Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này

Chương 3




"Ngươi không sợ ta?" Vân Thiều cầm một hạt dưa, mày nhíu lại.

Chỉ là vị của hạt dưa bình thường.

Vi Oanh cười, chậm chạp nói: "Ngươi là nữ quỷ sao? Ta sợ ngươi làm gì."

Chống lại cặp mắt vô thần kia, Vân Thiều phát giác không đúng: "Ngươi không nhìn thấy?"

Vi Oanh xua tay: "Nửa mù nửa mù thôi." Nói xong, nàng nghe được nữ nhân kia cười lạnh một tiếng, liền hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

Vân Thiều: "Ngươi nên cảm ơn đôi mắt này, nếu không giờ ngươi đã chết."

Vi Oanh bừng tỉnh đại ngộ: "Ngươi quả nhiên là nữ quỷ!"

Vân Thiều: .......

Vị quân vương cao cao tại thượng lúc ban ngày đã thay đổi trang phục.

Mái tóc dài xõa tung hai bên má, lỏng lẻo búi lên, dùng một cây trâm gỗ để giữ. Dưới áo choàng là làn váy xanh nhạt, một bộ trang phục rất bình dân, không phù hợp với chốn cung đình hoa lệ.

Vân Thiều im lặng không lên tiếng, trong tay cầm kiếm.

Kiếm đã ra khỏi vỏ, lơ lửng bên cổ Vi Oanh.

Vân Thiều lẳng lặng nhìn Vi Oanh, tựa hồ muốn từ trên mặt nàng phát hiện ra manh mối gì.

Nhưng Vi Oanh lại hồn nhiên không phát hiện, còn nghiêng đầu thò về phía mũi kiếm sắc bén: "Thế nào? Ngươi là nữ quỷ ở triều đại nào năm nào, có thích cắn hạt dưa không?"

Mắt thấy cần cổ tuyết trắng lập tức đụng trúng mũi kiếm, cuối cùng Vân Thiều vẫn dời thanh kiếm đi: "A, biết ta là nữ quỷ, ngươi cũng không sợ?"

"Sợ cái gì?" Vi Oanh che môi lại ho, sắc mặt trắng bệch, môi lại đỏ sẫm. Nàng ho đến mức trong mắt toàn là nước mắt, lấp lánh như ánh trăng vỡ nát, cười rộ lên: "Ngươi nhìn ta thế này, chẳng mấy hôm nữa là ta có thể xuống dưới cùng ngươi, đến lúc đó ta làm bạn với ngươi, ta nói tướng thanh* cho ngươi nghe."

(*kinh kịch, hát tuồng)

Khóe miệng Vân Thiều nhịn không được nhếch lên, nhưng rất nhanh lại một lần nữa mím chặt, âm thanh lạnh lùng nói: "Trời lạnh thế này, còn chạy lung tung làm gì."

Vi Oanh sờ sờ hai gò má lạnh như băng, nhỏ giọng than thở: "Quả thật là chạy lung tung mà."

Nếu không phải nàng mù thì cũng sẽ không đến đây.

Nàng nghe được tiếng bước chân nhẹ nhàng, chẳng bao lâu, tiếng bước chân đi mà quay lại, nữ quỷ cô nương lại đây mang theo một kiện áo choàng dày, khoác lên người nàng.

Vi Oanh cong đuôi mắt, vừa khụ vừa cười, máu tươi mạt thêm nét hồng diễm lệ lên khóe miệng, như tô một tầng son.

Vân Thiều cầm đèn lồng, không biết vì sao, cảm thấy vệt hồng bên ngoài miệng thiếu nữ càng chói mắt.

"Không được cười nữa." Trong thanh âm đế vương không hiểu sao ẩn ẩn tức giận: "Có gì buồn cười?"

Vi Oanh siết chặt áo choàng: "Cười cô nương thật sự là một nữ quỷ có lòng tốt, khụ khụ.....ta lại cho ngươi một nắm hạt dưa nữa nhé."

"Chẳng qua chỉ là hạt dưa bình thường, ăn ngon đến vậy à?"

