Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này

Chương 47-1




Ánh mắt của Hoàng đế sáng rực như xuyên thấu liếc đến.

Tiêu Thiên Tuyết vô thức buông lỏng tay xuống, cứ cảm thấy rằng nếu lại dính đến Oanh Oanh nữa thì sẽ bị bệ hạ làm thịt mất.

Nàng phát hiện ra rằng sau khi buông tay ra, cơ thể của hoàng để không căng cứng như thế nữa, hơi thở tiêu điều ớn lạnh ngay tức khắc biến mất, thì lại càng chắc chắn hơn về phỏng đoán trong lòng mình.

Thế nên muội muội tốt mới nãy còn kết bái liền ngay lập tức vứt tỷ tỷ tốt của mình lại.

"Thế bệ hạ Oanh Oanh, hai người cứ từ từ trò chuyện trước nhé, thiếp về nội điện nghỉ ngơi đây."

Vân Thiều khe khẽ gật đầu.

Vi Oanh tròn xoe mắt nhìn, không thể tin nổi mà lườm nàng ấy: không phải là mới nói rằng dù không cầu sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm hay sao? Giờ thì vứt nàng ở lại rồi?

Nữ nhân đều là kẻ lừa gạt!

Tiêu Thiên Tuyết nháy mắt với nàng, nhảy một bước hai bước bay biến đi như thỏ một cách đầy vui vẻ, chỉ còn lại Vi Oanh và Vân Thiều hai người đứng trân trân nhìn nhau không nói năng gì.

Cuối cùng Vân Thiều mở lời: "Đã dùng bữa chưa?"

Vi Oanh vô thức xoa xoa cái bụng, nàng vừa mới chén xong con gà, vẫn còn đang đầy bụng ghê gớm.

Vân Thiều nhìn hành động của nàng thì hiểu ra, rồi nói tiếp: "Bệnh nặng mà vẫn còn đứng bên ngoài làm gì, đi vào nghỉ ngơi đi."

Da đầu của Vi Oanh tê rần, hệt như ngày trước trốn học bị thầy bắt được, phải đi theo đến phòng làm việc nghe giáo huấn vậy, chỉ đành thẩm thỏm theo sau cẩu hoàng để, trong lòng hiếm khi thấy không yên, thậm chí tim còn đập thình thịch, bắt đầu ca lên bài ca "Thấp thỏm"

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Vân Thiều cầm cái bát sứ trắng ở trên mặt bàn lên, cúi đầu nhìn nàng: "Nghe nói nàng bị bệnh mãi không khỏi, ta đã đặc biệt cho người hầm một bát thuốc, uống đi, tốt cho sức khỏe."

Vi Oanh lùi lại một bước nhỏ, lông màu cau lại, trong ánh mắt hiện lên một chút chần chừ.

Làm cái gì đấy, không phải là từ chối thị tầm mấy lần hay sao, sao phải bắt nàng uống thuốc.

Nàng ghét nhất là uống thuốc!

Vân Thiều bưng bát thuốc lên, tiến thêm một bước, Vi Oanh lại lùi một bước, cuối cùng bị ép tới không còn đường lui, co mình lại một góc, sợ bóng sợ gió nhìn người kia.

"Sợ cái gì?" cái bát rất nóng, Vân Thiệu bị nóng tới nỗi đầu ngón tay đỏ lên, nhưng tay vẫn rất vững, bất động trân trân nhìn thiếu nữ: "Không phải cơ thể có bệnh ư?"

Nàng thấy thiếu nữ mãi lâu không cất lời, khóe miệng cong lên: "Là muốn ta đút cho nàng uống à?"

Vi Oanh lặng lẽ lấy chiếc thẻ bài ra, vừa định dùng để trị cẩu hoàng đế thì lại nghe thấy nàng ấy nói: "Tiên sinh lại muốn sử dụng pháp thuật với ta hay sao? Như lần trước để khiến ta phải lui, lần trước trước đó để ta nói chuyện với Lôi Đình, lần trước trước trước đó nữa..."

Nàng ấy còn chưa nói hết, Vi Oanh đã không chút do dự mà cầm lấy cái bát.

Chẳng phải là một bát thuốc sao? Đến khi hoàng đế tỉ mỉ đếm lại những chuyện mà nàng đã từng làm ngày trước thì chỉ e mười bát thuốc còn chẳng đủ dùng.

