Mưa đổ mất mấy ngày, đất cát ướt dầm ướt dề, không khí ẩm thấp, dù đã tạnh mưa nhưng trời vẫn tiếp tục có sương mịt mờ, mây mù trải dài dày đặc.
Vi Oanh buồn chán đến mức ngứa ngáy toàn thân, thấy mưa tạnh thì đã nóng lòng sốt ruột chạy ra ngoài quẩn quanh.
Hoàng đế quyết định ít ngày nữa sẽ tiến quân đến thung lũng Trường, ai mắt sáng thì đều có thể thấy rõ đây là một quyết định ngu ngốc, tự đưa đầu vào lưới, thế nhưng đám tướng lĩnh dày dạn kinh nghiệm này lại không có ai phản đối, mà nghiêm túc chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.
Vi Oanh thấy bọn họ hào hứng nói chuyện sau này, nói gì mà sau khi thắng trận thì phải quay về cưới vợ, bỗng nàng cảm thấy toàn quân doanh đều đang cắm đầy flag.
Nàng nhìn quân kỳ đang bay phần phật trong gió, xoa xoa hàng mày, cốt truyện đang đẩy bọn họ đến gần con đường chết, nhưng tất cả mọi người vẫn đều không hay biết gì.
Bất tri bất giác đã đi được một vòng, quay về trước đại doanh.
Từ xa nàng đã trông thấy Tiêu Thiên Tuyết đứng ủ rũ ở bên ngoài, bèn khẽ chân khẽ tay đi đến sau lưng nàng ta, vỗ lên vai nàng ta: "Hey, sao lại ngẩn ngơ thế?"
Tiêu Thiên Tuyết nghe thấy giọng của nàng thì vui sướng quay đầu lại: "Oanh Oanh! Sao tỷ dậy sớm thế?"
Vi Oanh che miệng cười: "Sao nói cứ như kiểu ngày nào ta cũng ngủ đến giữa trưa vậy."
Tiêu Thiên Tuyết chớp chớp mắt: "Chẳng lẽ không phải à? Bệ hạ hạ lệnh không cho bọn ta vào làm phiền tỷ nghỉ ngơi, chứ không ta đã gọi tỷ dậy từ lâu rồi."
Vi Oanh cong môi: "Vào đi, từ đằng xa đã trông thấy gương mặt rũ rượi của muội, ai chọc giận muội à?"
Tiêu Thiên Tuyết ngồi xuống ghế, vẻ mặt đau khổ, uống hớp trà Vi Oanh đưa qua rồi mới thở dài thườn thượt.
Vi Oanh tựa vào bàn, ôm cánh tay nàng ta: "Quý phi không cho muội đi theo?"
Tiêu Thiên Tuyết bĩu môi, ai oán gật đầu.
Vi Oanh mỉm cười: "Thế muội thấy sao?"
"Rõ ràng ta đã rất giỏi rồi mà, lần đầu mọi người đánh nhau với ta, bọn họ đều không đánh lại ta." Tiêu Thiên Tuyết dẩu môi: "Ta là người giỏi nhất nhà!"
Vi Oanh cười bảo: "Được được được, muội rất lợi hại."
Tiêu Thiên Tuyết càng đau khổ hơn: "Nhưng Quý phi tỷ tỷ không cho ta lên chiến trường, hứ, nàng ấy cũng không cho ta gọi nàng ấy là Quý phi tỷ tỷ."
Vi Oanh: "Vậy thì gọi là gì?"
Tiêu Thiên Tuyết ngước đôi mắt tròn xoe lên, nghiêm túc đáp: "Nàng ấy nói trong quân kỷ luật nghiêm minh, sau này nàng ấy cũng không hồi cung nữa, ta phải gọi nàng ấy là tướng quân mới phải, nhưng lại không cho ta gọi nàng ấy là tiểu tướng quân, rõ ràng mọi người đều gọi như thế mà. Thế là ta chỉ có thể gọi là Bùi tỷ tỷ thôi."
Vi Oanh: "Nàng ta sẽ không hồi cung sao?"
Tiêu Thiên Tuyết "a" lên một tiếng, mới giật mình nhận ra mình đã lỡ miệng, vội vàng bịt miệng lại, nhìn Vi Oanh y hệt như chú thỏ con vểnh tai hoảng sợ lại vừa đáng yêu.
Vi Oanh cười: "Cũng có điều giấu giếm với ta rồi? Yên tâm, ta không ngăn cản nàng ta đâu, lần ấy rời khỏi Thịnh Kinh, nàng ta hỏi ta có đi hay không là ta đã đoán được nàng ta sẽ không quay về nữa."
