Trường Hận lăn lộn hơn nửa ngày mới đem Như Tiểu Lam an ổn xuống, thay đổi y phục sạch sẽ, nhìn nàng ngoan ngoãn ngủ, lúc này mới ra bên ngoài nói chuyện cùng với Thanh Mặc Nhan.
Thanh Mặc Nhan đem chuyện xảy ra ở trong phòng giữa hắn cùng Thanh Đô nói ra.
Trường Hận kinh hãi: "Thanh Đô? Không phải hắn đã chết rồi sao!"
"Hắn giả trang thành bộ dáng của Trường Nguyên tiên sinh, rất có thể Trường Nguyên tiên sinh thật sự đang lành ít dữ nhiều." Thanh Mặc Nhan nhíu chặt lông mày.
Trường Hận cũng vô cùng bất an, thật vất vả mới chờ được Huyền Ngọc trở về.
"Thế tử, tất cả người trong thôn đều không thấy đâu." Huyền Ngọc tiến vào chưa kịp bình ổn hơi thở gấp gáp đã vội vàng mở miệng nói: "Trong trạch viện của Trường Nguyên tiên sinh cũng vậy... Giống như tất cả mọi người đều biến mất."
"Trường Nguyên mà chúng ta nhìn thấy kia... Là Thanh Đô giả dạng." Thanh Mặc Nhan trầm giọng nói: "Thanh Đô am hiểu bùa chú đen, cũng là người biết sử dụng pháp thuật, các ngươi có phát hiện ra chỗ nào khả nghi hay không?"
"Cửa sau có vài dấu chân, chúng ta không dám đuổi theo tiếp, bởi vì tới gần chỗ sau núi tình huống có chút không đúng, giống như có pháp trận tồn tại, Như cô nương không có ở đó, chúng ta cũng không dám tự tiện tiến vào."
Thanh Mặc Nhan gật đầu, đối với phán đoán của Huyền Ngọc hắn không thể soi mói, hiện tại là lúc cần dùng đến người, hắn không thể để thuộc hạ tự tiện hành động.
"Bảo vệ thật tốt nơi này, ngày mai chúng ta sẽ đi khỏi đây."
Tuy rằng tình huống trong thôn có chút không đúng, nhưng mà Như Tiểu Lam bị thương rất nặng, hắn không muốn tiếp tục mạo hiểm ở chỗ này nữa.
Đám người Huyền Ngọc canh giữ ở trong viện, cả đêm đều không dám chợp mắt, Trường Hận cũng không dám rời khỏi người Như Tiểu Lam nửa bước.
Thật vất vả mới chờ đến bình minh, Thanh Mặc Nhan chuẩn bị xe, đoàn người rời khỏi thôn nhỏ.
Tất cả chăn đệm đều được chuyển lên một chiếc xe ngựa, Thanh Mặc Nhan lúc này mới dám ôm Như Tiểu Lam bước lên xe.
Tốc độ xe ngựa chậm rãi không khác đi bộ là bao.
"Thiếu khanh đại nhân." Thừa dịp đoàn xe nghỉ ngơi Trường Hận liền đến đây nói ra suy nghĩ của nàng: "Ngày thường Trường Nguyên tiên sinh đều bế quan ở trên núi, lần này trong lúc vô ý chúng ta biết được tin tức hắn muốn xuất quan, nếu nói lần này chúng ta bị người tính kế, ngươi nói có khả năng Trường Nguyên tiên sinh chân chính vẫn còn đang bế quan ở trên núi hay không?"
Ánh mắt Thanh Mặc Nhan lóe lóe: "Ngươi có biết hắn bế quan ở đâu không?"
Trường Hận gật đầu: "Thôn Trường Nguyên tiên sinh đang ở cũng không phải nơi bí mật gì, bởi vì hắn rất ít khi xuống núi, nên nơi hắn bế quan ngược lại vô cùng bí ẩn, chỉ có người trong tộc chúng ta mới biết được."
Thanh Mặc Nhan lâm vào trầm mặc.
"Có cần phái người đi lên núi nhìn thử hay không?" Trường Hận hỏi.
Thanh Mặc Nhan lắc đầu: "Không được, Thanh Đô muốn Cổ vương ở trong cơ thể ta, hắn chắc hẳn sẽ ra tay một lần nữa, hắn ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, hắn nhất định sẽ theo dõi chúng ta, nếu ngươi phái người đến chỗ Trường Nguyên tiên sinh, người của hắn sẽ đi theo, đến lúc đó chỉ sợ dù chúng ta muốn đi cũng đã muộn một bước."
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
"Trước cứ mặc kệ hắn, chờ đến cuối năm rồi tính, ta còn phải xử lý một chút việc trước, bằng không ta rời đi quá lâu, sẽ lại có một số người không an phận nhảy ra."
Trường Hận gật đầu, hai người nói chuyện thêm một lúc, Như Tiểu Lam ở trong xe bỗng nhiên tỉnh lại, mềm nhũn kêu muốn uống nước.
Trường Hận lặng lẽ thối lui.
Nàng không phải không muốn giúp, mà là mỗi lần nhìn thấy bộ mặt không biểu tình của Thanh Mặc Nhan kia nàng lại cảm thấy vô cùng áp lực, chỉ có thể để hắn tự tay làm việc này trong lòng hắn mới cảm thấy thoải mái chút đi.
Trong xe đã sớm chuẩn bị nước, sợ nước bị lạnh nên đã dùng chăn bông thật dày bao ấm trà lại.
Thanh Mặc Nhan đưa nước cho nàng uống.
Nước ấm theo yết hầu trượt xuống, ngực đau muốn chết.
Như Tiểu Lam chỉ uống vào hai ngụm liền xoay mặt đi.