Nàng nhắm tịt mắt lại, vốn định ngửa đầu một hơi uống cạn, mà vừa uống một hớp lại phát hiện ra mùi vị không đúng... hương sữa ngòn ngọt.

Vi Oanh cụp mắt, ở trong cái bát trên tay là thứ sữa trắng như tuyết, trong đấy còn có những cánh hoa đào màu hồng phớt nổi lên.

Lúc này Vân Thiều mới chầm chậm cười: "Là sữa hoa đào, Oanh Oanh sợ đắng, ta nhớ mà."

Vi Oanh im lặng, nhấp từng ngụm sữa hoa đào, trong lòng thầm ngẫm nghĩ, lẽ nào là trước đây từng trị cẩu hoàng đế nhiều rồi nên lúc này mới dễ dàng bị nhìn thấu như thế ư?

Nhưng khi nàng là bạch nguyệt quang, thật sự là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, duyên dáng yêu kiều, dịu dàng dễ gần, những từ ngữ khen ngợi mỹ miều viết cả một trang còn chẳng hết – bạch nguyệt quang cơ mà.

Chí ít đối với nhân vật chính là thế, nên chắc là không làm gì quá đáng quá với nhân vật chính đâu ha?

Đang ngẫm nghĩ, nàng vô tình ngước mắt lên nhìn, thì sợ tới nỗi cái bát trong tay suýt chút nữa đã rơi xuống đất.

Cẩu hoàng đế đứng ở giữa gian phòng, cởi y phục ra như không có ai trong phòng, đã cởi tới mức chỉ còn một lớp mỏng trắng như tuyết.

Nàng ấy bình thường mặc bộ long bào rộng thùng thình nên chỉ thấy mảnh khảnh, bây giờ sau khi cởi long bào ra, Vi Oanh mới phát hiện ra Hoàng đế ngoài vẻ gầy gò ở bên ngoài mà còn có chút gợi cảm nữa.

Nàng ấy lẳng lặng nhìn Vi Oanh, chân dài eo thon đứng ở đầu giường, mái tóc đen rủ xuống như mực, vương lên trên lớp áo lụa trắng như tuyết. Nàng ấy thấy Vi Oanh không nói không năng gì thì lại đưa tay ra bắt đầu cởi trung y.

Vi Oanh: "Ngươi..."

Đừng có mà vừa đến đã cởi y phục như thế chứ.

Vân Thiều cởi trung y ra, ở bên trong dùng vải trắng bó chặt lấy phần thân trên của nàng ấy, chỉ có phần eo trắng mịn mảnh khảnh là không quấn. Nàng ấy cởi trung y ra xong, lại bắt đầu cởi dải quấn ngực ra.

Vi Oanh không nén được lời ngăn cản: "Bệ hạ, ngươi muốn làm gì?"

Vân Thiều nói như lẽ đương nhiên: "Thị tẩm đó."

Vi Oanh: "..."

Vân Thiều chớp ánh mắt sắc bén, biểu cảm thiện lương nói: "Không cởi bó ngực ra thì sẽ không ngủ ngon được."

Vi Oanh: "..."

Cuối cùng Vi Oanh vẫn phải để cẩu hoàng đế lăn lên trên giường của mình, điều kiện tiên quyết là phải mặc trung y. Nàng lề mà lề mề ngồi ở trên ghế, không lên giường, mắt to trừng mắt nhỏ với Hoàng đế đang ở trong chăn.

Vân Thiều ho khan hai tiếng, đánh tiếng phá vỡ thế cục bế tắc trước: "Bên ngoài lạnh lắm, mau vào đây đi, chăn mền ấm rồi."

Vi Oanh mân mê cánh môi.

Vân Thiều lại cười: "Ái phi ngại ư?"

Vi Oanh: "..."

Theo lý mà nói, nàng là nữ nhân của cẩu hoàng đế, cái cửa ải thị tẩm này tóm lại vẫn phải qua. Có điều trước mặt là nữ nhân, so với dự kiến ban đầu thì thuận lợi hơn nhiều, cùng lắm cũng chỉ là ôm ôm hôn hôn dính lấy nhau thôi, huống hồ Hoàng đế lại xinh đẹp, nên nàng cũng không thua thiệt gì.

