng:

"Hắc Hoàng là chúa tể Không Cảnh, sinh ra từ trong nước, gặp gió mà thành hình, trải qua thiên lôi địa hỏa rồi biến nó thành lông vũ, ngưng ánh sáng trên những đám mây làm mắt, chấn phá trọng thiên hư vũ, tam niết bàn, thiêu sạch thịt xương, loại bỏ ảnh tượng, trở thành vô lượng."

"Đây là thần thoại truyền thuyết sao?" Lâm Thủ Khê hỏi.

"Có lẽ là thật."

"Hắc Hoàng... Thế nhưng trong Sơn Hải Kinh đều không có ghi chép gì về nó cả."

"Thần linh chân chính sẽ không bị vây trong những con chữ của loài người, bởi vì bản thân nó chính là một trong những ký hiệu nguyên sơ." Sư phụ nói.

Lâm Thủ Khê không hiểu lắm, liền hỏi: "Kiếm kinh này tổng có cửu trọng, cửu trọng này theo thứ tự là cái gì?"

"Thủy Trung Sinh, Phong Trung Hình, Mộc Thiên Lôi Địa Hỏa, Ngưng Vân Thượng Tiêu Quang, mà Thủy, Phong, Lôi, Hỏa, Vân, Quang ở đây là chỉ lục trọng phía trước, sau khi luyện thành có thể đạt được lực lượng kiểm soát những nguyên tố này, tam trọng phía sau là Phá Không, Niết Bàn, Diệt Ảnh, đều có uy năng không thể đánh giá." Sư phụ thuật lại những gì tổ sư nghe được trong mộng.

"Lợi hại tới vậy à."

"Đương nhiên, sau này nếu con gặp phải vấn đề khó trong việc tu luyện, cứ tới hỏi sư phụ là được."

"Dạ."

Mấy năm sau, Lâm Thủ Khê thuận lợi tu luyện tới đệ bát trọng, hắn tò mò hỏi sư phụ: "Con đã tu luyện tới đệ bát trọng, thế nhưng đừng nói là Phá Không Niết Bàn, ngay cả lực lượng sáu cảnh giới đầu đều không cảm giác được, điều này... đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Sư phụ mới lục trọng đây, con hỏi ta làm gì?" Sư phụ lẽ thẳng khí hùng nói.

Cho tới ngày nay, Lâm Thủ Khê cũng không thể nghĩ rõ mình tu luyện ra vấn đề gì, chỉ có thể đẩy trách nhiệm cho sư phụ hoặc tổ sư khuếch đại.

Hắn dừng bước tại đệ bát trọng hơn một năm, từ đầu tới cuối đều không tìm ra cách đột phá.

Thế nhưng mấy ngày nay, hoàn cảnh và tâm tình đều phát sinh thay đổi long trời lệch đất, bình cảnh cũng buông lỏng, hắn đã nhìn được một góc của đệ cửu trọng.

Chỉ là không biết, thời gian có chờ hắn hay không.

Khi Lâm Thủ Khê còn đang suy tư, tiếng đập cửa vang lên.

"Tiểu Hòa, vào đi." Hắn nói.

Một thiếu nữ với mái tóc trắng xóa đẩy cửa ra, nàng đi qua cánh cửa, bên tay còn mang theo một hộp cơm bằng gỗ.

"Làm sao mà biết là ta?" Tiểu Hòa hỏi.

"Nghe bước chân."

"Ngươi có thể nghe thấy tiếng bước chân của ta?" Tiểu Hòa sợ hãi horii.

"Chính là bởi vì không nghe thấy mới biết là ngươi." Lâm Thủ Khê trả lời.

"Ồ..."

Tiểu Hòa đặt hộp cơm trên mặt đất gần giường của hắn, sau đó đi tới bên cửa sổ, vén rèm lên, để ánh sáng chiếu vào.

Nàng nhìn Lâm Thủ Khê đang ngồi nghiêm chỉnh, tò mò hỏi: "Vết thương của ngươi đã lành rồi sao? Tại sao cũng bắt đầu ngồi xuống tu hành rồi?"

"Đỡ hơn trước nhiều, chân khí lưu động thông thuận hơn không ít." Lâm Thủ Khê nó.

"Ừ, vậy thì tốt rồi." Tiểu Hòa gật đầu.

Bọn họ lại không nói tiếp, Lâm Thủ Khê tiếp tục tu luyện, chân khí xoay chuyển quanh người hắn, tạo thành những quỹ tích kỳ diệu.

Ban đầu Tiểu Hòa cũng chỉ nhàm chán quan sát vài lần, dần dần, nàng tựa như có được hào hứng vô cùng, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Thủ Khê, nhìn chăm chú cách lưu động của chân khí.

Khi Lâm Thủ Khê mở mắt ra, thấy Tiểu Hòa đang quan sát chính mình.

"Tại sao ngươi còn chưa đi? Nhìn nhập thần cái gì đấy?" Lâm Thủ Khê hỏi.

"Bởi vì ngươi rất đẹp trai á." Tiểu Hòa cười ngọt ngào: "Ngươi đẹp trai như vậy, còn không cho phép người ta nhìn thêm hay sao?"