Chim chóc bay khỏi lồng thì sẽ mãi không bay giờ quay về chiếc lồng hoàng kim nữa.
Huống chi Bùi Khuyết không phải là con chim hoàng yến mặc cho người ta thưởng thức, mà là chim ưng thuộc về bầu trời.
Vi Oanh ngừng lại một thoáng, nhớ đến lần đầu gặp gỡ mấy năm trước, nàng từng hỏi Tiêu Thiên Tuyết, nếu có cơ hội trở về nhà thì có về không? Khi ấy Tiêu Thiên Tuyết không chút do dự đáp rằng phải rời khỏi hoàng cung, về nhà gặp người thân.
Nàng nhìn Tiêu Thiên Tuyết, hơi nheo mắt lại, lúc sau mới hỏi: "Thế... muội thì sao?"
Tiêu Thiên Tuyết tròn mắt hoảng sợ, sau khi liếc nhìn Vi Oanh thì lại cụp mắt xuống, hàng mi dài khẽ run.
"Oanh Oanh, ta, ta..."
Vi Oanh mỉm cười: "Không cần nói nữa, ta biết trong lòng muội nghĩ thế nào, sau này nhớ ta thì phải thường xuyên viết thư cho ta, hoặc cùng A Khuyết đến Thịnh Kinh chơi."
Tiêu Thiên Tuyết gắng sức gật đầu, cong mắt lên, hai má ửng hồng, cười hì hì ôm lấy Vi Oanh: "Vậy Oanh Oanh, tỷ đi cầu xin bệ hạ giúp ta được không... dẫu sao thì bệ hạ thương tỷ nhất, cứ nói là ta bệnh chết, tóm lại đều được cả."
Vi Oanh vỗ về nàng ta: "Ta hiểu."
Ngàn vạn cái cớ giả chết chạy trốn, nàng là kẻ chuyên nghiệp lắm.
"Chỉ là..." Vi Oanh nghĩ tới điều gì đó, cười bảo: "Tết sau này, trong cung sẽ cô quạnh lắm."
Mỹ nhân ngày trước như mây, giai lệ ba ngàn, đến giao thừa năm sau chỉ e lác đác còn có mấy người, càng ngày càng ít. Trong cung cô đơn lạnh lẽo, tựa như cung bích Quảng Hàn, trông xa xa tinh xảo đường hoàng, vào ở mới biết rằng cung cao lạnh lẽo.
Tiêu Thiên Tuyết cong môi: "Nhưng có bệ hạ bên tỷ rồi mà."
Vi Oanh: "Bệ hạ chỉ có một người."
Tiêu Thiên Tuyết dựa vào nàng cười bảo: "Một mình bệ hạ nhưng hấp dẫn hơn nhiều người bọn ta, ta đã sớm nhìn ra rồi, ngày xưa dù chúng ta ở cạnh nhau nhưng Oanh Oanh cũng không vui, hình như Oanh Oanh không phải người cùng một thế giới với bọn ta."
Vi Oanh nghiêng đầu đánh giá thiếu nữ trước mắt, từ sau khi Thiên Tuyết rời khỏi hoàng cung, sao bỗng dưng lại không còn ngu ngơ nữa rồi? Chẳng lẽ khi xưa là nàng buff thêm cho nàng ta ư? Quá là đáng sợ!
Tiêu Thiên Tuyết tiếp tục nói: "Oanh Oanh luôn bảo vệ ta, chọc ta cười, ta cũng muốn khiến cho Oanh Oanh vui vẻ thật lòng nhưng Oanh Oanh vẫn luôn cứ không vui."
Lần đầu gặp nhau năm ấy, quế hoa như mây, dưới gốc cây hoa quế là bóng người mảnh mai của thiếu nữ, vạt áo phất phơ như thể gió thổi cái sẽ bay đi.
Tiêu Thiên Tuyết nhớ chuyện ngày xưa, vắt óc vắt não mới ra một hình dung: "Tuy Oanh Oanh ở bên cạnh ta nhưng vẫn như cách rất xa, cứ như áng mây trên trời, ta không có cách bắt lấy nhưng bệ hạ có cách."
"Có lẽ chính bản thân Oanh Oanh tỷ cũng không phát hiện ra, lúc tỷ mắng bệ hạ là cẩu Hoàng đế, thì tỷ cũng đặt người ở trong lòng rồi."
Vi Oanh mím môi, từ từ nghe Tiêu Thiên Tuyết hàn huyên.
Có lẽ Thiên Tuyết nói đúng... nàng quan tâm bệ hạ từ sớm hơn so với tưởng tượng của nàng.
