Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 460: Đỗ ca đi đâu rồi?




Thanh Sơn Biệt Viện, Tống Khuyết gian phòng.

Nghe Thải Hồng nói mình thế mà đã thành công tu luyện Thức Thần Thuật, Tống đại quan nhân ban đầu khá ngạc nhiên, nhưng sau đó liền là cảm thấy đó vốn là chuyện đương nhiên như thế.

Nha đầu này linh hồn hiện tại vốn là hỗn hợp thể giữa Cảnh Điềm cùng Huyết Ma Đằng, so với người bình thường sẽ phải cường đại hơn. Hơn nữa trải qua nhiều biến cố sinh tử như thế, nàng thần hồn có thể tránh thoát thể xác trói buộc cũng không phải quá mức khó khăn.

Trước đây có Thiên Hương ở tại nhà, mọi người không dám lung tung tu luyện Thức Thần Thuật nên mới khiến Thải Hồng chậm trễ thế thôi.

Nghĩ vậy, Tống Khuyết liền đem bản thân khí huyết hết thảy thu liễm, đốt lên một nén Dưỡng Hồn Hương rồi đối với cô bé kia mở miệng:

“A Hồng, thử thức thần cho ta xem!”

“Dạ!”

Tiểu nha đầu ngoan ngoãn ngồi nhắm mắt xếp bằng, không ra một lát, từ trên đỉnh đầu nàng liền bốc lên một làn khói đen, rồi nó dần dần ngưng tụ thành hình thái một người cùng Thải Hồng bản thể giống như đúc.

Chỉ là lúc này nàng thần hồn còn khá yếu đuối, hẳn chỉ mới bước vào Dạ Du cấp độ. Ngay cả việc di chuyển cũng còn chưa quá quen thuộc đâu, chỉ có một đoạn đường đến chỗ Tống gia chưa đủ 2 trượng mà nha đầu này đi cả phút đồng hồ còn chưa xong.

Tống Khuyết thấy vậy lắc đầu cười khoát tay, từ trên đỉnh đầu hắn thần hồn cũng lập tức bay ra rồi phiêu phù đến sát bên cạnh nàng.

“Hì hì, thiếu gia!”

Kỳ diệu chính là dù ở trạng thái linh hồn, bọn hắn vẫn có thể dùng thần thức giao lưu cùng nhau. Tống đại quan nhân vậy mừng rỡ cho tiểu nha đầu truyền đạt ý nghĩ:

“A Hồng đến, thiếu gia truyền cho ngươi một chút năng lượng. Nếu thấy khó chịu phải lập tức kêu ngừng, rõ chưa?”

“Dạ, hì hì!”

Gặp Thải Hồng đáp ứng, Tống Khuyết mới bắt đầu thử thăm dò từ từ truyền Tesseract năng lượng sang cho nàng. Chậm rãi, chậm rãi... dần dần thấy cô bé này không có bất cứ cái gì bất thường phản ứng, hắn mới yên lòng tăng mạnh mức độ.

Lôi điện vốn chính là ma quỷ khắc tinh, thằng này cũng sợ mình một phen vô tâm cử động hại chết cái kia như hoa như ngọc thiếu nữ nha. Cũng may suy đoán của hắn không sai, Tesseract năng lượng có thể tùy hắn ý niệm mà thay đổi hình thái, có thể là sát thương diệt địch hoặc cũng có thể là bồi dưỡng sinh cơ.

Như thế liền rất tốt, Tống gia liền có thể yên tâm lớn mật mà giúp người tu luyện thần hồn, dù sao thần hồn lớn mạnh đối với võ giả cũng sẽ có cực đại trợ giúp.

Trong đêm tối, hai đạo hư ảo bóng người cứ thế cuốn chặt lấy nhau, trôi nổi giữa không trung. Tống lão ma tay cầm tay hết lòng dạy dỗ ngây thơ tiểu Huyết Yêu Thải Hồng tiến hành một lần linh hồn song tu, hoặc có thể nói để nha đầu này thải dương bổ âm mới đúng. Vì nhân gia song tu là hai bên đều có lợi, một người khỏe 2 người vui, còn đây bọn hắn song tu là chỉ có nha đầu kia hút trên thần hồn lão gia dương khí.

Đến cuối cùng, đợi Tống gia đã mệt thành cẩu, cô nàng này mới hài lòng buông tha cho hắn.

Cười hì hì thưởng cho nhà mình thiếu gia một cái môi thơm, Thải Hồng mới lần nữa tung tăng chạy về phòng mình.

Vốn nàng còn muốn nì nèo ỉ ôi ngủ lại đây cơ, nhưng trong lòng ôm một cái đẹp đến không hợp thói thường mỹ nữ thì dù Thích Đủ Thứ Thiền Sư đạo hạnh thâm sâu cỡ nào cũng khó lòng mà kháng cự được. Chính vì thế thằng này liền nghiêm khắc cự tuyệt đồng thời nghĩa chính ngôn từ răn rạy cái này luôn muốn câu dẫn hắn tiểu yêu nữ hối cải mà nên quay đầu là bờ.