"A." Vi Oanh sửng sốt nửa nhịp, sau đó cúi đầu cười rộ lên. Nàng tựa hồ cực thích cười, cho dù suy yếu như vậy, cười một tiếng sẽ ho nửa ngày, cũng sẽ kiên cường vừa cắn hạt dưa vừa cười nói: "Ăn không ngon phải không, nhưng mà ta thích."

Vân Thiều nhìn sắc hồng trên môi nàng, lạnh mặt nghiêm túc nói: "Không cho cười."

Vi Oanh lắc đầu cảm thán: "Như thế thật sự làm khó người ta lắm, vì cái gì không cho ta cười?"

"Xấu, ta nhìn cảm thấy đau mắt."

Vi Oanh tiếp tục cắn hạt dưa: "Khẩu thị tâm phi, ta nghĩ, có phải ta cười rộ lên đẹp quá, ngươi nhịn không được xuân tâm nảy mầm, quỷ tâm ám hứa, hay là --"

Trên cổ nàng truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, da thịt trắng hơn tuyết bị đông lạnh đến nổi da gà.

Kiếm của Vân Thiều đặt trên cổ thiếu nữ, kiếm quang lấp loáng như ánh trăng lay động: "Đi ra ngoài."

Vi Oanh nhấc tay đầu hàng: "Ta không nói bậy nữa được không?"

Mũi kiếm lại dịch một tấc.

"Đi ra ngoài."

Vi Oanh đành phải thở dài, chầm chậm đứng dậy, đáng thương hề hề bị đuổi ra chỗ tránh gió duy nhất. Lúc đi, nàng cởi xuống áo choàng mà nữ quỷ đưa cho, thuận tiện nhét thứ gì đó vào tay nữ quỷ.

Vân Thiều mở tay ra, đợi thấy rõ bên trong là cái gì, mày hơi nhíu lại. Thứ thiếu nữ đưa cho nàng, chính là nhân hạt dưa vừa tách xong....Vừa rồi người này vẫn cắn hạt dưa nhưng không ăn, thì ra là muốn giữ lại đưa cho mình sao?

Vi Oanh cười nói: "Hạt dưa là hạt dưa bình thường, chẳng qua nắm này là ta tách hạt, có lẽ ăn ngon lắm, nữ quỷ cô nương nếm thử đi."

Nói xong, nàng siết chặt y phục, thân thể gầy yếu khẽ run trong gió lạnh, đáng thương chầm chậm lần mò đi ra ngoài.

"Chậm đã!"

Khóe miệng Vi Oanh nhếch lên, dừng lại, cố ý làm ra vẻ giả vờ ho vài tiếng, thầm nghĩ người phía sau sẽ hiểu ý mà mềm lòng, nhưng nữ quỷ cô nương lãnh khốc vô tình lại một lần nữa trả lại nhân hạt dưa cho nàng, cự tuyệt: "Ta không cần thứ này của ngươi, ngươi cũng đừng lại đến đây, nơi này......đã từng có người chết."

Hai cánh cổng rầm một cái khép lại trước mặt Vi Oanh.

Vi Oanh lạnh đến phát run: "Thật vô tình."

Cung Đấu Cơ: "Rất vô tình."

Vi Oanh: "Oa, ngươi xác chết vùng dậy."

Cung Đấu Cơ trầm mặc một lát, hỏi: "Kí chủ, ngươi có biết vừa rồi nữ quỷ là ai không?"

Vi Oanh không chút để ý, cầm đèn lồng đi loạn trong cung: "Chắc hẳn là cung phi nào đó bị tên cẩu hoàng đế vứt bỏ chứ gì, hoàng quyền phong kiến chết tiệt, làm chậm trễ bao nhiêu vị tỷ tỷ xinh đẹp, cẩu hoàng đế thật đáng chết."

Nghe một tiếng lại một tiếng "cẩu hoàng đế", Cung Đấu Cơ quyết định vẫn không nói ra chân tướng.

