Ta Ở Niên Đại Văn Bày Quán

Chương 25: Chương 25




Quả nhiên, Vương Thải Hà hàm chứa nhợt nhạt ý cười nhìn cô ta: “Nhã Nhu, con nói rất đúng, cảm tình mười chín năm của chúng ta, có là mèo nhỏ chó nhỏ mẹ cũng luyến tiếc tách ra.

Vì nuôi nấng con lớn lên, chữa bệnh cho con, mẹ không biết đã bao nhiêu đêm ngủ không yên.

Mẹ không ngừng hỏi chính mình, đến tột cùng mẹ đã làm không đúng chỗ nào dẫn đến con liên lục bị bệnh? Liền tính là biết con bẩm sinh đã không phát triển tốt, nhưng mẹ vẫn luôn nghĩ, nhất định thời điểm mẹ mang thai đã làm cái gì sai lầm, dẫn tới thân thể của con không được khoẻ mạnh.

Con cũng lên biết, mẹ lúc trẻ thân thể rất khoẻ mạnh, nhưng hiện tại cơ thể mẹ lại yếu đuối mong manh như này.

Từ trước tới giờ mẹ không nghĩ làm cho con bị áp lực cùng có gánh nặng, nên mẹ chưa bao giờ nói qua.

Nhưng không thể phủ nhận, mẹ bởi vì con, chính là bởi vì con, mẹ mới biến thành như vậy a!”Bà hít sâu một hơi: “Nếu là chúng ta thật sự có cảm tình, vì sao con không bao giờ hỏi xem thân thể của mẹ thế nào? Vì cái gì mỗi lần đều phải khóc lóc như vậy, chờ mẹ đến an ủi con? Sao con không nghĩ tới, trong lòng mẹ có bao nhiêu thương tâm? Lâm gia muốn tố cáo mẹ cùng ba con, con liền một chút cũng không đau lòng chúng ta? Con trưởng thành, chính mình cũng có năng lực tự hỏi, con rất rõ ràng, bệnh của con là bẩm sinh, trái tim, gan, phổi, có rất nhiều bệnh di truyền, có rất nhiều nguyên nhân là do từ trong bụng mẹ không được phát triển tốt.

Vậy vì sao con là người bị bệnh lại không hiểu rõ? Là bởi vì gien Lâm gia không tốt, mẹ đẻ con lúc mang thai cơ thể bà ta đã không khoẻ mạnh!”Lâm Nhã Nhu chưa từng bị Vương Thải Hà trách cứ lần nào, lúc này cô ta xụi lơ trên mặt đất, hốc mắt hàm chứa nước mắt, giống như một con cừu con vô tội.Tiếng nói của Vương Thải Hà có chút run rẩy: “Tình cảm của mẹ con ta chỉ có khi mẹ yêu thương con, mà con cũng không cần để ý một chút nào đến mẹ.

Nếu mẹ không có năng lực yêu thương con, chiếu cố con, vậy thì tình cảm của chúng ta còn sao? Con sẽ cam tâm tình nguyện tới chăm sóc mẹ, chiếu cố mẹ sao?”Bà nhìn chằm chằm vào đứa con gái mà mình đã nuôi dưỡng cực cực khổ khổ mười chín năm qua, bà nhìn thẳng đến mức khuôn mặt của cô ta đỏ lên.Lâm Nhã Nhu vô thố mà nói: “Mẹ, hiện tại con còn chưa bắt đầu đi làm kiếm tiền, chờ con có năng lực, con nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ…”Tống Diệu Quốc ngồi bên cạnh cười cười: “Nhã Nhu, con nên giải thích với Lam gia, con nên nói bệnh của con không phải là do chúng ta không chăm sóc cho con tốt, mà bệnh tật này của con là do di truyền từ trong bụng mẹ, một câu nói như vậy, con có thể làm được sao?”Lâm Nhã Nhu gục đầu xuống, một câu không nói.Cô ta nhỏ giọng khóc nức nở, gió thổi lên tán lá cây hương chương, tiếng nói của cô ta chứa đầy uỷ khuất : “ba, mẹ, con chỉ là một đứa trẻ nha, con chỉ nghĩ yêu thương hai người, con có cái gì sai đâu…”Vương Thải Hà bỗng nhiên nở nụ cười, cười cười ho khan lên, khụ đến nước mắt đều ra tới..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.