......
【 trời ơi không được nha, đám Sinh Tồn Giả này quá hấp tấp, một xíu đầu óc cũng không có, một nơi cằn cỗi như vậy sao có thể xuất hiện cây xanh? Bọn họ không biết dùng đầu óc tự ngẫm sao? 】
【 cái này cũng không thể trách bọn họ, nếu đổi lại thành chúng ta vừa đói vừa khát chắc chắn cũng không thể nhịn được. 】
【 có người cũng chưa thấy tiến vào, vẫn đang ở ngoài bìa rừng cầu sinh, không biết có chịu đựng được dụ hoặc hay không. 】
【 nhìn cái cây mọc đầy quả dại màu đỏ kia mà tôi muốn ăn thử ghê, nói không chừng mấy người ở bên ngoài cũng không nhịn được bao lâu đâu. 】
【 cứ cho là nhịn được thì cũng vô dụng, hiện tại chỉ còn bảy người, phía sau còn đầy rẫy các cạm bẫy khác nữa, khả năng đoàn diệt xảy ra là rất lớn. 】
【 tôi con nghĩ lần này có thể tìm được một Sinh Tồn Giả để bảo hộ, hiện tại coi bộ là muốn đoàn diệt rồi. 】
【 thật thất vọng, lúc này mới khai cục được bao lâu đâu, lại phải đợi thêm một đám tân Sinh Tồn Giả rơi xuống, lần sau đi xem lại phải trả phí, nhưng ít ra là trả phí cho phòng phát sóng trực tiếp để coi năng lực đám Sinh Tồn Giả so sánh từ lúc rơi xuống khu vực cằn cỗi, nơi bắt đầu của đám Sinh Tồn Giả hiếu thắng, thì cũng khá là ổn. 】
......
Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp cơ hồ nhìn đến Sinh Tồn Giả mà mình sở hữu đều vọt vào trong rừng cây xanh xum xuê ăn quả dại trên cây liền biết bọn người này coi như xong rồi, còn dư lại mấy người đứng bên ngoài không đi vào, nếu vẫn không thể kìm chế để mặc thứ bên trong dụ hoặc, đoán không chừng thật sự sẽ đoàn diệt.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm hình ảnh trên phòng phát sóng trực tiếp, muốn xem coi những người còn đứng bên ngoài có thể chịu đựng được hay không.
Trong rừng cây, những Sinh Tồn Giả vọt vào đều ăn đến miệng dính đầy nước sốt, ăn đến no say, hai tay mới vuốt bụng, vẻ mặt đầy thỏa mãn.
Ngoài bìa rừng bảy người với vẻ mặt đầy khao khát nhìn chằm chằm hình ảnh bên trong, bọn họ có chút động tâm rồi.
"A Kiệt, cậu xem bọn họ thật sự không có việc gì kìa, chúng ta có nên đi vào luôn không? ngươi xem bọn họ không có việc gì, chúng ta muốn hay không đi vào?" Người nói chuyện gọi là lão Trương, người hắn hỏi gọi là A Kiệt, bọn họ đều là vừa rồi tại thời điểm đang trên đường chạy trốn thì kết bạn.
Lão Trương rất béo, lúc chạy thịt trên người cũng run lên theo.
A Kiệt là một tên đàn ông cao gầy có gương mặt lõm, nghe lão Trương nói lời này, sắc mặt A Kiệt có hơi do dự, tuy nhiên cuối cùng vẫn bị những quả hồng Tử đó, cùng với khung cảnh đám người kia vì ăn no mà người dưới đất nghỉ ngơi làm cho dao động, "Chắc là không có việc gì đâu, bọn họ đã ăn khá lâu rồi như vậy rồi."
"Chúng ta cũng đi vào sao?" Trương gia hỏi.
A Kiệt gật gật đầu, lại hỏi năm người còn lại, "Muốn đi vào cùng hay không?"
Năm người kia không nói chuyện, nhưng đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm quả hồng Tử bên trong, hiển nhiên là đang cực kỳ đói.
