Ta Ở Hào Môn Dưỡng Gấu Trúc

Chương 10




Chờ đến sau khi nhân viên của cao ốc Phỉ Thúy đều đã ăn cơm xong, tính số lượng mâm cơm, đội đỏ thế nhưng còn nhiều hơn đội xanh mấy cái.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ thành viên đội đỏ đều vô cùng hưng phấn, bọn họ đem Tô Quân Quân vây quanh một chỗ. Trong lòng mọi người đều rõ ràng lần thi đấu này ít nhiều nhờ có Tô Quân Quân ngăn cản cơn sóng dữ, bằng không bị Thạch Lựu tỷ lăn lộn như vậy khẳng định không thể tiếp tục thi đấu...

Chỉ cong lại Thạch Lựu tỷ đứng ở một bên, người không biết lại tưởng cô ta không phải là thành viên đội đỏ.

Theo quy tắc, đội xanh bên kia phải đào thải hai đội viên, Thạch Lựu tỷ lại tiếp tục cẩm lý, lần nữa thành công thăng cấp.

Tô Quân Quân thậm chí còn không nhịn được nghĩ không biết hậu trường của Thạch Lựu tỷ có bao nhiêu cứng, cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng cô ta thật có thể một đường thẳng vào vòng chung kết nha?

Sau khi giải tán, tới thang máy, không còn người khác, Tô Quân Quân đem mọi chuyện phát sinh trong lúc thi đấu nói với Trần Trùng Trùng.

Trần Trùng Trùng lập tức phát hỏa: " Cái gì, cô ta hất cả một chậu nước rửa rau vào người cô? Còn đem xương sườn nấu hỏng? Như vậy tổ của cô còn thắng kiểu gì?"

Tô Quân Quân thở dài: " Tôi cũng không biết người này suốt ngày suy nhĩ cái gì trong đầu nữa?"

Trần Trùng Trùng hừ lạnh một tiếng: "Còn có thể nghĩ cái gì nữa, còn không phải là tạo sự chú ý, lăng xê thành danh sao?"

Trần Trùng Trùng nhìn cô một cái thật sâu, nhịn không được mà nói: " Xem ra cô đúng thật là cái gì cũng không biết. Tới, chúng ta cùng nói chuyện một chút."

Trong lúc nhất thời, lòng hiếu kì của Tô Quân Quân cũng bị gợi lên.

Trần Trùng Trùng đợi cô ăn uống xong, lúc này mới nói:

" Tôi nghe nói cuối năm Thúy Trúc Entertainment sẽ quay chụp một bộ web drama đề tài mỹ thực, lần này nếu giành được giải nhất trong cuộc thi trù nghệ này, nói không chừng liền có cơ hội tham gia quay chụp web drama này đó. Bằng không, thi đấu trù nghệ còn làm thêm phiếu bầu nhân khí làm gì?"

Tô Quân đố với chuyện này cũng không cho là đúng, thuận miệng nói: " Quay phim truyền hình đâu hung ác có đơn giản như cô nghĩ vậy? Tùy tiện tìm một người là có thể diễn, vậy còn càn những sinh viên Học viện điện ảnh tốt nghiệp chính quy đó là gì?"

Trần Trùng Trùng khiếp sợ mà nhìn cô, mở miệng nói: "Trời ơi, Tô Quân Quân, cô thật sự là mới từ trên núi xuống đi? Hiện tại rất nhiều truyền thông đều quay chụp chế tác web drama. Thiếu đầu tư, phí tổn đặc hiệu thấp, thậm chí còn không cần minh tinh gì,vừa ra mắt đột nhiên bạo hồng trên web drama, số lượng không hề ít được không?"

Nói xong, Trần Trùng Trùng còn tùy tiện chỉ tay vào một tấm biển quảng cáo ven đường, nói thêm: "Cô xem, Trần Thiên Kỳ không phải nhờ vào một bộ thanh xuân vườn trường mà trở lên nổi tiếng sao? Nói thật, Tô Quân Quân, nếu có cơ hội tham gia web drama, cô chẳng lẽ không muốn đi sao?"