Không bao lâu, một thanh âm hơi bén nhọn vang lên phía sau nàng: "Ngươi vị tú nữ này, sao giữa đêm hôm lại chạy loạn trong cung?"

Người đến là một công công, sau khi thấy nàng liền đưa nàng đến một nơi, không hỏi gì, chỉ nói để nàng ở đây nghỉ tạm, ngày mai sẽ lại an trí một gian phòng cho mình nàng ở Trữ Tú Phường.

Vi Oanh muốn hỏi gì đó, vị công công kia miệng lại rất chặt, không nói gì thêm, vội vàng rời đi.

Nàng nằm trong đệm chăn nóng hầm hập, hỏi Cung Đấu Cơ: "Vừa rồi không phải ta đi vào tẩm cung của phi tử nào đó rất lợi hại đấy chứ?"

Cung Đấu Cơ: ".....Không phải."

Vi Oanh ngồi xuống, tóc dài tán loạn, khóe mắt nhuốm vẻ bệnh tật. Nàng như thể nghĩ đến chuyện gì rất thú vị, mắt cong cong: "Không phải là vị Thái Hậu hay Thái Phi nào đâu nhỉ, không đúng, thanh âm người nọ thoạt nghe như của một nữ tử trẻ tuổi. Ngươi nói nàng có thể coi trọng ta không?"

Nghĩ đến một nữ tử trẻ tuổi như thế một mình thủ một căn phòng trống, bồi hồi trong đêm giá rét, nàng lắc đầu, chửi thầm: "Cẩu hoàng đế."

Cung Đấu Cơ: .....

Đêm lạnh vắng người.

Vân Thiều vô thanh vô tức đi vào đầu giường thiếu nữ, cầm đèn nhìn nàng.

Cho dù trong mộng, khuôn mặt thiếu nữ cũng trắng bệch, mày nhíu lại, cái trán phủ kín mồ hôi. Nàng vô thức ho khan, thân thể cuộn thành một đoàn, những sợi tóc đen bị mồ hôi dính ướt nhẹ hai bên sườn mặt, có vẻ thập phần đáng thương.

Vân Thiều giương kiếm trong tay, mũi kiếm lơ lửng giữa mi tâm thiếu nữ, kiếm quang như tuyết, lay động trong phòng.

Hồi lâu, nàng mạnh mẽ thu kiếm, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi, Phúc Thọ ngoái đầu nhìn người đang ngủ say, cũng theo quân vương rời khỏi cung điện xa xôi này.

----

Sau khi Vi Oanh tỉnh lại, nhiệm vụ đã được đổi mới.

"Trong lúc tuyển tú bỗng nhiên nổi tiếng?" Nàng nhớ kỹ nhiệm vụ, lầm bầm làu bàu: "Là kiểu nổi tiếng mà ta nghĩ kia sao?"

Cung Đấu Cơ chưa bắt kịp mạch suy nghĩ của nàng: "Cái gì? Kí chủ nghĩ là kiểu đột nhiên nổi tiếng gì?"

Hiện tại nó thật thấp thỏm, chỉ sợ kí chủ lại làm ra thao tác không đứng đắn gì.

Nhưng Vi Oanh không trả lời, có cung nữ đẩy cửa mà vào, giúp nàng rửa mặt đánh răng.

"Xin hỏi nơi này là đâu?"

Cung nữ cúi đầu, thuần thục lại trầm mặc chải đầu búi tóc cho nàng, ngay sau đó nối đuôi nhau rời đi.

Không mang theo một áng mây.

Chẳng bao lâu lại có một tiểu thái giám trẻ tuổi tới, muốn nàng theo hắn đi Ngự Cảnh Hiên.

Vi Oanh: "Công công, chuyện này....."

Chưa nói xong, tiểu thái giám đã ngắt lời nàng, âm thanh nhòn nhọn the thé: "Ngài a, vì cái đầu xinh đẹp trên cổ, tốt nhất đừng hỏi gì, đến bên kia rồi cũng đừng nói gì cả."

Bọn họ đi qua con đường hoàng cung hẻo lánh, tường cung màu son tróc loang lổ, che kín rêu phong.