Nàng nghĩ vậy, không khỏi cong mày bật cười: "Dù sao bệ hạ tốt như thế, liếc thêm vài cái thì cũng là lẽ thường tình."
Tiêu Thiên Tuyết: "Xí, khi ấy rõ ràng là tỷ mù mờ."
Vi Oanh cười càng vui hơn, bá lấy vai Tiêu Thiên Tuyết: "Thiên Tuyết, bây giờ A Khuyết cũng lên chiến trường, bệ hạ cũng lên chiến trường, chúng ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn, ngoan ngoãn đợi ở đây được? Có phải không?"
Tiêu Thiên Tuyết lo lắng nói: "Nhưng Bùi tỷ tỷ sẽ giận."
Vi Oanh: "Ai da, nữ nhân nói sẽ tức giận tức là không giận, muội với ta lén ra ngoài, bệ hạ có giận không?"
Tiêu Thiên Tuyết cảm thấy nàng nói có lý, liên tục gật đầu như gà mổ thóc: "Đúng thế đúng thế, Oanh Oanh nói đúng, chúng ta lén chuồn đi, giúp đỡ bệ hạ và tướng quân!"
Vi Oanh cong mày, đi đến trước giá binh khí, ném cho nàng ta một túi đựng mũi tên.
Tiêu Thiên Tuyết lấy ra một mũi tên, phát hiện đống mũi tên có màu xanh sẫm, ánh lên ánh sáng xui gở. Nàng ta không hiểu nhìn Vi Oanh, mơ hồ nói: "Oanh Oanh, đây là?"
Vi Oanh nắm tay nàng ta, cất mũi tên đi cười bảo: "Là chút quà Thái hậu đưa."
Đến ngày hành quân, bọn họ lén khoác áo giáp, xen vào giữa đám người.
Vi Oanh chăm chú nhìn Hoàng đế ở đằng trước, còn Tiêu Thiên Tuyết thì ngó quanh bốn phía, sợ các nàng sẽ bị lôi ra.
Vi Oanh nhỏ giọng nói: "Muội sợ à? Nhiều người thế này sao nhận ra chúng ta được."
Tiêu Thiên Tuyết cất giọng ngưỡng mộ: "Oanh Oanh, tỷ thản nhiên như thế chắc hẳn đã làm chuyện xấu rất nhiều ha!"
Thế nên mới có thể lâm trận mà không loạn, nuôi dưỡng được tố chất tâm lý vững như thế.
Vi Oanh:...
Không cách nào phản bác được.
Suy nghĩ một lát, Vi Oanh phản kích: "Vẫn tạm, chủ yếu là con ta cưỡi không phải là Mã Lệ Tô (*), muội nghĩ gì mà lại cưỡi Tiểu Lê Hoa ra ngoài?"
(*) Phiên âm tiếng Anh của Mary Sue
Tiểu Lê Hoa trắng bóc như tuyết, lông da óng ánh, tuyệt không như ngựa phàm.
Có mấy binh lính lúc đi qua bọn họ, không kìm được lời khen: "Ngựa tốt!"
Lúc bọn họ đang nói chuyện, lại có người đi qua, thất thần nhìn Tiểu Lê Hoa: "Ngựa đẹp quá!"
Tiêu Thiên Tuyết ngượng ngùng nở nụ cười, hơi nghiêng người về phía trước hòng ngăn cản người Tiểu Lê Hoa toát ra hơi thở của Mary Sue.
Vi Oanh lắc đầu: "Quý phi cũng không nhìn sang bên này."
Tiêu Thiên Tuyết liếc nhìn chỗ nàng đặt mông ngồi, không cam lòng yếu thế bảo: "Thế tỷ còn cưỡi Lôi Đình bệ hạ bày tỏ thâm tình thì sao, bệ hạ cũng đâu nhìn về phía này."
Vi Oanh vỗ đầu Lôi Đình, ưỡn ngực kiêu ngạo: "Đây là kết tinh tình yêu của bọn ta, Oanh phi cưỡi Lôi phi, điều này không hợp lý sao?"
Tiêu Thiên Tuyết:???
Hai bên thung lũng Trường đều là dốc núi hiểm trở, lúc Vi Oanh tiên vào miệng hồ lô hẹp dài thì không khỏi suy nghĩ, đây là một nơi quá tuyệt để bố trí mai phục.
Đến nàng còn có thể nhìn ra thì Bắc Quyết sao lại không tỏ được.
Cũng chỉ có người bị cốt truyện khống chế mới có thể có suy nghĩ lao đến đường chết.