......

Sáng hôm sau,

Cùng Hùng Bá mấy người giao thủ một hồi cho giãn gân giãn cốt sau Tống Khuyết lần nữa quay trở về sân viện của mình tiếp tục luyện công.

Khi nãy trong khi ăn sáng, Thiên Hương còn tìm đến hắn thông báo muốn đi vào trong núi tìm kiếm mấy loại độc vật. Bây giờ đối với yêu nữ này cũng có mấy phần tin tưởng Tống đại quan nhân liền tùy nàng rồi, cũng sẽ không rỗi hơi đi theo mà giám sát nữa.

Thánh nữ đại nhân vậy cũng hài lòng, hơn nữa nghe mỗ tiện nhân nào đó liên tiếp khen ngợi cùng bày tỏ sự tin tưởng tuyệt đối với mình nhân phẩm, nha đầu này mặt ngoài thì tỏ vẻ khinh thường, sâu trong nội tâm lại đắc ý muốn chết, vênh váo vểnh mũi lên trời rồi sung sướng chạy lấy người rồi.

Vốn tưởng đuổi được con đỉa đó đi sẽ yên tâm mà tu luyện, nhưng mới qua không được bao lâu, Nhiếp Phong lại dẫn theo Trầm Sinh đến cầu kiến.

“Lão Trầm, có chuyện gì quan trọng sao?” – Tống Khuyết mặt ngưng trọng hỏi.

Trầm Sinh hiện được sắp xếp ở tại khu Tổng bộ, không có chuyện quan trọng tất nhiên thằng này cũng sẽ không tự thân lặn lội mò đến đây đâu.

Quả nhiên, vị này tân Ám Bộ Bộ trưởng mỗi lần gặp mặt là sẽ mang đến cho mình lão gia những cái không tầm thường tin tức:

“Chủ công, có hai việc, một tin xấu và một tin tốt. Không biết ngài muốn nghe tin nào trước?”

Có người nói rồi, sướng trước khổ sau thế càng đau. Tống gia hắn tự nhiên ưu tiên trước khổ sau vui:

“Nói tin xấu đi!”

“Rõ, chủ công! Tin xấu là Đỗ Như Hối không thấy rồi.”

Trầm Sinh trầm giọng trả lời, cái này một việc quả nhiên khiến Tống Khuyết hơi kinh hãi:

“Không thấy, làm sao lại không thấy?”

“Chủ công, theo như ám tử tin báo truyền về. Trước đó một đoạn thời gian Đỗ tặc tuyên bố bế tu luyện, ta ban đầu cũng không làm sao nghi ngờ. Nhưng qua thời gian lâu như vậy rồi còn chưa thấy đối phương xuất đầu lộ diện, thuộc hạ liền sinh nghi phái người điều tra cặn kẽ.

Cái này một tra quả nhiên tìm ra không thiếu vết tích để lại. Đồng thời với kẻ này, còn có hắn một đứa tiểu nhi tử cũng biến mất. Ta nghi rằng bọn chúng cha con đã âm thầm rời đi Linh Giang có việc, tạm thời còn chưa tra được đi đâu, làm gì, nhưng thời gian hẳn là chỉ mới mấy ngày gần đây thôi.”

Nghe Trầm Sinh kể lại, Tống, Nhiếp hai người cũng đều khó hiểu nhíu chặt lông mày.

Đỗ Như Hối chạy?

Cái này hiển nhiên không có khả năng, Linh Giang Bang còn đây, hắn cũng chưa đến mức sơn cùng thủy tận, bỏ gánh không làm hiển nhiên không phải là Đỗ ca tính cách.

Như vậy hắn mang nhi tử đi đâu, làm gì mà cần lén lút như vậy? Hoặc là trong người mang mầm bệnh thế kỷ nào đó sợ mình bất thình lình đột tử nên trước tiên an trí dòng dõi?

Không tìm ra được đầu mối Tống Khuyết cũng đành chịu, lúc này chỉ còn cách dặn dò Trầm Sinh:

“Lão Trầm ngươi cho người mật thiết chú ý bên Linh Giang nhất động nhất tĩnh cho ta, Đỗ Như Hối trở về cần báo ngay cho bản thiếu được biết. Đồng thời cũng không được dừng lại khuếch trương, cùng lão Nhiếp nữa, nhanh chóng đem Ám Bộ trải rộng toàn bộ Nam vực.”

“Rõ! Chủ công (Thiếu gia)!” – Trầm, Nhiếp 2 người đồng thanh quát lớn.

Tống đại quan nhân vậy mới hài lòng gật đầu:

“Còn chuyện vui là gì, bây giờ liền nói ra đi.”