Tô Quân Quân liếc mắt nhìn cô ấy một cái, cười lạnh nói: "Diện mạo này của tôi, cũng có thể đi quay phim sao? Chẳng lẽ đi diễn vai nữ phụ độc ác sao?"

Trần Trùng nghe xong lời này, nhịn không được liếc mắt một cái đánh gia Tô Quân Quân từ trên xuống dưới một lần, rốt cuộc cũng không nói nữa.

Được rồi!

Tô Quân Quân nhíu mắt lại, cười lạnh lùng, lập tức liền nhiều thêm vài phần tà khí. Đặc biệt ánh mắt ra vẻ hung ác kia của cô, làm cho người nhìn trong lòng có chút lạnh cả người.

Trần Trùng Trùng thật sự nghĩ không ra, sao lại có người trong ngoài không đồng nhất như vậy? Chỉ nhìn một cách đơn thuần Tô Quân Quân rõ ràng lớn lên cũng khá xinh đẹp, sao lại mang theo khí tức của vai ác như vậy?

Lại nghiêng đầu vừa thấy, biểu tình của Tô Quân Quân đã khôi phục lại bình thường. Cô thậm chí còn có chút ủy khuất mà xoa xoa quai hàm, còn nói thêm.

" Nếu thật sự có thể quay phim, tôi cũng muốn làm nữ chính nha. Nhưng không có biện pháp, điều kiện như vậy, tôi chỉ có thể làm nữ phụ độc ác."

"......" Nhìn bộ dáng ngốc manh này của cô, thật sự là cùng với khuôn mặt này không chút nào xứng đôi.

Không còn cách nào, Trần Trùng Trùng chỉ đành phải an ủi cô một phen, lại chuyển đề tài: "Đúng rồi, Quân Quân, làm sao cô biết bên này có một cái thang máy vậy?"

Tô Quân Quân híp mắt nói: "Chính là đi vòng vòng liền phát hiện. Đúng rồi, lần đầu tiên tôi đi thang máy này, còn ặp được một tiểu ca ca đặc biệt đẹp trai. Tiểu ca ca cùng với những tiểu thịt tươi kia không giống nhau, lúc hắn mặc tây trang nhìn rất đẹp, hơn nữa còn đeo kính gọng vàng, cả người toát lên vẻ văn nhã. Đúng rồi, hắn chính là loại người mặc vào thì gầy, cởi ra thì toàn thịt."

Trần Trùng Trùng bất thình lình phun tào: "Hắn cởi đồ, cô còn nhìn thấy?"

" Hắc, nha đầu này, cô nói to như vậy làm gì? Dù sao cũng chính là dáng người đặc biệt tốt." Tô Quân Quân bất mãn mà nói.

"Không còn cách nào khác, tôi thật sự hoài nghi thẩm mỹ quan của cô."

"Thẩm mỹ quan của tôi làm sao?"

"Cô thôi đi, lần trước ở đại sảnh cô còn nói gặp được soái ca đó thôi."

Thang máy rất nhanh tới từng một, hai cô gái vừa nói vừa bước ra khỏi thang máy.

*

Bên kia, Hùng Tuấn Thanh vừa cảm thấy xấu hổ vừa đem video của em gái nhỏ ở thang máy lưu vào usb, đưa đến trước mặt thiếu gia.

Vị thiếu gia tính tình táo bạo kia trước đó vài ngày còn luôn miệng nói không để ý đến con gái người ta, hơn nữa còn cự tuyệt không xem mắt.

Bây giờ thì hay rồi, mỗi ngày trốn ở chỗ tối nhìn lén không nói, vậy mà còn quay lén con gái nhà người ta.

Ở trong xã hội nhân loại, cái này gọi là xâm phạm nhân quyền đó!

