Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 432: Dụ dỗ Yêu nữ




Thanh Sơn phía sau núi, Thiên Hương sân viện.

Tống tình thánh nửa đêm còn cố công mò đến đây buông lời đường mật tán tỉnh tiểu ớt cay.

Hôm nay tiểu nha đầu này ngại đông người không dám lộ diện, ngay cả buổi tối tụ tập Thiên Hương cũng không hứng thú tham dự, vì thế trong nhà không khí mới êm ấm như vậy. Nếu không bằng hàng này cùng Vân Hi oán niệm, có lẽ bữa ăn đang dang dở đã sớm bị xốc cái bàn.

“Thánh nữ đại nhân, hôm nay ngài không đến dự tiệc quả thật là một tiếc nuối lớn. Đám Thanh Hà nhân sĩ kia không thể có vinh hạnh tận mắt được nhìn thấy ngài tiên thiên phong thái chắc sẽ là bọn họ cuộc đời này lớn nhất tiếc nuối, không có một trong.”

Tất nhiên lời này Thiên Hương một chữ cũng không tin, nàng còn nhớ rõ buổi sáng khi mình nói sẽ tạm lánh trong nhà thì thằng chó này có như nào cảm xúc đây.

Đó chính là vẻ mặt mừng như bắt được vàng có được hay không? Còn ở đó mà tiếc nuối lớn nhất cuộc đời, tiểu ớt cay lạnh lùng hừ lớn một tiếng bất mãn:

“Tống tặc, thiếu ở nói hươu nói vượn rồi. Có rắm mau thả, tìm đến bản cô nương là có chuyện gì muốn cầu cạnh, nếu không ta cần phải đi ngủ, chớ có làm phiền ta.”

“Hắc hắc, tiểu nha đầu ngươi làm sao lại có thể nói cay nghiệt như thế đây. Bằng chúng ta vừa đồng minh vừa bằng hữu thân thiết quan hệ, Tống mỗ còn cần phải lừa dối ngươi sao.”

“Ha hả.” - Thánh Nữ đại nhân chỉ khoanh tay khinh miệt nhìn hắn.

Thấy hàng này cảnh giác tâm quá nặng, Tống tiện nhân cũng ngại làm trò. Lúc này góp mặt lại xoa tay cười nịnh nọt:

“Thiên Hương nha, để khách đứng ngoài cửa thế này cũng không hợp lễ lắm chứ, không mời ta vào nhà uống chén trà sao?”

Thật kỹ đánh giá hắc tiểu tử kia vẻ mặt, thấy nó cũng không có bộ dáng say rượu hay sắc dục huân tâm. Hơn nữa nhớ đến thằng này còn luyện đồng tử công đây, tiểu ớt cay mới yên tâm phần nào tránh người ra.

“Vào đi!” - Nàng cũng tò mò muốn biết tặc tử này đến đây là có cái gì mục đích.

Thấy tiểu nha đầu kia đã đi vào trong, Tống Khuyết liền vội vàng đẩy ra đang bám đùi Manh Manh rồi gạt chân đuổi theo.

Đây cũng là lần đầu hắn đặt chân vào yêu nữ này gian phòng.

Không giống như trong tưởng tượng khắp nơi treo đầy rắn rết bọ cáp các loại độc trùng, trong phòng trang trí còn rất tính bình thường. Gọn gàng, ngăn nắp phối hợp thêm mấy bình hoa nhỏ, ít ra nhìn qua còn có mấy phần nữ nhân vị.

…..

Thiên Hương gian phòng,

Tận tình gia chủ cho Tống Khuyết rót một ly nước lọc sau, tiểu ớt cay mới bắt đầu khó chịu mở miệng:

“Nói đi, tìm ta có chuyện gì?”

“Ha hả, chưa vội. Cùng nhau hợp tác lâu ngày thế chúng ta còn chưa từng có thời gian nói chuyện đâu. Hôm nay vừa lúc rảnh rỗi Thiên Hương cô nương không ngại tâm sự một hồi, ít nhất càng hiểu nhau chúng ta càng dễ dàng hợp tác không phải.”

“Bớt nói nhảm, bản cô nương không có hứng thú cùng ngươi dông dài!” - Thánh nữ đại nhân đã là bất mãn ra mặt.

Gặp tiểu nha đầu này đã có dấu hiệu nổi nóng, Tống đại quan nhân cũng không dám nữa tiếp tục vòng vo, lúc này chạy nhanh đi vào chính đề:

“Tiểu nha đầu, ngươi rời nhà đi cũng cũng có nửa năm rồi đi? Lần đầu xa nhà lại phải lang thang một mình nơi đất khách quê người như này, chắc cũng sẽ rất cô đơn. Bây giờ hẳn là đang rất nhớ nhung bên trong Thập Vạn Đại Sơn những cái kia quen thuộc cảnh sắc, phong tục chứ?”

“Thì sao?”