Quả nhiên, không bao lâu sau đã nghe thấy một trận âm thanh hò reo phất cờ, quân Bắc Quyết ùn ùn xông ra từ trong bụi rậm bên sườn núi, tướng quân cầm đầu cưỡi ngựa đứng trên một tảng đá, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.
Vân Thiều siết chặt dây cương, ngẩng đầu nhìn hắn.
Kẻ nọ nhìn chằm chặm Vân Thiều lúc lâu, ánh mắt phức tạp, lạnh giọng nói: 'Không ngờ ngươi lại ngu như thế, vậy mà lại đến thật." Hắn cười vài tiếng, rồi nói tiếp: "Cũng phải, không tới, thì người trong thiên hạ đều sẽ biết chuyện mà ngươi đã làm, phải không, Tiểu Thiều?"
Vân Thiều mím cánh môi nhợt nhạt, đưa mắt nhìn xung quanh, như thể lúc này mới nhận ra có điều không ổn, trong mắt hiện lên vẻ mê man, xoa xoa hàng mày đau nhức.
Tại sao lại đến nơi này?
Nàng ấy nhớ trước khi mình đến, rõ ràng đã thương nghị cùng với Bùi Tiễn là tuyệt đối không thể trúng kế đi vào thung lũng Trường, nhỡ gặp phải quân dịch mai phục thì chính là cửu tử nhất sinh. Nhưng... tại sao vẫn đến?
Rõ ràng nàng ấy đã không còn sợ sự uy hiếp của Vân Sơn, nàng ấy không để tâm người trong thiên hạ ra sao, chỉ để ý Oanh Oanh Oanh. Chỉ cần Oanh Oanh không màng, thì đế vị vứt là vứt, Đại Thịnh vong thì vong, tất cả nàng ấy đều không quan tâm.
Khó khăn lắm nàng ấy mới bày tỏ thẳng thắn với Oanh Oanh, tại sao lại đưa đầu vào lưới chết dễ dàng vậy được?
Bây giờ mộng đẹp của nàng ấy thành thật... sao chịu chết được?
Vân Thiều khẽ cau mày, đôi mắt đen hiện lên một ánh nước, nàng nhìn ngó xung quanh, nhanh chóng phân tích nên thoát khỏi hiểm nguy ra sao.
Hai bên đều là sườn núi, kẻ địch tràn xuống, địa hình bị chiếm cứ cực kỳ bất lợi, kỵ binh Bắc Quyết xưa nay hung hãn, tràn từ trên xuống cũng có thể tạo thành rất nhiều thương vong. Hơn nữa, bọn họ còn có thể ném đá bắn tên từ bên trên xuống, hoàn toàn chiếm cứ địa lợi.
Vân Sơn: "Ngươi có biết ta đợi này bao nhiêu năm rồi không? Không bao lâu nữa người trong thiên hạ sẽ biết bộ mặt thật của ngươi, biết ngươi là..."
Lời còn chưa dứt, một mũi tên đã xé gió bay đến lướt qua mặt của hắn, rồi đâm phập vào bụi cây sau lưng.
Vân Sơn hoảng hốt né tránh, vừa kinh sợ vừa giận dữ đi xuống, trông thấy phương hướng mũi tên bắn đến có hai thiếu nữ đứng sánh vai, đều là mỹ mạo vô song.
Người trên con hắc mã tay cầm cung tiễn, đang nhướng mày với hắn. Dung nhan sinh động mỹ lệ khiến cho Vân Sơn dao động trong thoáng chốc, trong vài phần động lòng còn có chút suy nghĩ không cam lòng, mỹ nhân như thế này vốn nên là của hắn.
Chờ hắn đoạt lại hoàng vị của chính hắn thì mỹ nhân tất nhiên cũng sẽ thuộc về hắn.
Nhưng trong thoáng chốc, sự chú ý của hắn đã bị thiếu nữ bên cạnh thu hút.
Người ấy cưỡi bạch mã, mặt mày xán lạn, giống như cố nhân.
Trong phút chốc, Vân Sơn quên hết mọi thứ khác, tim nảy như trống dồn, thì thào: "Tiên sinh..."
Tiêu Thiên Tuyết không chú ý đến ánh mắt của Vân Sơn, mà kinh ngạc nhìn Vi Oanh bắn tên: "Oanh Oanh, tỷ thật dũng cảm nha."
Vi Oanh: "Ta siêu dũng cảm đó được chưa?"