“Là thế này chủ công. Những ngày gần đây giúp ngài kiểm tra, chỉnh lý lại một lần nhân sự tại các nơi sản nghiệp, thì thấy rằng Thuận Phong Tiêu Cục chính là khâu yếu kém nhất trong đó.

Nhưng từ việc ngài ưu tiên nguồn lực cho nó, thuộc hạ lại cả gan đoán thứ này tại trong lòng Chủ công có vị trí rất quan trọng, không biết có đúng không?”

Cái này cũng không khó đoán, tại Linh Giang cùng Thanh Hà, Thuận Phong Tiêu Cục đều chiếm lấy 2 khu đất hoàng kim rộng lớn nhất làm phân bộ. Liền như ngay cả Tứ Hải Thương Hội bây giờ cũng chưa được ưu ái thế đâu, Tống Khuyết gật đầu thừa nhận:

“Lão Trầm ngươi nói không sai.”

Đạt được chủ công khích lệ, Trầm Sinh lúc này mới tiếp tục:

“Ta xem đạt được nhiều trợ giúp thế mà Tiêu Cục vẫn không phát triển lên được, tất cả chỉ vì bọn họ còn không có một người lãnh đạo xứng tầm. Còn về Quan Tổng tiêu đầu, nói thật bằng hắn Tam lưu tu vi là rất khó có thể nói phục chúng chứ đừng bảo là tạo nên uy vọng gì trên giang hồ. Ngoại nhân sẽ không bao giờ tin tưởng giao tài sản cho hắn đảm bảo đâu.”

“Cái này bản thiếu tự nhiên biết, chỉ là trước đó vẫn chưa có nhân tuyển thích hợp để thay thế Quan Hưng thôi.”

Tống Khuyết thẳng thắn trả lời. Hắn cũng không phải vì niệm tình cũ hay cái gì mà giữ lão Quan ở lại vị trí Tổng tiêu đầu cho đến lúc này. Chỉ là đơn giản còn chưa tìm được ai thay thế thôi. Trong Các mấy vị Lục giai hảo thủ, người thì không hứng thú qua đây, kẻ thì mới đầu nhập vào chưa thể tin tưởng giao trọng trách. Vì thế Quan Hưng vị trí mới ngồi ổn cho đến lúc này.

Lão Trầm cũng đã đoán được vấn đề đó, cho nên lần này hắn mới đến đây:

“Chủ công, vừa hay ta có tìm được một người, cái này nhân tuyển đảm bảo ngươi sẽ ưng ý.”

Có Ám Bộ tai mắt khắp nơi, làm việc lên chính là như thế thuận tiện, Tống gia cười tít mắt thúc giục:

“Trầm Sinh ngươi mau nói!”

Cả Nhiếp Phong cũng hứng thú góp đầu lại gần, lão Trầm cũng không dông dài, lập tức thẳng thắn đem chuyện nói ra.

Nguyên lai, ngay sát cạnh Linh Giang chính là Nghi Thanh Quận, cái này quận chính là nơi tiếp giáp giữa Dương Nam và Kiếm Nam hai Đạo, vị thế khá là quan trọng. Thế nên giao thương buôn bán và võ lâm thực lực ở đó cũng không tầm thường, ẩn ẩn còn mạnh hơn bên này một đầu.

Trước đó Đỗ ca tìm 2 vị xui xẻo huynh đệ đến đây trợ trận, muốn úp sọt Tống lão ma không thành còn thuận tiện dẫm lên một đống shit, bị Lục Phiến Môn người dằn vặt hồi lâu cũng là từ nơi này mà ra.

Tất nhiên, chuyện lão Trầm nói chẳng liên quan gì đến bọn họ.

Số là, Nghi Thanh có 1 cái khá nổi tiếng tiêu cục, gọi An Bình Tiêu Cục. Tổng Tiêu đầu của bọn hắn gọi Phích Lịch Đao Tạ Huyền, hàng thật giá thật một vị Thất giai Chân Khí cảnh võ giả. Dựa vào một tay Phích Lịch Đao bá đạo cuồng mãnh, tại Dương – Kiếm hai đạo cũng đều nổi danh.

Hơn nữa Tạ Huyền làm người hào sảng thẳng thắn, thích kết giao bằng hữu. Thế nên lục lâm các nơi cũng rất nể mặt, hắn An Bình Tiêu Cục chuyện làm ăn vì vậy mà hỗn đến phong sinh thủy khởi, quy mô càng lúc càng lớn rồi.

Đáng tiếc mấy năm trước xảy ra một chuyện, để lão Tạ cũng không nữa thiết tha kinh doanh tiêu cục mà khiến cho vốn đang tấn mãnh phát triển An Bình dần dần trở nên điêu tàn, đến bây giờ còn là sắp lâm vào đóng cửa trạng thái.

Nguyên nhân làm nên hết thảy chuyện này chỉ vì con hắn, Tạ An Bình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.