“Hắc hắc, không sao. Chỉ là vừa lúc ta mấy ngày tới có một chuyến hàng qua Cự Mộc Thành nên muốn hỏi ngươi có hứng thú hay không thuận tiện quá giang ghé qua đó thăm lại cố hương? Tống mỗ có thể giúp ngươi miễn phí dịch dung một lần, đảm bảo chỉ cần cẩn thận làm việc, sẽ không ai nhận ra thân phận của Thiên Hương ngươi.”

Ố???

Hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây? Con chó này tự nhiên lại tốt đột xuất như thế?

Đã sớm nhận ra bản mặt vô sỉ của tiện nhân này, Thiên Hương hai mắt hoài nghi từ đầu đền chân đánh giá hắn một lần sau đó mới mở miệng giễu cợt:

“Tống tặc, ngươi sẽ không định đem bản cô nương bán cho Nguyễn lão cẩu hoặc ném ta tại Cự Mộc Thành rồi âm thầm một mình chạy trốn đấy chứ?”

“Chuyện cười! Bản thiếu há là loại người bội tín bội nghĩa tráo trở như thế!”

Tống Ảnh đế tức giận bất bình ủy khuất gào lên, đáng tiếc đối diện hắn Thánh Nữ đại nhân không chút nào đồng tình trái lại rất phối hợp gật đầu khẳng định.

Ngươi chính là loại người đấy!

Không còn cách nào, Tống gia đành nghẹn khuất chỉ tay lên trời thề độc:

“Ta có thể thề là tuyệt đối không có bất cứ ý nghĩ nào hại Thiên Hương ngươi, nếu như trái lời thề xin chịu ngũ lôi oanh đỉnh, trời tru đất diệt. Đã được chưa?”

Tiểu ớt cay nghe vậy mới phải đánh giá lại con hàng trước mặt lần nữa, mắt đảo lòng vòng suy nghĩ một hồi sau yêu nữ này mới cời rộ lên:

“Ha hả, ta tin! Nhưng đa tạ Tống Khuyết ngươi hảo ý, bản cô nương cảm thấy hiện nay sống ở đây đã rất tốt, tạm thời chưa có ý định quay về Thập Vạn Đại Sơn. Lần sau nếu có ý này nhất định sẽ phải làm phiền ngươi giúp đỡ.”

Gặp con mụ điên này hôm nay lại tỉnh táo không bị mắc mưu, Tống đại quan nhân đành phải cố gắng thử thuyết phục một lần:

“Cái này... tiểu nha đầu, ngươi làm sao lại ham chơi ham vui như thế đây? Quê hương, quê hương! Hai từ ngữ đó là cỡ nào thiêng liêng, thân thiết. Quê hương chính là nơi chôn rau cắt rốn, nơi con người ta sinh ra và lớn lên, cùng chúng ta đi qua biết bao năm tháng tuổi thơ với đủ những kỷ niệm chua cay mặn ngọt.

Dù ngươi quá khứ có khổ đau như nào, quê hương vẫn là nơi để ngươi quay về, là chốn duy nhất để con người tìm lại bản ngã, tìm lại chính con người mình. Nghĩ đi, ở đó từng có Tiểu Bích, Tiểu Ngọc, có con người, núi sông, có Thiên Độc Tông hay núi Bạch Mộc Lương Tử mà ngươi vẫn ngày nhớ đêm mong.”

“Quê hương là thứ vô hình nào đó, khi tuổi trẻ người ta bất chấp vứt bỏ tất cả để ra đi, song khi con người chín chắn rồi, trải qua những được mất của cuộc đời, tranh đua lợi danh, tiền tài, quyền lực... hết thảy đều là mây bay. Khi đó họ có thể chấp nhận đánh đổi tất cả chỉ một lần được về úp mặt vào sông quê.

Thiên Hương nha, ngươi còn nhỏ chưa hiểu hết sự đời, nghe Tống mỗ lời khuyên chân thành. Khi còn có cơ hội trở về thì không nên bỏ lỡ, kẻo sau này lại hối thì đã muộn. Haizzz.....”

Tống Khuyết quả thật lần này chính là móc ruột móc gan tìm từ thấm thía khuyên nhủ vị kia lãng khách tha hương Thánh nữ đại nhân tỉnh lại mà làm người, nên biết trân trọng những gì đang có, tuyệt đối đừng vì những xúc cảm nhất thời mà bỏ lỡ cuộc đời những gì trân quý nhất.

Cái này phần tình cảm ôm ấp thật sự nói ra khỏi mồm hắn cũng thấy cảm động đến không được, trong lòng cũng bất giác nhớ về Cự Liễu Thôn một chút như vậy.

Nhưng mình hiện tại tính ra vẫn còn chưa rời quê đâu.

Tự an ủi bản thân một câu sau, thằng này mới lần nữa quay ra định tiếp tục khuyên nhủ tiểu ớt cay. Lại thấy được cô nàng này đang há hốc mồm nghẹn họng trân trối nhìn hắn, cái kia sùng bái kính ngưỡng ánh mắt để Tống gia cũng không nhịn được đắc ý dạt dào.