Cũng trong lúc này, Hoàng đế và Bùi Khuyết cùng nhìn về phía sau, trông thấy hai người bọn họ trong thiên quân vạn mã. Bùi Khuyết vừa nóng ruột vừa bực, phi ngựa đến gần, nhưng một mũi tên vừa rồi của Vi Oanh khiến Bắc Quyết bắt đầu hành động, đá sỏi lăn xuống khiến lũ ngựa la hí bất an.
Vi Oanh siết chặt dây cương, nhếch môi đứng đợi.
Cốt truyện chỉ muốn đánh cược một lần cuối cùng, hoán đổi nam chính lại, nhưng như thế thì mục tiêu cung đấu của nàng chắc chắn không cách nào hoàn thành được, hệ thống sẽ không để chuyện như thế phát sinh, nhất định sẽ tuyên bố nhiệm vụ.
Quả nhiên, giọng của Cung Đấu Cơ lại vang lên bên tai nàng: "Nhiệm vụ tuyên bố, bảo vệ Hoàng đế an toàn trong thiên quân vạn mã. Phần thưởng: phần mức độ dung hợp ký ức cuối cùng, phần thưởng che giấu."
"Phần thưởng che giấu?" Vi Oanh nheo mắt, ngước mắt lên nhìn Hoàng đế từ trong đám hỗn loạn cưỡi ngựa đi tới gần nàng.
Mũi tên trên đầu rơi xuống như mưa, nàng liếc nhìn, có vẻ như Vân Sơn không có ý định đi xuống mà chuẩn bị dùng đá rơi và mũi tên tiêu diệt chủ soái, rồi mới lao xuống thu lưới lại. Vi Oanh suy nghĩ rồi nói với Tiêu Thiên Tuyết: "Thiên Tuyết, bắn hắn."
Tiêu Thiên Tuyết nghe lời rút mũi tên ra, nhắm đúng vào Vân Sơn rồi bắn đi, nhưng bọn họ đang ở dưới núi, không chiếm được địa lợi, ở giữa thì lại có quá nhiều vật cản, nên mũi tên vẫn sượt qua người Vân Sơn như trước, không bắn trúng được hắn.
Mặt khác, Vân Sơn trông thấy thiếu nữ giống tiên sinh động đao kiếm với hắn thì không khỏi nổi cơn giận, vung tay lên triệu tập binh sĩ luân phiên bắn tên. Bùi Khuyết tổ chức vừa phản kích vừa yểm hộ Hoàng đế trốn lên trước, yểm hộ cả buổi trời, nàng ta vừa quay đầu sang cạnh thì phát hiện... Hoàng đế đâu?
Vi Oanh đánh giá tình hình xung quanh, hiểu rằng không thể để Bắc Quyết tổ chức luân phiên bắn tên được, nàng ngẫm nghĩ vài giây, ánh mắt rơi xuống con ngựa hoa xanh mà Vân Sơn đang cưỡi, nhếch khóe môi.
Sử dụng thẻ: [Nhất kiến chung tình.]
Giải thích thẻ: lang quân vừa gặp đã chung tình, tiện thiếp đây sinh lòng cảm kích(*). Đối tượng sử dụng sẽ sinh ra hiệu quả "nhất kiến chung tình"
(*) Một câu trích trong tập "Tây Hồ giai thoại", tác giả là Cổ Ngô Mạc Lãng Tử, thuộc thể loại du ký. Do câu gốc sử dụng cổ văn nên câu dịch trên chỉ là ý hiểu đại ý của người dịch.
Khoảnh khắc thẻ bài bay đến, con ngựa hoa xanh ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sáng rực, xuyên qua thiên quân vạn mã rơi xuống người Tiểu Lê Hoa. Thân mình Tiểu Lê Hoa trắng như tuyết, lộ ra sự bất phàm trong bụi mù cuồn cuộn, hệt như một nữ thần xinh đẹp, vẫy gọi kỵ sĩ đến.
Hơi thở của Mã Lệ Tô đập thẳng vào mặt. (*)
(*) Mã Lệ Tô hay Mary Sue, là tên gọi chung cho nhân vật quá tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, có thể làm được những điều mà đáng ra không thể làm được.
Con ngựa hoa xanh lập tức lồng lộn lên, phát ra tiếng hí: "Hí! Hí! Hí!"
Lúc này Vân Sơn đưa tay lên, định bảo binh lính chuẩn bị đẩy đá lớn xuống, giết sạch quân đội Đại Thịnh: "Mau..."
Còn chưa nói xong, con ngựa hoa xanh mà hắn đang ngồi bỗng dưng kêu lên một tiếng hưng phấn, bốn chân nhổm lên lao phắt xuống quân Đại Thịnh ở bên dưới.