A Kiệt cũng không hỏi tiếp, đi theo lão Trương cùng vào, sau đó bọn họ cũng giống những người kia, hái quả Tử màu đỏ trên cây xuống bắt đầu ăn.
【 ôi trời! lại có hai người đi vào, bên ngoài chỉ còn năm người là có hy vọng, tôi đánh cược, năm người kia chắc chắn rất nhanh cũng sẽ bị mê hoặc. 】
【 một đám ngu đến đòi mạng, không thú vị gì hết. 】
【 đi đây! 】
Đột nhiên khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp há hốc vì kinh ngạc, chỉ thấy trên màn hình những kẻ ăn qua quả hồng Tử đó bỗng nhiên bắt đầu có biểu hiện đau đớn khác thường, cơ thể không ngừng trương phình, làn da dần dần bị căng đến xuất hiện vết nứt, dường như giây tiếp theo sẽ giống như quả khinh khí cầu mà nổ tan nát.
Màn hình truyền đến tiếng kêu rên thảm thiết của Sinh Tồn Giả, âm thanh thê lương, đau khổ vang vọng toàn bộ rừng cây, "A a a!"
Vốn dĩ lúc đầu còn có chút động tâm, nửa bước chân của năm người còn lại đã bước ra, thế nhưng vừa nhìn thấy một màn biến hóa trước mắt, bọn họ lập tức rút lui, trong mắt tràn đầy hoảng sợ.
Bọn họ nhìn thấy rừng cây vốn cành lá xum xuê dần dần xảy ra biến hóa, chỉ trong chốc lát sau rừng cây đã biến mất, biến thành một khu rừng đá với những hình thù kỳ quái, mà những quả hồng Tử bọn họ ăn lúc nãy tất cả đều trở thành cục đá. Bọn họ nhìn đến nước sốt của loại quả Tử kia, thật ra là do những người ăn đống đá kia làm cho đầu lưỡi bị thương khiến máu chảy ra đầy miệng.
Năm người thét chói tai lùi ra phía sau, nhìn đám người hướng về bọn họ vươn tay, một bên trong miệng đều là huyết nhục mơ hồ, một bên hướng về phía họ cầu cứu. Đối với khung cảnh máu me khủng bố như vậy, năm người không chút do dự lựa chọn xoay người bỏ chạy.
Thẳng đến khi năm người bọn họ kéo dài được khoảng cách rất xa, đến khi không còn nhìn thấy rừng đá đáng sợ kia mới chịu dừng lại, la liệt ngồi trên mặt đất hít thở phì phò.
Gió vẫn thổi đến như cũ, nhưng khi màn đêm buông xuống nó tựa như càng thêm muốn tàn sát bừa bãi, nghe như tiếng quỷ khóc đòi mạng, lại vì những sự việc đã xảy ra mà tấu lên khúc nhạc buồn. Khi nghe được, lòng người lại càng thêm hoảng sợ, không thể khống chế được sự run rẩy.
"Thật may, tôi vẫn chưa đi vào......" Nam tóc dài run rẩy cơ thể nói.
Hắn thô bạo chùi đi mồ hôi trên trán, lại dùng sức lau khoé mắt, hắn bị dọa sợ đến bật khóc, sợ đến nỗi đái cả ra quần.
Nhưng lúc này không có ai còn tâm trạng để chú ý đến hắn, chẳng lẽ bọn họ thì không đủ chật vật hả?
"Tôi biết mà! Cái nơi này làm sao có thể xuất hiện thứ ăn được. Nếu không thì sao nơi này được gọi là cái chết khô cằn. Lúc trước tôi đã từng nghe người khác nói qua, khu vực này ngoại trừ đá, cây khô héo, bùn đất khô nứt, và thú hoang nguy hiểm thì không còn thứ gì khác." Người mở lời lúc này là một tên đàn ông béo trung niên, quần và áo thun trên người đều đã nhơ nhác, rách nát, bẩn đến nỗi cả mặt cũng nhìn không rõ.
