Ta Muốn Nghỉ Hưu

Chương 55: Ngọt ngào một khắc 6




Dọn dẹp bãi chiến trường – đương nhiên là Tu Y dọn- còn Kiến Viên Chí thì nằm một bên trầm trọng che miệng ngăn chặn ý niệm tưởng phun ý tứ mày cau có nhăn lại một bộ như chết rồi.

Nông thôn quê không có cái internet, wifi hay tv nên đồng loạt mọi người đều tắt đèn dầu đi ngủ. Chính hiện tại hai người đối mặt với nan giải vấn đề, ngủ chung giường là có thể giường tuy nhỏ nhưng nhét cũng được hai người vào. Trước Tu Y không ngủ chung là do sợ va chạm vết thương của Kiến Viên Chí nên tự ủy khuất chính mình nhưng giờ hắn đâu có ngốc chạy ra ngoài kia ngủ đất cũng không thể kéo vị tổng tài nào đó thù hận, nên tình hình là hắn tắt ngoài Kiến Viên Chí liền trong vách.

Khó ngủ được biết được bên kia người không ngủ, Tu y trước dặn dò Kiến Viên Chí một số chuyện ngày mai.

“ Ân ngày mai… ta.. lại ra… tỉnh chút… việc” Tu Y quay người vào phía trong giọng khàn khàn hướng Kiến Viên Chí tỏ ý.

Đợi hồi lâu sau, Tu Y tưởng Kiến Viên Chí đã ngủ đình quay mình lại thì bên kia mới trả lời: “ Có việc gì?”

“ Đi.. đi.. tìm… việc làm”

“ Mai ta cũng đi”

“ A…không…không cần”

Nói xong lời, Kiến Viên Chí im một hồi lâu, Tu Y cảm thấy kì lạ nên hơi gượng mình về phía Kiến Viên Chí, trong phòng một mực hắc phủ quang chỉ duy nhất lờ mờ tán ánh trăng rọi vào… luyện công qua nên thị lực của Tu Y trong bóng đêm tương đối tốt, nheo mắt lại hắn nhìn rõ khuôn mặt của Kiến Viên Chí lúc này nam chủ thật sự rất đáng sợ. Không hùng hồn hổ hổ lộ mặt đáng sợ, Kiến Viên Chí chỉ lặng yên nhìn hắn Tu Y không khỏi tự động dừng lại hơi thở người hơi hướng nhích về phía sau Tu Y xác định người này là kiếp trước Văn Mang cũng là Long Ngạo Thiên, chỉ có cùng cái cá nhân mới cho khiến cho Tu Y trải nghiệm cùng một nổi sợ…

Dường như thấy Tu Y tránh né, Kiến Viên Chí đôi mắt như phủ động đêm lặng im như mặt nước sâu thẳm nhìn hắn, lúc sau Kiến Viên Chí thở dài một hơi mới tùng tùng nói tiếp: “ Tại sao ta không được đi?”

Ta nói ngươi là cái tai họa ngầm ngươi tin không? Hiển nhiên hắn có mười cái mạng cũng không dám nói “ Ta nói… ngươi…ngươi…ở nhà…ta…p….phụ trách…dưỡng gia...” Tu Y lí nhí nhỏ giọng mơ hồ nói, hắn đảo thật quá ngại ngùng dù mấy đời ở chung nhưng hắn lần này nhiễm nguyên thân tính cách liền như quả táo đỏ dấu mình sang một bên.

Kiến Viên Chí ngày hôm nay là ngày trải qua nhiều dạng cảm xúc nhất. Nửa đêm hắn bị cái gọi là tim đập thình thịch, khô nóng từ trong cổ họng làm hắn nuốt nhiều hơn mấy khẩu nước bọt. Vĩnh Phúc tỏa ra ngào ngạt hương cỏ xanh câu dần dần tới hắn, dù EQ có thấp nhưng hắn vân cảm nhận được mình đối với cái đại thúc này nảy sinh phản ứng.

Mà bên cạnh đại thỏ bạch lại càng không ngoan ngoãn lúc chính hắn sôi hừng hực khí thế là khàn khàn thanh âm thổi nhẹ bên tai Kiến Viên Chí lúc ấy thật muốn hung hăn đè người khi dễ một phen tựa chỉ sói xám sắp cưỡm được to béo thỏ. Nhưng ngọn lửa kia nhanh chóng bị xô nước lạnh giập tắt, tại sao ta không thể cùng đi? Đại thúc? Vĩnh Phúc? Liệu suy nghĩ của ta đã đúng, Kiến Viên Chí không thể miêu tả được tâm trạng của hắn lúc này, hắn tức giận thật sự tức giận người này là người duy nhất hắn không cho phép phản bội hắn, hắn càng không cho phép người này rời xa hắn… “không phải là nói tốt bên nhau cả đời sao?” Một đoạn thanh âm nhỏ xẹt qua đại não, nhưng Kiến Viên Chí không thể nhớ rõ thanh âm đó là gì.

Vĩnh Phúc dường như cảm nhận được gì thân hình nhích hắn ngày càng xa gần như lăn ra mép giường, Kiến Viên Chí bình ổn cảm xúc thở dài một phen. Hắn không muôn Vĩnh Phúc rời đi đó là sự thật, nhưng hắn không hiểu rõ cảm tình của mình là thế nào. Từ nhỏ đến lớn ai cũng nói hắn ái là Tường Ngọc Vi, cha mẹ, ông bà bạn bè tất cả mọi người đều bảo thanh mai trúc mã sẽ thành đôi, hắn cũng thật tưởng vậy. Hắn chưa biết cái gì là ái, hắn đơn giản chỉ muốn giữ người này ở cạnh hắn.

“ Ta nói… ngươi…ngươi…ở nhà…ta…p….phụ trách…dưỡng gia...” thanh âm lí nhí này cào ngứa trái tim hắn, Kiến Viên Chí cảm giác trái tim kia sắp nhảy khỏi lòng ngực, người này sao lại quá ư là đáng yêu… quả thật ngày càng hắn càng lún sâu. Mặc kệ Vĩnh Phúc là vì cái gì tiếp cận mình, hắn cũng sẽ giữ y ở lại, chạy không được, trốn cũng không xong. Kiến Viên Chí đinh tiếp lời phát hiện người bên kia đã ngủ, ngon lanh giấc mộng hắn đem to lớn đại thỏ kéo vào trong lòng phi phi ngủ ngọt.

Tu Y cũng không ngủ, để kéo giảm ngượng ngịu không khí hắn đành giả vờ ngủ, lại bị kéo vào cái lòng ngực. Nguyên bản không buồn ngủ gì nữa Tu Y cũng quen thuộc mà ngủ ngon,… trước đó mơ hồ nghĩ đến mai còn dậy sớm nấu cơm chăn gà….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.