Quân Bắc Quyết nhìn nhau trân trối, bóng lưng phò mã cưỡi ngựa cuốn bụi, cứ tưởng phò mã dẫn đầu xung phong, thế là cũng nhao nhao lao xuống theo.
Nhất thời, đánh nhau rung trời, bụi bay mịt mờ.
Kỵ binh Bắc Quyết xưa nay hung hãn dũng mãnh, lúc lao từ trên sườn đồi xuống, càng có khí thế của thiên quân vạn mã hơn.
Bùi Khuyết vốn chẳng sợ gì, trông thấy cảnh này mặt mũi cũng không khỏi sầu thảm, nảy ra suy nghĩ ắt phải chết.
Nàng ta nắm chặt trường thương trong tay, hét lệnh cho binh lính phía sau không được rút lui, rồi nhìn chằm chằm vào con ngựa cao to khổng lồ đang lao về mình.
Vi Oanh lấy ra chiếc thẻ bài thứ hai, thẻ thay thế, nhìn vào nhiệm vụ "bảo vệ Hoàng đế giữa thiên quân vạn mã", nhanh nhẹn thay thế từ "mã" trong thiên quân vạn mã thành lợn.
Cung Đấu Cơ:???
Vi Oanh vỗ tay, bảo vệ Hoàng đế giữa thiên quân vạn lợn, độ khó của nhiệm vụ đã hạ xuống.
Vó ngựa ầm ầm, khói bụi cuồn cuộn. Bùi Khuyết căng thẳng siết chặt trường thương, nhìn bóng đen kia trong làn bụi càng lúc càng gần, quá lắm thì chết, có thể vì nước mà chết da ngựa bọc thây, ấy là vinh hạnh của nàng ta.
Bóng đen càng lúc càng gần, kỵ binh Bắc Quyết sắp vọt đến trước mặt nàng ta, Bùi Khuyết nhìn chằm chằm vào thứ đang đến gần, kinh ngạc trợn to hai mắt.
Một con lợn phi đến dưới ngựa nàng ta, bắt đầu gặm đất: "Rột roạt."
Bùi Khuyết:???
Một con lợn, hai con lợn, ba con lợn...
Nàng ta kinh hoàng phát hiện ra rằng bọn họ đang bị lũ lợn bao vây!
Từ khi ngựa biến thành lợn, binh lính Bắc Quyết đã bị rơi khỏi lưng lợn, đớp phải cả đống đất, không ngớt lời kêu gào thảm thiết, chỉ có Vân Sơn ngồi vững trên lưng ngựa, tiếp tục lao nhanh về phía Tiểu Lê Hoa.
Con ngựa hoa xanh của hắn dù đã đổi giống loài thì vẫn cuồng dại Mã Lệ Tô, phi lạch bạch bốn chân đến.
Tiêu Thiên Tuyết trông thấy gã nam nhân to lớn cưỡi lợn phi về hướng mình thì không kìm được tiếng kêu hoảng sợ: "Á á á á á ngươi đừng qua đây!"
Vân Sơn: "Á á á mẹ nó ai muốn đến chứ?"
Tiểu Lê Hoa vội vàng bỏ chạy: "Hí hí hí!"
Con lợn hoa xanh chưa từ bỏ ý định mà đuổi theo phía sau: "Khụt khịt khụt khịt khụt khịt!"
Trong khung cảnh người chết ngựa đổ chém giết không ngừng, tình cảnh một ngựa một lợn đuổi nhau hiện lên cực kỳ đột ngột.
Tiểu Lê Hoa bị bức đến đường cùng, lưng áp vách núi, hoảng sợ hí lên, Tiêu Thiên Tuyết nhìn con lợn khụt khịt đang càng gần bèn hét "a a a" lên, lôi mũi tên sau lưng mình ra, bắn về phía Vân Sơn.
Mũi tên lóe ánh sáng xanh bắn phập vào ngực Vân Sơn, hắn trợn tròn mắt khó tin, ngã từ trên lưng con lợn xuống.
Vi Oanh: "Hay lắm!"
[Nhất kiến chung tình], mãi mãi là thần!
Nàng tìm kiếm bóng dáng Hoàng đế giữa cảnh lợn tru người chết, thúc ngựa phi qua rất nhiều người nhưng vẫn không tìm thấy bóng hình quen thuộc, đúng lúc nàng đang vô cùng lo lắng thì chợt nghe thấy một tiếng: "Oanh Oanh."
Vi Oanh quay đầu lại, trông thấy Vân Thiều đang đứng trên mặt đất, trong tay cầm con dao găm đẫm máu, đôi gò má dính đầy bụi.