Không cần sùng bái ca, chúng ta là không có tương lai đấy!

Nể tình nàng đã trở thành mình Fan hâm mộ, Tống đại quan nhân mới không đành lòng đánh nát mộng đẹp của vị này si tình thiếu nữ, lúc này chỉ hắng giọng lựa lời khuyên nhủ.

“Tiểu nha đầu, nghe ta, thu dọn đồ đạc về thăm Cự Mộc Thành một lần. Có lẽ sau đó ngươi sẽ thấy lòng mình đặc biệt nhẹ nhõm.”

.....

Tĩnh,

Phi thường yên tĩnh!

Thiên Hương lúc này đang trợn mắt há mồm nhìn tiện nhân trước mắt ba hoa chích chòe, chém gió đến nước bọt bay tứ tung.

Lần đầu nàng cũng không thể không bội phục con chó này.

Quá có thể nói rồi!

Nhưng tất cả đều là vô nghĩa, Thánh nữ đại nhân mới không đơn giản bị hắn vài câu là có thể lắc lư đâu. Thấy Tống Khuyết còn định tiếp tục nói chuyện, tiểu ớt cay vội vàng mở miệng ngăn lại:

“Dừng dừng! Tống tặc, không cần ở đó hư tình giả ý. Có chuyện gì muốn cầu cứ việc nói thẳng, nhìn ngươi bộ dáng bây giờ thật sự quá buồn nôn.”

“Ngươi...”

Tống gia nghẹn lời, nếu không phải thật sự trường hợp không đúng, hắn đã sớm dạy lại con nhóc này làm người rồi. Nhưng mình đang có việc cầu người, hắn vẫn phải nhịn lấy tính tình, cố gắng chồng chất ra nụ cười tự nhận rực rỡ nhất:

“Thánh nữ đại nhân quả thực lan tâm huệ chất khéo hiểu lòng người. Lần này ngoài việc chính là đưa ngài về thăm lại cố hương, thật sự cũng có việc cần Thánh nữ giúp đỡ. Tất nhiên chỉ là một việc cỏn con bằng cái móng tay thế thôi, ngài chỉ cần khẽ nhấc một cái là có thể giải quyết.”

“Hắc, giúp ngươi việc mới là quan trọng, đưa ta về chỉ là thuận tiện đúng không? Liền biết tiểu tử ngươi sẽ không có lòng tốt.” – Thiên Hương cười lạnh liên tục.

Tống Khuyết da mặt dày cũng không ngại, vẫn cười lên giả lả:

“Đều quan trọng, tất cả đều quan trọng, ha ha ha.”

“Hừ!”

Chán ghét liếc qua bản mặt của thằng này, tiểu ớt cay trầm ngâm một lát mới hứng thú vuốt cằm hỏi thăm:

“Nói đi, là chuyện gì? Nếu thực sự là việc nhỏ, bản cô nương cũng không ngại giúp ngươi một lần.”

“Hắc hắc, ta đã sớm biết Thiên Hương cô nương là người nhiệt tình thích giúp người, quả nhiên là không sai vậy. Vừa đẹp người vừa đẹp nết như này, thảo nào trong kia hàng ngàn vạn nam tử đều đem lòng ái mộ ngài.”

Lớn tiếng khen ngợi tiểu nha đầu này một hồi sau, Tống đại quan nhân mới bắt đầu đem chuyện Báo Khánh Châu tất cả nói ra. Kể cả nguyên nhân bắt đầu từ đâu, kế hoạch ra sao không một chút giấu giếm. Cuối cùng thằng này còn tổng kết:

“Ta không nắm chắc bọn chúng sẽ động thủ dọc đường hay đợi thuyền đến Cự Mộc Thành rồi mới ra tay. Vì thế nên muốn nhờ Thánh nữ ngài đi theo bảo vệ một chuyến, hơn nữa không phải Cự Mộc Thành chủ cũng là một trong những người ủng hộ ngươi thôi.

Nếu có thể phiền Thiên Hương cô nương giúp chúng ta nói tốt mấy câu để bên đó mở rộng hạn ngạch buôn bán với chúng ta. Được như thế tại hạ vô cùng cảm kích, Tống mỗ hứa sẽ hết lòng vì ngươi lấy đến Độc Long Đảm, đợi Thánh nữ ngài về chắc chắn sẽ đưa đến tận nơi cho ngài.”

Thì ra là chuyện này!

Nghe nhắc đến cái tên Báo Khánh Châu, Thiên Hương đôi lông màu liền khẽ cau lại.

Đầu óc nàng chạy nhanh suy nghĩ một hồi, cân nhắc trong đó thiệt hơn sau nha đầu này mới tiếc nuối lắc đầu đưa ra cuối cùng lựa chọn.

“Không được!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.