Hùng Tuấn Thanh là công dân tốt tuân thủ pháp luật. Vốn dĩ hắn rất có cốt khí mà quyết định từ chức. Kết quả, sau khi báo cáo, tộc trưởng đại nhân nói với hắn những lời thấm thía.

" Tuấn Thanh à, trước cậu cũng có mấy tộc nhân xem như tốt nhất trong tộc, nhưng bọn họ đều bị thương, không thể không rời khỏi cương vị. Trong đó có một người gãy xương đến bây giờ còn chưa lành, còn có một vị tinh thần chịu tổn thương nghiêm trọng, tình nguyện đến làm ở vườn bách thú, cũng đều không muốn ngốc bên cạnh thiếu gia nhà cậu."

"........" Đi làm ở vườn bách thú cũng rất tốt nha, ăn ngon uống tốt chiêu đãi thịnh soạn, còn còn người phụ trách chăm sóc, ra cửa liền có nhân loại xếp hàng hoan nghênh.

Tốc trưởng đai nhân nhìn hắn một cái thật sâu, còn nói thêm: "Tính tình vị thiếu gia kia cậu cũng biết, cậu hiện tại xem như đồng loại duy nhất có thể ở ben cạnh hắn. Lại nói tiếp, cậu cũng là cháu trai lớn của cậu họ xa của hắn, đừng nhìn thiếu gia như vậy nhưng ít nhiều hắn cũng sẽ cố kỵ huyết thống gia phả. Tuấn Thanh à, ngươi thông cảm một chút cho sự khó xử trong tộc đi. Dựa theo cách nói của con người, thiếu gia đang ở độ tuổi dậy thì, có cậu ở bên cạnh nhìn chằm chằm, trưởng bối trong tộc ít nhiều cũng có thể an tâm hơn một chút. Không phải cậu nói, thiếu gia đang nhìn trúng một cô gái sao? Chờ sau khi hắn kết hôn sinh con, liền ổn định thôi. Đến lúc đó, công việc của cậu cũng nhẹ nhàng hơn nhiều."

Tiếp theo, tộc trưởng đại nhân đem Hùng Tuấn Thanh từ đầu đến chân khen một hồi, giống như Hùng Tuân Thanh là niềm hy vọng của toàn bộ gai tộc. Hùng Tuấn Thanh nghe được nhiệt huyết sôi trào, tự nhiên không nhắc lại chuyện từ chức nữa.

Nhưng sau khi về nhà, hắn mới hiểu được. Thiếu gia này có chỗ nào là tuổi dậy thì, hắn rõ ràng chính là trung nhị kỳ(editor: cái này tui cũng khum rõ, cầu các cao nhân trợ giúp!!!). Mang thuộc tính của Sơn Đại Vương, trời là thứ nhất, hắn là thứ hai, chính là hận không thể dỗi thiên, dỗi địa đó.

Tộc trưởng đại nhân phái hắn tới, còn không phải để hắn đem tăng đầu người đi? Hắn bây giờ xin chuyển đến làm ở vườn bách thú, còn kịp không?

Trong Lúc Hùng Tuấn Thanh đang suy nghĩ miên man, thiếu gia đã xem xong video, ý bảo Hùng Tuấn Thanh đi qua nói chuyện.

Hùng Tuấn Thanh ỉu xìu uể oải đi lên phía trước liền nghe thiếu gia hỏi: " Sáu tháng cuối năm kênh enternet bên kia không phải còn tuyển người quay web drama sao?"

Hùng Tuấn Thanh lập tức chuyên nghiệp trả lời: " Còn chưa chắc chắn."

Thiếu gia đẩy đẩy mắt kính trên mũi, thực nghiêm túc mà chỉ thị: "Không phải nói chúng ta cũng muốn tự mình bồi dưỡng nghệ sĩ sao? Dứt khoát bắt đầu tuyển người từ kỳ sau đi. Đừng chỉ lo về thần tượng ca hát khiêu vũ, những người mới khác muốn đăng ký cũng được. Đặc biệt là những người có diện mạo tốt, lại có năng lực."