Vân Thiều ngẩng đầu lên, lau vệt bụi trên mặt đi, bật cười với Vi Oanh.
Vi Oanh cũng không khỏi bật cười, nhảy khỏi Lôi Đình, chầm chậm đi về phía Vân Thiều, nắm lấy tay nàng ấy.
Nàng nói: "Bệ hạ, ta tặng người một bảo bối."
Vân Thiều nghiêng đầu nhìn nàng: "Là gì thế?"
Vi Oanh mỉm cười, dùng tấm thẻ dị tượng kia [Trăm chim hướng phượng].
Trong rừng núi bỗng vang lên tiếng chim hoàng oanh thánh thót du dương,
Lúc đầu âm thanh rất nhỏ, sau đó càng lúc càng lớn, chim sẻ, họa mi, hỷ thước... đủ loại chim muông từ trong rừng bay ra, lượn quanh trên đầu bọn họ, kết tiếng liên miên không dứt, nối nhau ca hát.
Đám binh sĩ quên mất việc đánh nhau, không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, trông thấy khung cảnh kỳ lạ này.
Bầu trời như bị đốt cháy, lóe lên ánh sáng rực rỡ, ráng mây vàng trải dài như thảm trên nền trời xanh.
Một con chim lửa khổng lồ lượn qua trên bầu trời, tiếng phượng hót vang vọng khắp núi rừng, chúng chim bay quanh trên không, rồi vỗ cánh theo sau nó.
Trăm chim hướng phượng, nhân tâm quy về một mối.
Đám binh sĩ buông vũ khí xuống, cũng không còn ý chí chiến đấu nữa, bất giác quỳ xuống dưới cánh chim thần, chỉ có Vi Oanh và Vân Thiều sánh vai đứng cạnh nhau.
Hình như Vi Oanh nghe thấy tiếng vang thánh thót lanh lảnh, như có thứ gì đó đang dần vỡ vụn, cốt truyện ảnh hướng đến vô số số phận con người đang vỡ vụn ra trong bóng tối, cuốn sách ghi nguyên tác kia cũng lập tức hóa tro bụi.
Xiềng xích của số phận cuối cùng cũng rơi.
Nàng nghe thấy âm thanh báo hoàn thành nhiệm vụ, trong vầng sáng rạng rỡ, nàng nhớ lại đoạn ký ức cuối cùng.
...
Vệt nắng li ti dưới giàn nho, rọi xuống cơ thể nhuốm đầy máu đen.
Nàng che miệng, độc tính của Tương Kiến Hoan đang khuấy động trong nội tạng của nàng, khiến máu tươi không ngừng chảy ra từ khóe miệng, ý thức dần mê mang, bên tai chỉ còn lại tiếng khóc nức nở tuyệt vọng của một người con gái.
Trong tầm mắt mơ hồ, chợt nàng nhìn thấy thiếu nữ ấy lao về phía bàn đá, cầm lấy nửa ly rượu độc uống dở, ngửa đầu muốn uống cạn không chút do dự.
Nàng gắng hơi cuối cùng, cầm lấy cổ tay của Vân Thiều: "Không được tìm cái chết."
Thiếu nữ đau đớn nhìn nàng, nước mắt tràn mi, ấm ức nói: "Ta muốn thử nếm trải nỗi đau giống như tiên sinh."
Nàng ngả người ra sau một bước, tựa lên giàn nho, lần đầu nhìn thấy rõ tình cảm ẩn giấu trong con người Vân Thiều, nó mãnh liệt và sâu sắc hơn tất cả đối tượng nhiệm vụ trước đây...
Có thể không chút do dự vì nàng mà sinh, vì nàng mà chết.
Từ trời xanh xuống hoàng tuyền, sinh tử đều bên.
Trong lòng Vi Oanh rung động, lồng ngực như có nhiệt huyết thiêu đốt, nàng kinh qua nhiều thế giới như vậy, những điều mong cầu chỉ có thế, nhưng sau khi có được lại cảm thấy không đành lòng và đau khổ.
Nàng cười khẽ hai tiếng, lau vệt máu bên khóe miệng đi, nói: "Thiều Nhi, nếu người thật sự đi theo ta... thì sẽ không gặp được ta nữa, ta là người của trời, sẽ không chết... chờ đã, nói không chừng sẽ còn quay lại..."
Hóa ra sáu năm trước, bệ hạ nguyện chết vì nàng;
Hóa ra sáu năm trước, nàng đã hứa hẹn quay về;
Hóa ra...