Thi thoảng có mấy cung nữ dẫn theo giỏ từ xa đi qua, thấy tiểu thái giám, liền cung kính kêu Trương công công.

Tiểu Trương công công phiền chán phất tay, dẫn theo Vi Oanh đi trước.

Vi Oanh nghĩ, nhìn phản ứng của những cung nữ này, địa vị của tiểu Trương công công còn không tính quá thấp. Hôm qua nàng thật sự xông vào tẩm cung của vị phi tử nào đó chăng?

Trong cung một hậu tam phi, Hoàng hậu thanh lãnh đoan trang, Quý phi ương ngạnh minh diễm, Hiền phi ôn nhu hiền thục, Thục phi tri thư đạt lý, tựa hồ không có vị nào giống vị nữ quỷ khẩu thị tâm phi tối qua.

Nhưng tối qua gặp mặt một lần, nữ quỷ cô nương liền cho nàng một chỗ để ngủ, phái người đến giúp nàng rửa mặt, đưa nàng đến nơi tuyển tú, có thể thấy được nữ quỷ nhìn như hung ác, trong lòng lại thập phần mềm mại nhẵn nhụi, về sau nếu có duyên có thể gặp được, phải cảm tạ tử tế một phen.

"Cô nương đáng thương, còn nhỏ tuổi đã bị nhốt ở thâm cung." Vi Oanh lắc đầu, bất bình thay nữ quỷ: "Ta nhất định phải dùng linh hồn thú vị của mình để xoa dịu tâm linh khô héo của nàng."

Ý chí chiến đấu của Cung Đấu Cơ sục sôi, nếu có thể tiến công chiếm đóng được vị kia, thì cái ngày hoàn thành viên mãn nhiệm vụ cung đấu sẽ không xa, đó là một chuyện không thể tốt hơn. Sau đó nó nghe Vi Oanh lười biếng thở dài: "Chẳng qua trước hết để ta nghĩ lại xem đường hôm qua đi thế nào mới được đã."

Thâm cung có rất nhiều đường, sẽ lạc.

Cung Đấu Cơ: "Ta có thể dẫn đường cho ngươi!"

Vi Oanh cụp mi, không chút để ý nói: "Để nói sau, xa lắm."

Cung Đấu Cơ: ".....Ngươi căn bản không phải thiệt tình muốn báo đáp! Trong lòng ngươi chỉ có ngươi!"

Vi Oanh: A ha, bị phát hiện.

Quá trình tuyển tú tổng cộng diễn ra liên tục hơn nửa tháng, chia làm ba vòng. Hiện tại nhóm tú nữ tụ tập ở Ngự Cảnh Hiên, toàn đầu người, cả sân đầy quần áo lụa là, tô vẽ khổng tước, xa xa nhìn lại như trăm hoa tỏa sáng, tranh nhau khoe sắc.

Tiểu Trương công công đưa nàng đến nơi này, lại dặn dò: "Nếu muốn giữ đầu mình, chuyện tối hôm qua, không thể phun ra dù một chữ, biết chưa?"

Đôi mắt Vi Oanh cong cong, quy củ hành lễ: "Đa tạ công công dẫn đường."

Tiểu Trương công công chống lại nụ cười mỉm yếu ớt của nàng, đột nhiên có phần ngượng ngùng, trong lòng thầm cảm khái: Một cô nương thật xinh đẹp, như thế nào lại gặp phải vị Diêm Vương sống đó thế chứ.

Nhớ tới thủ đoạn của Hoàng đế, tiểu Trương công công rùng mình, nhìn Vi Oanh như nhìn một người chết, cường chống tinh thần nở nụ cười với nàng, xoay người đi. Những người thân cận với Hoàng đế ấy à, ai chẳng biết người nào mà ngài ấy càng đối xử tốt, người nọ sẽ càng chết thảm.

Vị tú nữ này, có lẽ không lâu sẽ gặp diêm vương.

Đáng thương.