"Từ khi nhìn thấy cái quả hồng Tử đó, tôi liền biết là điềm mà!"
"Tôi chỉ biết là chúng ta sẽ không thể nào có khả năng gặp được một lúc nhiều thứ hời như vậy, cho nên mới không dám đi vào."
"Nơi này thật là đáng sợ!"
Năm người anh một câu, tôi một câu. Nhưng chỉ có như thế mới làm giảm bớt sự kinh hãi, khủng hoảng tinh thần lúc nãy mà rừng đá mang đến cho họ. Lúc này, năm người dần dần hợp thành một nhóm, tại nơi khủng bố này, năm người bọn họ bắt buộc phải nương tựa vào nhau, chỉ có như vậy mới an tâm được một chút.
"Tiếp theo chúng ta không cần phải hành động đơn độc, hiện tại chỉ còn lại năm người là chúng ta, lối ra vẫn chưa tìm được thì nguy hiểm vẫn còn sẽ xuất hiện." Nam tóc dài có hơi bình tĩnh một chút, nói.
Mặt khác bốn người kia cũng gật đầu tán thành, đã vừa mới trải qua một màn khủng bố như vậy, điều quan trọng nhất bấy giờ đối với họ là cảm giác an toàn, năm người bọn họ ở cùng nhau chính là có cảm giác an toàn.
Tinh thần, sức lực của bọn họ lúc này đã gần như cạn kiệt, bọn họ còn muốn dừng chân lại nghỉ ngơi một lúc, nhưng lại lo lắng có thứ gì đó sẽ tìm được đến đây.
Bọn họ đã gặp được rừng cây đáng sợ kia, là bởi vì trong lúc đám người họ dừng chân nghỉ ngơi, có người muốn tiểu đêm sau đó thì phát hiện được nơi kia. Bọn họ sau khi biết được cũng nhanh chóng hướng về phía đó chạy tới, lúc sau thì sự việc kia đã xảy ra.
Năm người bọn họ không dám ngủ nhưng lại quá mệt, hơn nữa còn rất đói, rất khát, còn đang mang phải tâm lý sợ hãi, từng giây từng phút thân thầnkinh đều rất căng thẳng, họ cũng không dám thả lỏng một giây, lúc này đối với không khác gì là tra tấn.
Bọn họ tới gần nhua, cảnh giác mà nhìn bốn phía, nhìn đến hai mắt cả đám đều bỏ bừng.
Dần dần, trời sáng khi nào cũng chẳng biết, thẳng đến khi ánh nắng chói mắt chiếu rọi thẳng lên năm người bọn họ, họ mới lấy lại tinh thần. Bất chợt cũng phát hiện ra trời đã sáng, bóng đêm đã rút lui.
......
Một đêm không mộng mị, Giang Tiểu Phàm vừa tỉnh giấc lại cảm thấy người người có hơi lạnh, dựa vào ý thức mơ hồ mà sờ sờ cái trán của mình, không có bị sốt mà.
Hả?
Giang Tiểu Phàm bỗng nhiên phát hiện có điểm không thích hợp, bên cạnh cậu đột nhiên xuất hiện một người, lại còn đè nặng lên cánh tay của cậu.
Cậu lập tức mở to mắt ra nhìn sang bên cạnh, thực sự là có người, còn là một người đàn ông, trên người còn mặc...... Khụ khụ......
Vần đề này làm Giang Tiểu Phàm hoàn toàn thanh tỉnh, vội vàng nhìn về một hướng khác bên Cách Nhĩ, Cách Nhĩ lúc này còn đang ngủ, hắn tối hôm qua vẫn luôn gác đêm đến hừng đông mới bắt đầu lui về để ngủ.
Giang Tiểu Phàm vội vàng đẩy đẩy cái người nằm bên cạnh mình, "Tượng đất? tại sao nhà mày có thể hóa hình người? Tao còn chưa cho phép, mày không thể hóa hình bây giờ được."