Thanh Mặc Nhan sờ trán nàng: "Có muốn ăn gì không."
"Không cần." Thanh âm tinh tế tựa như mèo con kêu.
Trong lòng Thanh Mặc Nhan liền rối tinh rối mù.
"Trường Hận đã nấu cháo, ăn cháo xong mới có thể uống thuốc."
Nhớ tới bát nước đen như mực kia, Như Tiểu Lam chỉ cảm thấy muốn nôn.
"Ta không muốn ăn thứ kia."
"Vậy ngươi muốn ăn thứ gì."
"Bánh sữa."
Thanh Mặc Nhan không biết nên nói gì, không phải hắn không muốn cho nàng ăn, mà do loại điểm tâm này là chiêu bài của tửu lâu ở kinh thành.
"Trừ cái này ra... Còn muốn ăn cái gì."
Như Tiểu Lam bẹp miệng, ủy khuất nói: "Bánh đào, hạnh nhân phật thủ."
Thanh Mặc Nhan đỡ trán, có chút vô lực.
"Trừ bỏ mấy thứ đó..."
Như Tiểu Lam khịt khịt mũi nhỏ: "Bỏ đi, ăn cháo trắng đi."
Trường Hận múc một bát cháo trắng, nhìn Thanh Mặc Nhan mang vẻ mặt ai oán u ám đi ra, bưng cháo vào xe ngựa.
"Tâm tình Thế tử hình như rất kém." Sử Đại Thiên nhịn không được nói một câu, ngồi một bên ăn bát cháo của hắn.
"Như cô nương bị thương, không muốn chết thì bớt nói lại đi." Huyền Ngọc lạnh lùng bỏ lại một câu.
Dọc theo đường đi trong đội ngũ có rất ít người nói chuyện, dù cho thỉnh thoảng họ có nói chuyện thì thanh âm cũng cực thấp.
Khi trở lại kinh thành, vừa đúng lúc mười lăm tháng riêng, trong thành răng đèn kết hoa, rất náo nhiệt.
Thanh Mặc Nhan cũng không trực tiếp mang Như Tiểu Lam hồi Hầu phủ, mà là an bài cho nàng ở điền trang ngoài thành.
Trường Hận về Đại lý tự trước, cứ cách hai ngày lại đến điền trang một chuyến, đổi phương thuốc cho Như Tiểu Lam.
Ban ngày Thanh Mặc Nhan phải đến Đại lý tự, ngày nào cũng phái người đi tửu lâu trong thành mua điểm tâm mang về trang.
Rốt cuộc cũng ăn được những món điểm tâm luôn tâm niệm, Như Tiểu Lam cuối cùng cũng thỏa hiệp chịu uống thuốc.
Nhưng từ lúc bị thương nàng trở nên phá lệ dính người, bởi vì mỗi ngày đều phải nằm ở trên giường, cảm giác nhàm chán không có chỗ phát tiết, cho nên chỉ cần không thấy Thanh Mặc Nhan trở về liền nháo lên, toàn bộ điền trang đều bị nàng quấy cho nơm nớp lo sợ.
Khi Trường Hận tới đưa thuốc nhìn thấy Thanh Mặc Nhan liền lắp bắp kinh hãi: "Thiếu khanh đại nhân, sao ngài lại trở nên gầy như thế."
Thanh Mặc Nhan nghe xong chỉ có thể cười khổ.
Không nghĩ tới bị thương là Như Tiểu Lam, lại khiến hắn phải lăn lộn quá sức.
Như Tiểu Lam ước chừng dưỡng thương nửa tháng mới có thể xuống đất đi lại, kết quả Thanh Mặc Nhan càng thêm nhọc lòng hơn.
Trường Hận dặn dò hắn không được để cho Như Tiểu Lam hoạt động quá mạnh, kết quả hắn mới rời khỏi điền trang một ngày, trở về liền nghe nói Như Tiểu Lam đã làm miệng vết thương nứt ra.
Một bụng tức giận, kết quả nhìn thấy nàng cười hì hì đưa thế thân phù mới chế lên như hiến vật quý cho hắn, tất cả tức giận đều tan thành mây khói.
"Cần gì phải gấp gáp làm thứ này." Miệng ngoài hắn trách mắng, thân thể lại không thể không phối hợp ngồi xuống, để nàng tự tay đeo thế thân phù cho hắn.
"Như vậy ta mới yên tâm a, nếu những lúc ta không có ở đấy có người đánh chủ ý nên người ngươi thì phải làm sao đây." Như Tiểu Lam cảm thấy mỹ mãn với thành quả của mình.
Thanh Mặc Nhan không tiếng động thở dài, càng ngày hắn càng phát hiện, chính mình không có cách nào với vật nhỏ.
Ngoài phòng mọi người còn đang lo lắng Thế tử sẽ phát hỏa với Như cô nương, kết quả nghe xong nửa ngày, mới biết là tiếng sấm to hạt mưa nhỏ.
Sự thật chứng minh: Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, bọn họ lo lắng vô ích.
Chớp mắt đã qua hai tháng, vết thương của Như Tiểu Lam đã tốt lên không sai biệt lắm, Thanh Mặc Nhan liền mang nàng tiến cung.
"Lần này chúng ta đi làm cái gì?" Như Tiểu Lam khó hiểu hỏi.
"Ngươi đoán xem?" Tâm tình Thanh Mặc Nhan không tệ, cả buổi sáng đều mang theo ý cười.
Như Tiểu Lam nghiêng đầu, không nghĩ ra.
Thanh Mặc Nhan hơi cúi người, dán ở bên tai nàng: "Chúng ta cũng nên thành thân thôi."