Vi Oanh không biết trong lòng tiểu thái giám nghĩ gì, ngẩng đầu, giương mắt nhìn thái dương chói lọi trên đỉnh đầu, hơi hơi nheo mắt. Ánh dương quang vàng óng ngày thu chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của thiếu nữ, nàng khẽ cười, hàng mi thoáng rung động, tạo nên một khoảng bóng mơ hồ.

"Oanh Oanh!" Tiêu Thiên Tuyết không ngừng tìm kiếm giữa một đám đầu người di động, rốt cục nhìn thấy người mình tìm kiếm, nhấc theo làn váy chạy tới.

Vi Oanh giữ tay áo, chầm chậm đi qua.

Tiêu Thiên Tuyết chạy đến thở hổn hển, lo lắng hỏi: "Ngươi đã đi đâu? Sáng hôm nay tỉnh lại ta không thấy ngươi, ngươi làm ta lo muốn chết."

"Tối hôm qua ra ngoài giải sầu, lạc đường."

Tiêu Thiên Tuyết đột nhiên dắt tay nàng: "Tay ngươi lạnh quá, tối qua nhất định không ngủ được rồi, đợi lát nữa chúng ta nhanh lên trở về ngủ một giấc."

Nói xong, Tiêu Thiên Tuyết nhìn sắc mặt tái nhợt của thiếu nữ trước mặt, mệt mỏi gật đầu, trong lòng càng thương tiếc: "Buổi tối lạnh như thế, vì cái gì muốn chạy ra ngoài? Đúng rồi, chúng ta đi tìm thái y đi, nghe nói thái y trong cung rất lợi hại!"

Lòng bàn tay nữ chủ nóng như lửa, giống một cái lò sưởi nhỏ, Vi Oanh bị nắm tay, thích ý đến nheo mắt lại, nói: "Không cần phiền toái, cơ thể của ta......" Nàng suy yếu ho khan hai tiếng, nâng mâu, mắt chớp chớp, lộ ra nụ cười mỉm nhu yếu ớt: "Thân thể của ta, uống thuốc cũng không khá hơn."

Hệ thống đã sớm nói với nàng, thân thể của nàng chỉ có thể nhờ làm nhiệm vụ mới có thể cải thiện, cho dù có dùng bao nhiêu linh đan diệu dược cũng không có tác dụng.

Trong lòng Tiêu Thiên Tuyết càng trào dâng thương tiếc, cảm thấy thiếu nữ vừa ngoan lại mềm, tựa như một khối ngọc lưu ly dễ vỡ, làm cho người ta nâng trong lòng bàn tay đều phải cẩn thận. Nàng nhỏ giọng nói: "Luôn phải thử một chút, sao có thể chưa gì đã buông tha chứ?"

Vi Oanh gục đầu xuống, điềm đạm đáng yêu ho khan hai tiếng.

Nàng, hình tượng ma ốm mỹ mạo nhu nhược không thể tan vỡ!

Tiêu Thiên Tuyết lôi kéo nàng chen vào hàng ngũ của tú nữ, có lẽ do trường phong ba hôm qua, làm cho ánh mắt nhóm tú nữ đó nhìn các nàng có chút bất đồng. Trong ánh mắt đó pha lẫn hâm mộ, bất thiện, ghen tị, tò mò.......như châm từ bốn phương tám hướng ném lại đây.

"Sao nàng ta lại biết bệ hạ thích bạch mã?"

"Khẳng định đã chuẩn bị sẵn trước, tâm cơ sâu thật."

"Cái người vẫn ho liên tục ở bên cạnh kia không phải bị ho lao gì đó đấy chứ, cách bọn họ xa một chút, đừng để lây bệnh."

"Cái đứa nhiễm bệnh kia, đợi lát nữa nhất định sẽ bị đào thải."

Còn có tú nữ nhớ mãi không quên mỹ mạo của Tiểu Lê Hoa: "Nhưng ngày hôm qua con ngựa đó thật sự rất đẹp mà!"