Nghĩ là thế nhưng nàng vẫn không động đậy, mà còn từ trong trung tâm thương mại đổi lấy một tấm thẻ [Ngủ mê man], chuẩn bị dùng nó cho cẩu hoảng đế.

Vân Thiều đột nhiên cất lời: "Thật ra ta đã nhận ra nàng từ lâu."

Vi Oanh tò mò nhìn sang, nàng muốn tìm hiểu chuyện này cho ra lẽ từ rất lâu rồi, rốt cuộc bản thân đã thất bại ra sao. Người bình thường hẳn sẽ không nghĩ tới chuyện mượn xác đổi hồn nhỉ?

Vân Thiều chống cằm, mái tóc đen xõa ra, cổ áo thoáng loạn làm lộ ra chiếc cổ thon dài trắng nhợt, xương quai xanh mảnh dẻ nửa che nửa hở, có loại mê hoặc càng giấu thì càng lộ.

"Lên giường, ta sẽ nói cho nàng nghe." Người kia khẽ nói, giọng điệu tràn đầy dụ dỗ.

Vi Oanh đắn đo vài giây, sau đó chầm chậm cởi áo choàng ngoài, leo lên giường một cạch nghiêm nghị rồi ngồi xuống bên cạnh Hoàng đế.

Vân Thiều áp về phía nàng, nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng: "Ta đã nhận ra từ lâu rồi."

Vi Oanh trợn tròn mắt: "Gì?"

Vân Thiều mỉm cười: "Khi nào nàng chột dạ thì sẽ nhìn xuống mặt đất, nghĩ đến chuyện và việc làm xấu xa lúc trước sẽ sờ lên khóe miệng theo thói quen, không thích uống thuốc, thích ăn đồ ngọt, sợ đau lại còn sợ lạnh..."

Vi Oanh ngắt lời nàng ấy: "Bệ hạ, đây chỉ là trùng hợp mà thôi, những đặc điểm mà ngài vừa nói có rất nhiều người có."

Vân Thiều ngẩng đầu nhìn nàng: "Bởi vì đó là nàng."

Vi Oanh: "Thật sao, ta không tin."

Vân Thiều lẳng lặng quấn lấy một lọn tóc đang xõa xuống của nàng, cầm lấy rồi đưa bàn tay đặt lên chóp mũi khẽ ngửi, khóe miệng hiện lên nụ cười. Cười xong, nàng ấy khẽ giọng bảo: "Tiên sinh, là nàng nói với ta."

Vi Oanh cúi đầu nhìn nàng ấy.

Vân Thiều vẫn cười, dịu dàng nói: "Nàng nói rồi sẽ có một ngày nàng quay về, bảo ta ở đây chờ đợi, nàng nhất định sẽ trở về."

Vi Oanh bình tĩnh hỏi lại: "Tại sao?"

Vân Thiều chầm chậm cười, ánh lửa trên gương mặt như phát sáng, giọng nói dịu dàng mang theo sự run rẩy không kìm nén được: "Bởi vì, nàng yêu ta đó."

Ngay giây sau Hoàng đế đã vùi mình vào trong chăn nệm, đánh một giấc khoan thai.

Vi Oanh nhìn tấm thẻ [Ngủ mê mệt] mình mới dùng mà tay run lẩy bẩy, đầu hơi đau, nên nàng quyết định một người đau chi bằng nhiều người đau, bèn dùng kết hợp thẻ [Tình nhân trong mộng] với [Giả thần giả quỷ].

Cẩu hoàng đế, đáng đời ngươi chỉnh ta này! Cho ngươi đi gặp ác mộng luôn!

Vi Oanh ôm gối, hơn nửa đêm mò tới cung điện của Tiêu Thiên Tuyết, ngủ cùng giường với nàng ấy.

Tiêu Thiên Tuyết mơ hồ hỏi: "Bệ hạ sẽ không trách tội chứ?"

Vi Oanh: "Hừ."

Đến khi trời sáng, nàng ép mình quay trở về phòng, co quắp ở trên giường. Chăn nệm được cẩu hoàng đế ủ cả một đêm nên hãy còn ấm áp.

Vi Oanh nhắm mắt lại, giả vờ như đang ngủ, chẳng bao lâu sau, bên cạnh lõm nhẹ xuống, Hoàng đế cử động, quay người lại nhìn nàng.

