Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 387: Nhàn nhã




Thiên Thượng Nhân Gian,

Có Hùng Bá, Lý Tín một đám hung hãn mãnh nhân dẫn lối mở đường, Vân Hi nhóm này 7 vị mỹ nữ có thể tự do trên đường phố đi dạo, mua sắm mà không gây nên người dòm ngó.

Nhất là Thải Hồng, ban ngày vì sợ gây nên náo động, Tống Khuyết còn đặc biệt yêu cầu nàng phải đội lên đấu bồng. Bây giờ bóng đêm buông xuống, nha đầu này đã có thể thoải mái cởi bỏ trói buộc, tung tăng khắp nơi tò mò quan sát đây.

Cũng không có quá lớn dục vọng mua sắm Vân Hi chỉ ngó nghiêng một lát thế thôi liền mất đi hứng thú, lúc này chậm rãi đi bên cạnh Tống gia hào hứng trò chuyện.

Nhìn Thải Hồng thiên chân vô tà bộ dáng, nàng không khỏi cảm thán:

“Thải Hồng cô nương thật sự thuần chân khiến người yêu mến.”

“Ha hả, nha đầu kia từ nhỏ ít cùng ngoại giới tiếp xúc vì thế tính cách hơi nhút nhát ngây thơ.”

Tống Khuyết đành gắn một cái lời nói dối, nhưng nếu tính từ lúc biến thành Huyết Yêu mới là ngày ra đời vậy Thải Hồng đúng thật từ đó đến giờ còn chưa ra đường gặp ai đâu, nói như thế cũng không sai. Vân Hi cũng không làm sao nghi ngờ gật đầu hâm mộ:

“Có thể vô ưu vô nghĩ sống như thế cả đời thật tốt. Chỉ là thế đạo ngày nay mấy người còn có thể được như thế, quyền lực, ích lợi đều khiến bọn họ mông muội hết rồi.”

“Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi, sống trong một đại chảo nhuộm như này mấy ai còn có thể giữ được bản tâm, thân bất do kỷ nha!”

Thấy cô nàng này lại bắt đầu đa sầu đa cảm, Tống đại quan nhân đầu cũng to, vội vàng hùa theo than thở một câu xong lập tức bẻ lái, kể mấy tiểu phẩm cười kiếp trước, không ra một lát đã thành công đem nàng chọc cười.

Khó có dịp thư giãn thế này, mấy người cuối cùng đem chuyện buồn phiền vứt hết ra sau đầu, thỏa sức mà chơi đùa vui vẻ.

Dạo phố chán rồi, theo Vân Hi ý muốn, mọi người liền tuỳ tiện chọn một quán nướng ven đường, gọi thêm mấy bình rượu gạo rồi cùng nhau đấu tửu, ngắm cảnh hồ, vui đến bất diệc nhạc hồ.

Đến tận khuya, sợ Xảo Xảo về muộn lão Chiêm lại đem tiểu Lý tử một chân bẻ gãy. Tống Khuyết mới quyết định kêu dừng, đưa Vân Hi chủ tớ về Tổng bộ sau bọn hắn liền cáo biệt trở về Mai Trang.

Trên đường, hôm nay nhìn Thải Hồng vui chơi bên hồ Tống lão gia mới nhớ đến lần trước mình đi tra Cảnh Điềm mất tích một án tại quê nhà nàng thấy một loại hoa rất đẹp gọi Thuỷ Lam Tiên. Khi đó hắn còn có ý định đem về cấy trồng trong nhà đây chỉ là sau quá lắm chuyện quên mất.

Lúc này nhớ ra Tống Khuyết liền quay sang Nhiếp Phong căn dặn:

“Lão Nhiếp, ngày mai ngươi cho người đi Quế Lâm quận một chuyến thu gom ít Thuỷ Lam Tiên hạt giống về cho ta, ta có việc hữu dụng.”

“Rõ! Thiếu gia.”

Làm lão đại chính là như thế thuận tiện, có việc gì để thuộc hạ chạy chân là được rồi. Tống Các chủ cuối cùng cũng cảm nhận thấy mình đã có chút phong thái của ông chủ lớn.

…….

Sáng sớm hôm sau,

Dùng qua điểm tâm xong Tống Khuyết liền dưới sự hướng dẫn của lão Thiết huynh đệ bắt đầu nếm thử tu luyện bản đầy đủ Thiên Chuy Công.

Chỉ gặp Thiết Trực đem Huyền Vũ Tinh Phách mài thành bột mịn, cùng với các loại dược liệu hết thảy cho vào nồi nước lớn đun sôi sùng sục. Mất hồi lâu sau, đợi bên trong nồi nước đã đen đặc, hắn mới đem nó đổ ra thùng gỗ lớn, pha thêm chút nước lạnh cho đủ ngập người rồi quay sang Tống gia nói:

“Thiếu gia, nước độ ấm vừa vặn, ngươi bây giờ nhảy vào ngâm mình rồi dựa theo công pháp vận hành khí huyết đi. Đợi đến khi nước nguội liền coi như hoàn thành ngày hôm nay tu luyện.”