Lòng Tiêu Thiên Tuyết đau xót, nàng tự tay nuôi lớn tiểu mã, hôm qua ma xui quỷ khiến lại đem tặng, hiện tại nhớ tới còn có chút hối hận. Cũng không biết vì sao, khi đó cảm thấy Thánh Thượng và Tiểu Lê Hoa thật sự là lương duyên trời đất tạo nên một đôi, không thể xứng với ai khác.

Nàng thậm chí còn tưởng kéo tay Hoàng đế, giống như một lão mẫu thân dặn dò: "Ta đem khuê nữ của ta phó thác cho ngươi, ngươi nhất định phải đối xử tốt với nó!"

.....Rất quỷ dị, Tiêu Thiên Tuyết nghĩ tới cảnh tượng kia, vội vàng lắc đầu.

Lúc này, tú nữ đều tản ra, Cung Bối Nô cùng vài vị quý nữ đi tới, vênh váo tự đắc nhìn các nàng.

Vi Oanh trầm mặc.

Xem ra nữ chủ và nữ xứng có thứ duyên phận do số mệnh sắp đặt, dây dây dưa dưa cắt không đứt.

Nàng thầm hỏi hệ thống trong lòng: "Thống, có phải cẩu hoàng đế lại đang rình coi không?"

Cung Đấu Cơ kinh hãi: "Sao kí chủ ngươi biết?"

Không phải chuyện này rất rõ ràng sao? Hôm qua kịch bản là Cung Bối Nô đến gây phiền toái, Hoàng đế xuất trướng cường thế hộ thê, cùng nữ chủ nhất kiến chung tình, dẫn theo nữ chủ về hậu cung.

Hiện tại chịu ảnh hưởng của tình tiết kịch bản, chỉ là chậm một ngày.

Cung Đấu Cơ: "Đúng vậy! Tình tiết kịch bản sẽ không ngừng được sửa chữa, chẳng qua chúng ta cũng sẽ phát ra nhiệm vụ mới để giúp đỡ kí chủ đối kháng với lực lượng của kịch bản! Lần trước hoàn thành nhiệm vụ, hệ thống thưởng cho một lần rút thăm may mắn, kí chủ có chuẩn bị sử dụng không?"

Vi Oanh: "Lần này ta ngăn cản hoàng đế, có thể thêm điểm thể chất không?"

Cung Đấu Cơ: "Không thể nha ~ chỉ có lần đầu tiên đề cập tới cải biến tình tiết kịch bản nguyên tác mới có thể thưởng cho điểm thể chất, nhưng mỗi lần kí chủ hoàn thành nhiệm vụ, đều có thể đủ đạt được một cơ hội rút thăm trúng thưởng!"

Cái gọi là cơ hội rút thăm may mắn, kỳ thật là mở hộp bí mật. Trước mắt Vi Oanh xuất hiện ba cái rương, có rương hoàng kim, rương bạc và rương đồng. Nàng không do dự, trực tiếp lựa chọn rương hoàng kim nhìn qua hoa lệ nhất.

Cung Đấu Cơ: "Kí chủ quyết định rồi sao? Nói không chừng thứ trong rương hoàng kim còn không tốt bằng trong rương đồng đâu nha."

Vi Oanh: "Ta chính là thích bộ dáng bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa của nó."

Cung Đấu Cơ: "..........."

Mạch suy nghĩ của kí chủ luôn thần kỳ như thế.

Mở hộp bí mật cuối cùng được ba tấm thẻ xám, một tấm thẻ xanh.

Từ trong giọng nói của Cung Đấu Cơ, Vi Oanh có thể đoán ra hộp quà bí mật này phần thưởng không tốt lắm, chẳng qua nàng cũng không để ý, lật xem bốn tấm thẻ mới mình mới có thêm.

Trong đó [Nhất kiến chung tình], [Nai con đâm loạn] là những thẻ nàng biết rõ và từng sử dụng qua, mà hai tấm thẻ khác nàng chưa từng gặp qua. Một tấm là [Gặp sắc nảy lòng tham], tấm thẻ xanh là [Khẩu thị tâm phi].