Người vì sự sống của ta mà chết, ta vì cái chết của người mà sống.
Hồi ức hiện lên trước mắt nàng, Vi Oanh nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt dịu hòa của Vân Thiều.
Vân Thiều vẫn luôn nhìn nàng, như thể trong đôi mắt chỉ có thể chứa nàng, chứ không chứa thứ gì khác.
Vi Oanh mềm lòng: "Bệ hạ, đừng thích ta như vậy, chia sẻ chút niềm yêu cho chính bản thân người, có được không?"
Viền mắt Vân Thiều đỏ hoe, dịu giọng đáp: "Chỉ duy có điều này, ta mãi mãi cũng không làm được, Oanh Oanh à."
Bất giác Vi Oanh cũng ướt mắt, chạm lên trán nàng ấy: "Vậy để ta yêu người nhé."
Vi Oanh ôm lấy Vân Thiều, lúc đang ôm ấp động tình, bỗng nhiên cảm nhận được có thứ gì đó đang lay mép váy của mình, nàng cúi đầu xuống thì trông thấy một bé gái giống mình đến bảy tám phần.
Nữ hài như phấn điêu ngọc khắc, vận váy liền, trong tay ôm một con búp bê, vẻ mặt lạnh lùng, phát ra giọng nói của Cung Đấu Cơ: "Đây là phần quà ẩn giấu, ta chỉ có thể bên người ở lại nơi này, cẩu ký chủ."
Vi Oanh trông thấy người máy bé bỏng mà nàng đã từng thất lạc, không khỏi khẽ mỉm cười.
Vân Thiều nhìn theo ánh mắt của nàng, cũng liếc nhìn cô bé trên mặt đất, rồi lại liếc nhìn Vi Oanh, bỗng vụt bước lại đằng sau, mở to mắt kinh ngạc: "Oanh Oanh, đây là...?"
Vi Oanh cười: "Người thân."
Cung Đấu Cơ ôm con búp bê, cúi đầu che giấu sự xấu hổ trên gương mặt.
Vi Oanh cảm thấy biểu cảm của Hoàng đế có chút gì đó không đúng, bèn bước đến hỏi: "Bệ hạ, sao thế?"
Vân Thiều lắc đầu, cắn môi, giọng điều hơi tủi thân: "Không có gì."
Đúng lúc này, Tiêu Thiên Tuyết cưỡi Tiểu Lê Hoa cuối cùng cũng thoát khỏi sự truy đuổi của con lợn, chạy lộp bộp đến, trông thấy nữ hài được Vi Oanh dắt thì lộ ra biểu cảm kỳ quái. Nàng ta lật mình xuống ngựa, lượn vài vòng quanh Vi Oanh và Tiểu Cơ: "Hài tử này từ đâu chạy ra thế?"
Vi Oanh nhún vai: "Từ hư không biến ra đấy."
Tiêu Thiên Tuyết nhìn Tiểu Cơ, rồi lại nhìn Vi Oanh, bừng tỉnh bảo: "Oanh Oanh, đây là nữ nhi riêng của tỷ hả!"
Vi Oanh:???
Vi Oanh vô thức quay đầu lại nhìn Vân Thiều, Hoàng đế sắp khóc tới nơi luôn rồi.
"Bệ hạ, nghe ta giải thích đã..."
Cung Đấu Cơ đứng bên cạnh Tiêu Thiên Tuyết, ôm lấy con búp bê cũng từng bị ném đến hành tinh rác, cười lạnh phục thù: "Cẩu ký chủ! Báo ứng sớm đấy! Xí!"
Tiêu Thiên Tuyết cúi đầu hỏi: "Này, mi thật sự là nữ nhi riêng của Oanh Oanh à?"
Cung Đấu Cơ: "... Không phải."
Tiêu Thiên Tuyết: "Thế ngươi là ai?"
Cung Đấu Cơ trưng cái mặt trẻ con ra, nói một cách chẳng có tình cảm gì: "Nàng ấy là sứ mệnh của ta."
Toàn văn hoàn
—————————-
Bách Linh: Cuối cùng cũng hoàn, quà Tết thiếu nhi cho cả nhà nhé! Chúc mọi người vui vẻ và cảm ơn đã ủng hộ, cũng đừng quên chia sẻ với những bạn đọc khác nha!
Mà vụ con rô bốt hơi ảo diệu nhở, hay đó là lệnh cuối do cha mẹ Oanh Oanh cài đặt để nó luôn bầu bạn bảo vệ Oanh Oanh nhỉ? Có khi cha mẹ Oanh Oanh có chức quyền lắm