Hùng Tuấn Thanh lập tức cảm thấy không nói nên lời. Muốn sủng bạn gái thì sủng đi, có công ty nhà ai tuyển từ đầu bếp nữ thành nữ chính không?

Đáng tiếc, Hùng Tuấn Thanh hiển nhiên xem nhẹ trình độ vô sỉ của thiếu gia nhà mình.

Bạch tổng gõ đầu nghĩ nghĩ, lại mở miệng nói: "Đúng rồi, tôi nhớ cái kịch bản kia cũng tạm được, chỉ là nhân vật nữ chính không quá tốt. Ông đi kêu bọn họ đem hình tượng nữ chính sửa lại đi. Cái loại bề ngoài diễm lệ hào phóng, nội tâm ôn nhu lương thiện đó."

"........" Hùng Tuấn Thanh nghe xong lời này, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.

Sao cậu không trực tiếp nói muốn bạn gái cậu làm nữ chính luôn cho rồi, còn đi một vòng lớn như vậy làm gì?

Uy uy, còn chưa nói chuyện xong đâu, cậu cởi tây trang làm gì?

Trên thực tế, Bạch tổng không những không ngừng cởi tây trang mà còn cố ý mở mấy cúc áo bên trên, cuốn tay áo lên lộ ra cánh tay cường tráng, sau đó mới bẻ cổ áo nói:

" Quả nhiên, tôi mặc quần áo thì gầy, cởi ra thì có thịt, so với mấy tiểu thịt tươi kia mạnh hơn nhiều."

"......" Cậu cứ tiếp tục đi.

*

Tô Quân Quân về đến nhà, lại thuận tiện làm cho ong Mao một nồi cá.

Ông Mao tuy rằng ăn mặc mộc mạc, nhìn rất giống trưởng thôn hoặc ông chủ xí nghiệp ở thị trấn. Nhưng trên thực tế, lão gia tử này lại rất thời thượng, điện thoại còn là loại mới nhất trên thị trường, còn cố ý tải app Thúy Trúc TV để xem Tô Quân Quân thi đấu.

Đợi đến khi Tô Quân Quân làm một mâm lớn đầu cá và bánh mang sang liền nghe ông Mao miệng đầy dầu mỡ mắng.

" Đây là nha đầu điên ở đâu ra vậy? Không biết nấu cơm thì tham gia thi nấu ăn làm gì? Quân Quân, nha đầu kia hắt cho cháu một chậu nước bẩn, cháu còn quản cô ta tìm chết làm gì, lại còn giúp cô ta thu dọn tàn cục?"

Tô Quân Quân chỉ đành phải giải thích lại quy tắc thi đấu với ông Mao một lần, hơn nữa cũng nói lần thi đấu này đội bọn họ thắng, không có người nào bị đào thải. Ông Mao vẫn còn chút tức giận, ăn không ít cá và bánh. Một bên ăn, trong miệng vẫn không nhịn được nhắc mãi.

" Ai u, bây giờ loại người này rất nhiều, luôn muốn dẫm lên người khác để đi lên. Quân Quân à, về sau cháu làm việc gì cũng phải cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng để bị người khác tính kế."

" Ông yên tâm, cháu sẽ cẩn thận, Thạch Lựu tỷ bọn họ, cháu tránh xa chút là được." Tô Quân Quân gật gật đầu.

Ông Mao không yên tâm mà nhìn lại cô vài lần, nhịn không được thở dài. Ông nghĩ thầm, Quân Quân rốt cuộc cũng chỉ là một tiểu cô nương, kiến thức hạn hẹp, lại lương thiện, làm sao đấu lại những tiểu yêu tinh bên ngoài đây?

Ai, xem ra, còn phải để người làm gia gia này vì cô gái nhỏ lo liệu một phen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.