Trọng điểm mà nàng nhìn là thẻ [Khẩu thị tâm phi], nhớ tới nữ quỷ cô nương, khóe miệng không khỏi nhếch lên.

Trong thời gian mười giây sẽ khiến cho đối tượng bị sử dụng tâm khẩu bất nhất sao? Không hổ là thẻ bài xanh, thời gian lập tức từ ba giây biến thành mười giây, công năng cũng càng đầy đủ toàn thương diện.

Nàng nâng mắt nhìn về phía Cung Bối Nô.

Cung Bối Nô; "Ma ốm, không được nhìn ta!"

Vi Oanh nắm thẻ bài, nhẹ nhàng cười rộ lên, mềm mại cúi đầu.

Cung Đấu Cơ đột nhiên cảm thấy không ổn.

-- Cảm thấy không ổn thay cho tiểu nhân vật phản diện kiêu ngạo ương ngạnh này.

Cung Bối Nô hừ lạnh một hơi, lại nhìn về phía Tiêu Thiên Tuyết, không biết vì sao, nàng nhìn nữ nhân này càng nhìn càng không vừa mắt, cứ thích lại gây phiền phức. Ngày hôm qua tú nữ này còn dám chống đối nàng, không biết Đông cung Thái Hậu là cô cô của nàng sao?

Tiêu Thiên Tuyết bảo hộ Vi Oanh sau người, cảnh giác nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi muốn làm gì?"

Cung Bối Nô nâng nâng cằm: "Đừng tưởng rằng hôm qua đánh bậy đánh bạ làm cho bệ hạ nhận lấy bạch mã thì ngươi sẽ là người nào đó, cũng không nhìn chính mình xem." Nàng ta dừng một chút, trào phúng cười rộ lên: "Không phải chỉ là bộ dáng chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, chẳng phải chỉ là tư thế oai hùng hiên ngang, người gặp người thích thôi sao, có gì đặc biệt hơn người chứ."

Nàng hoảng sợ trừng lớn hai mắt, nhưng cái miệng nhỏ như không chịu mình khống chế, vẫn liên tục phun ra vô số lời khen như cầu vồng: "Còn có ma ốm nhà ngươi, không phải chỉ đẹp mắt thôi à, giả vờ nhu nhược cái gì chứ, ngươi giả vờ như vậy, làm ta có điểm động tâm muốn bảo hộ ngươi đó ~"

Tiếp theo nàng nhìn về phía nhóm tú nữ: "Vì cái gì các ngươi không nói lời nào? Cảm thấy ta nói không đúng sao? Chẳng lẽ các nàng không đáng yêu, khó coi lắm à? Ta đều động tâm, ai dám chướng mắt, có phải bị mù không?"

Đám tú nữ nghĩ đến thân phận cao quý của nàng, đều gật đầu phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy."

"Đẹp đẹp."

"Mĩ mạo như vậy nhất định trúng cử."

Cung Bối Nô: "Trời đất vì cái gì các ngươi không nói lời nào, các ngươi là tiên nữ hạ phàm mà, đừng nhìn ta, bị tuyệt đại giai nhân như thế nhìn chăm chú, ta không thở nổi!"

Biểu tình Tiêu Thiên Tuyết đầy phức tạp: "Đa tạ ngươi, nhưng.......đừng khen nữa."

Khen đến mức làm người ta ngượng.

Cung Bối Nô đứng tại chỗ, tựa hồ không rõ mình nói gì, trong mắt nổi lên nước mắt, một lát sau oán hận liếc Tiêu Thiên Tuyết và Vi Oanh, dậm chân một cái, xấu hổ và giận dữ che miệng chạy đi.

Tiêu Thiên Tuyết được khen đến mức mặt hơi nóng lên, nhìn làn váy khổng tước bay lên khi thiếu nữ kia chạy, nói: "Thì ra con người của nàng ấy cũng không tệ lắm, chỉ là có điểm khẩu thị tâm phi."

Vi Oanh cười mà không nói, trong lòng hỏi hệ thống: "Thống, cẩu hoàng đế đâu?"

Hết chương 3


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.