Nàng có thể cảm nhận được ánh mắt của Hoàng đế, nóng rực như lửa, lướt qua hàng mi của nàng đi xuống sống mũi trơn mượt mà cao thẳng, rồi đáp xuống một đường sắc đỏ, sau đó thì khe khẽ cười.

Nàng nghe thấy tiếng cười của người kia.

Vân Thiều nhìn gương mặt này không chớp mắt, lại nghĩ tới lần gặp gỡ đầu tiên, thiếu nữ đứng dưới gốc hoa xem kịch, khóe miệng cong lên cười – làm việc xấu trước mặt người ta nhưng lại cứ giả bộ như vô tội, chỉ có nụ cười thoáng qua trên khóe môi là để lộ ra chút đắc ý. Khung cảnh ấy, với cảnh tượng của rất nhiều rất nhiều năm trước đây trùng hợp với nhau.

Vị tiên sinh từ biển Nam tới khẽ cúi đầu, khóe môi cong lên một nụ cười không tính là tốt lành gì, nụ cười thoáng qua, ẩn trong bóng hoa thưa thớt, rồi lại ngay tức khắc trở thành dáng vẻ thánh nhân rực rỡ khiến người người yêu quý.

Bọn họ đều chẳng phát hiện, chỉ có mình nàng trông thấy nàng ấy.

Suy cho cùng, xưa nay kẻ đứng ngoài cuộc luôn là kẻ rõ ràng nhất.

Vân Thiều không kìm được mà bật cười nói: "Ta biết nàng tỉnh rồi."

Vi Oanh:!!!

Nhưng nàng không mở mắt ra ngay mà tiếp tục giả vờ ngủ, nàng cảm nhận được hơi ấm trên cổ, có người đang vùi vào cổ nàng, hít nhẹ một hơi.

Vi Oanh nghĩ thầm, đúng là tạo nghiệp mà, ngày trước nàng hút nữ nhân này như thế nào thì bây giờ lại đổi lại nữ quỷ hút nàng.

Nhưng ngẫm lại thì phải nói, nàng hút của nữ quỷ là vận may còn nữ quỷ hút của nàng là vận xui, tóm lại là không thua thiệt gì.

"Tiên sinh, đêm qua ta mơ thấy nàng đó." Vân Thiều cong miệng dịu dàng cười một cách chứa chan tình cảm: "Thật đúng là một giấc mộng đẹp."

Nói rồi nàng ta đứng dậy vận y phục chỉnh tề, mặt mày phơi phới rời khỏi gian tẩm điện này.

Vi Oanh mở mắt nhìn tấm rèm che, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành một cục, cẩu hoàng đế bảo rằng mơ thấy mình ấy hả!

Bên tai vang lên tiếng bước chân đã cất bước nhưng lại quay lại, nàng bèn vội vàng nhắm mắt.

Vân Thiều tháo một viên đông châu ở trên kim quan xuống, đặt cạnh gối của nàng rồi lại ngắm nhìn nàng lần nữa mới từ từ rời đi.

Sau khi xác nhận người đã đi, Vi Oanh mới ngồi dậy, vân vê cái viên cỡ như quả trứng kia, đông châu giá trị liên thành, nàng thầm nghĩ xem cẩu hoàng đế như vậy là có ý gì? Trả tiền chơi gái một đêm?

Nàng ném đông châu vào trong một cái hộp rồi nằm phịch xuống giường dạng chân dạng tay thành hình chữ đại, trong nội tâm đang phức tạp vô cùng.

Rồi nàng nhanh chóng đặt sự chú ý của mình vào công việc hỏi rằng: "Mức độ dung hợp của ta sắp đầy rồi, phần thưởng của nhiệm vụ sau này sẽ đổi thành cái gì?"

Cung đấu cơ: "Cũng là mức độ dung hợp."

Vi Oanh: "Hửm?"

Cung đấu cơ: "Là mức độ dung hợp với những mảnh ký ức còn sót lại sau thất bại trong nhiệm vụ lần trước của ngươi."

Vi Oanh: "Thế nên khi ta làm đầy hết mức độ dung hợp thì có thể biết được tại sao nhiệm vụ trước lại thất bại?"

Cung Đấu Cơ thành thật giải thích: "Chỉ là chút mảnh vụn ký ức thôi, là phần ký ức quan trọng nhất ngươi để sót lại từ nhiệm vụ lần trước, chắc là có hể biết được vì sao lại thất bại đó."