"Không phải hôm qua còn giận ta sao?"

"Một câu nói đùa mà thôi, ta nào không phóng khoáng tới như vậy?"

Tiểu Hòa ngồi trên ghế, cơ thể nhỏ nhắn rụt lại, hai tay ôm đầu gối, nhìn về phía Lâm Thủ Khê, đôi mắt từ đầu tới cuối đều mang theo nét cười thản nhiên.

"Đừng xem, chớ có chậm trễ tu hành của ngươi." Lâm Thủ Khê nói.

"Chậm trễ cũng không sao cả." Tiểu Hòa nói với giọng không hề lo lắng.

Lâm Thủ Khê phun ra một luồng thanh khí, bắt đầu tu luyện đợt thứ hai.

Tiểu Hòa lại quan sát một lúc, cuối cùng không nhịn được mà tò mò hỏi:

"Hiện tại ngươi đang tu luyện cái gì đấy? Tại sao nhìn qua không giống như đạo quyết tâm pháp mà Vân chân nhân truyền cho vậy?"

"Ngươi quan tâm cái này làm gì?" Lâm Thủ Khê hỏi.

"Đương nhiên là ta phải quan tâm ngươi mà, hôm qua ngươi tẩu hỏa nhập ma làm ta giật cả mình, ta không cho phép ngươi luyện mấy thứ vớ va vớ vẩn." Tiểu Hòa nghiêm mặt nói.

"Không phải là thứ gì vớ va vớ vẩn." Lâm Thủ Khê nói: "Đây là kiếm pháp mà sư phụ truyền cho ta."

"Kiếm pháp?" Tiểu Hòa hơi kinh ngạc.

Trong thế giới này, kiếm pháp là thứ càng quý giá hơn nhiều võ thuật và pháp thuật, bởi vì Tà Linh và Long thi - hai thứ đại địch lớn nhất đối với Nhân tộc, đều phải dùng kiếm có khắc thần văn hoặc là tổ sư ấn mới có thể chân chính xóa bỏ.

"Ừ, sư phụ ta nói, khi sư phụ tuổi còn trẻ, tại chân núi gặp một kiếm khách máu me khắp người, kiếm khách đó chỉ có một mắt và một tay, tựa như gặp phải cực hình vậy, trước khi người này chết đã truyền cho sư phụ ta một bộ kiếm pháp, nói đó là bộ kiếm pháp do tiên nhân truyền thụ, muốn sư phụ ta phải ghi nhớ thật kỹ, về sau sư phụ lại truyền cho ta."

Gương mặt Lâm Thủ Khê không thay đổi, nói: "Thế nhưng ta không cảm thấy loại kiếm pháp này có nơi nào đặc biệt, tiên nhân truyền lại thì càng là vớ vẩn, thỉnh thoảng ta tu luyện chút đều chỉ vì rèn luyện cơ thể."

"Kiếm khách một tay một mắt... tiên nhân..." Tiểu Hòa nhìn hắn với vẻ nửa tin nửa ngờ, vẻ khác thường chợt lóe lên.

"Ta lại cảm thấy loại kiếm pháp này khá thú vị, ừ đúng rồi, nó có tên không?" Tiểu Hòa hỏi.

"Có." Lâm Thủ Khê sửa tên cho Bạch Đồng Hắc Hoàng Kiếm Kinh, nói cho Tiểu Hòa: "Nó có tên là Bạch Tuyết Lưu Vân Kiếm Kinh."

"Bạch Tuyết Lưu Vân?"

Tiểu Hòa vô thức xoa nhẹ lọn tóc trước ngực, nàng cúi đầu nhìn sợi tóc, ngón tay vân vê nói: "Cái tên này thật đúng là có ý cảnh."

"Đúng là rất có ý cảnh." Lâm Thủ Khê cũng phụ họa.

"Tại sao ngươi lại muốn trốn trong phòng âm thầm tu luyện chứ?" Tiểu Hòa hỏi.

"Bởi vì sư phụ đã nói, đây là bí mật bất truyền, cho nên phải âm thầm tu luyện." Lâm Thủ Khê nói với giọng chân thành.

"Như vậy sao." Tiểu Hòa cười nói: "Vậy tại sao ngươi không tránh ta đây?"

"Ừ..." Lâm Thủ Khê do dự, nói: "Ta cho rằng ngươi đã rời đi."

"Thật sao?"

Tiểu Hòa gối cằm lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn hắn.

Lâm Thủ Khê không trả lời.

Tiểu Hòa hỏi tiếp: "Hay là, ngươi không coi ta là người ngoài đây?"

Vẻ mặt Lâm Thủ Khê hơi đổi, có hơi bối rối thế nhưng lại cố giữ vẻ trấn định.

Tiểu Hòa quan sát bộ dáng của hắn, âm thầm đi tới bên giường, dịu dàng ngồi xuống, hai chân mảnh khảnh của nàng quơ nhẹ, con ngươi tròn to nhìn chằm chằm vào thiếu niên bên cạnh, tựa như đang chờ đợi đáp án vậy.

"Thực ra..." Lâm Thủ Khê hít sâu một hơi: "Ngươi có hơi giống muội muội của ta."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.