Nó thấy vi Oanh mãi lâu không nói gì, bèn cố làm cho bầu không khí nóng lên: "Ký chủ, không ngờ ngươi lại là kẻ si tình nha!"

Vi Oanh giật mình nổi hết da gà: "Si tình cái rắm ấy, trong miệng nàng ta nào được vài câu nói thật, toàn lừa gạt."

Cung Đấu Cơ ngẩn người: "Ớ... Hoàng đế đang lừa ngươi ư?"

Ánh mắt Vi Oanh rơi xuống xà ngang đỏ sẫm ở bên trên, hồi lâu sau mới cất lời: "Nàng ấy nói ta yêu nàng ấy, rồi ta nói rằng ta sẽ quay trở về, nhất định là giả dối, nhưng mà..."

Nhưng mà những chi tiết nhỏ về nàng, một chữ cũng chẳng sai.

Nàng trầm tư, vô thức sờ lên khóe miệng, sau đó nghĩ đến lời nói của Hoàng đế, rồi lại buông tay xuống.

Những thứ thỏi quen và sở thích nhỏ nhặt này đến bản thân nàng còn chẳng chú ý tới nhưng Hoàng đế lại nhớ rất rõ. Thật ra, trước đây không phải không có ai ái mộ nàng sâu đậm đến mức hiểu rõ nàng hơn cả bản thân nàng, nhưng bọn họ lại không nhớ sáu năm ấy, sáu năm sau lại như mới.

Nhưng nhớ đến cẩu hoàng đế tìm Tiêu Thiên Tuyết làm thế thân ở trong sách gốc, Vi Oanh lại không nén được mà tiếp tục "tui", nhớ thì có tác dụng gì, vẫn là cẩu! Hoàng! Đế!

Khoảng thời gian này, cuộc sống của Vi Oanh càng trở lên bận rộn. Cẩu hoàng đế vâng theo nguyên tắc "Oanh Oanh không đến chỗ ta thì ta sẽ tới chỗ Oanh Oanh", không thèm để ý đến thể diện của vua một nước chút nào, mỗi lần Vi Oanh lẩn tránh không đến Dưỡng Tâm điện thì ngay đêm ấy Hoàng đế sẽ lén bò lên giường của nàng.

Vi Oanh giãy dụa đấu tranh đến ngày thứ mười, cuối cùng Tiêu Thiên Tuyết với Hiền Phi phải hết mềm rồi cứng gây áp lực thì nàng mới ngoan ngoãn đến Dưỡng Tâm điện mài mực cho hoàng đế.

Trong Dưỡng Tâm điện, đèn đuốc sáng trưng. Nàng mài mực một cách thờ ơ, chẳng bao lâu sau đã kêu than rằng tay đau, rồi ngồi xuống một bên đọc tiểu thuyết.

Từ sau khi bị vạch mặt, nàng bèn tự do buông thả bản thân, cởi bỏ cái vẻ ốm yếu bệnh tật, bắt đầu được sủng mà kiêu một cách trắng trợn.

Dẫu sao thì nàng cũng là bạch nguyệt quang mà!

Nếu như cẩu hoàng đế bị nàng làm cho hao mòn tình ý, cảm thấy nàng không phải là bạch nguyệt quang ngây thơ hoàn mỹ trong lòng mình thì lại càng tốt.

Chỉ là chẳng biết tại sao, nàng càng hành động thì ánh mắt cẩu hoàng đế nhìn nàng lại càng biến thái.

Hoàng đế ngước mắt nhìn nàng một cách thâm trầm, như thể ngay giây sau thôi sẽ buộc lên nàng một chiếc khóa vàng, vĩnh viên nhốt nàng ở trong lồng như chim hoàng yến.

Vi Oanh nghĩ thế, lại còn có chút kích động.

Nhưng Hoàng đế không hề làm gì cả, chỉ cụp mắt xuống rồi cầm cuốn sổ lên, khẽ giọng nói: "Sứ giả Bắc Quyết vài ngày tới sẽ đến kinh thành, Oanh Oanh thấy sao?"

Vi Oanh ngáp một cái, không để ý tới nàng ấy.

Vân Thiều lại nói: "Ngày trước tiên sinh dạy chính luận của ta..." Nàng mím chặt môi, không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt lạnh xuống, một lát sau lại cười nói: "Oanh Oanh mệt rồi, lên giường nghỉ ngơi đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.