Nước trong bồn khoảng 70 độ, đối với bình thường người tuyệt đối là đủ đem luộc tái, nhưng đối với võ giả vậy chống chọi một khoảng thời gian là không vấn đề. Tống Khuyết cũng không làm sao e dè liền thoát đi quần áo, chỉ để lại một lớp khố rồi nhanh nhẹn nhảy vào, khoanh chân ngồi cho nước dâng đến ngang cằm.

Không ra một lát, nước tắm dược tính bắt đầu ngấm vào da để hắn cảm thấy nóng rát và ngứa ngáy không thôi.

“Lần đầu tu luyện cơ thể sẽ xuất hiện bài xích, thiếu gia ngài nhẫn nhịn một chút.”

Nghe bên tai Thiết Trực dặn dò, Tống Khuyết nhẹ gật đầu rồi thu liễm tinh thần, thả không linh đài.

Tiến vào thức thần trạng thái, thể xác nỗi đau đối với hắn cảm giác trở nên suy yếu rất nhiều. Có thể coi như không đếm xỉa, Tống đại quan nhân thoải mái vận hành khí huyết cùng Tesseract năng lượng du tẩu khắp toàn thân.

Hồi lâu sau, đợi nước tắm lạnh xuống, bên trong màu sắc cũng đã quay về hơi trong, Thiết Trực mới hô:

“Thiếu gia, có thể dừng!”

Lúc này Tống Khuyết mới chậm rãi nhảy ra khỏi thùng, đứng ngoài sân lung tung diễn luyện một bộ quyền pháp cho giãn gân giãn cốt sau đó mới mỉm cười:

“Tuy chưa thử nghiệm xem thế nào nhưng ta rõ ràng cảm nhận được da thịt trở nên bền dẻo thêm không ít, đa tạ Thiết thúc!”

“Khà khà, thiếu gia nói tạ làm gì, ngài ân tình chúng ta cả đời trả còn chưa đủ đây.” – Thiết Trực thật thà xoa đầu cười.

Thiết Chấn cũng tán đồng gật đầu, đồng thời chen miệng nói thêm:

“Thiếu gia, từ giờ tu luyện đã không cần phải dùng chảo sắt nung mình hay gậy gộc đoán thể. Ngươi vậy khoảng một tháng sau trên người lông tóc cũng có thể sẽ mọc trở lại.

Đợi đến ngày nào đột phá viên mãn cảnh giới, cô đọng ra chân khí thì ngài dáng ngoài có thể hoàn toàn khôi phục như lúc ban đầu rồi, không cần cả đời phải giữ bộ dáng thô lỗ tục tằng như thế này.”

Nghe Thiết Chấn nói, Tống đại quan nhân mới để ý hai lão đầu này trên mặt vậy mà vẫn giữ lại lông mày cùng lông mi, không như mình tất cả đều trọc lóc.

“Thiết thúc, các ngươi trên đầu vậy là?”

“Khà khà, để quang đầu đã quen, có tóc chúng ta lại thấy không thoải mái. Vì thế nhà ta mấy người đều thuận tiện cạo trọc rồi.”

Nhìn hai lão tự sướng xoa xoa đầu rất có hỉ cảm, Tống gia bật cười:

“Ha ha, không sai, kể cả cái này ngoại hình nhìn nhiều ta cũng thấy thân thiết, sợ sau này khôi phục dung mạo lại không nỡ đây.”

Mấy người nghe vậy đều phá lên cười.

Buổi đầu có lão Thiết hướng dẫn, đã nắm được trong đó đường đi nước bước rồi sau đó cũng sẽ không cần làm phiền nhân gia. Thiết Trực, Thiết Chấn cẩn thận dặn dò hắn vài câu xong cũng cáo từ ra về, hai huynh đệ này lần nữa lại chia ra chạy lên Hắc Thiết Trại cùng Thiết Xưởng thị sát đi.

Có Thiết gia mấy trăm năm tri thức truyền thừa, lão Mạt chút đó mực nước chính là không đủ nhìn đấy. Mấy nơi này đều phải cần tu sửa lại không ít, nhất là Hắc Thiết Trại.

Bây giờ khu đất cũ của Đoán Tạo doanh sẽ nhường cho Thiết gia làm nơi cư trú. Tại đó Thiết Trực đang quy hoạch làm lên một cái cự đại lò nung đây, nói chung chủ thầu xây dựng Chu Trọng tháng ngày này tuyệt đối không thiếu việc để làm.

Lão Thiết vừa đi, Nhiếp Phong đã tiến đến:

“Thiếu gia, hôm qua người đưa Thiết tiền bối đến Thiết Xưởng thị sát lúc về có mang theo mấy mẫu mới bình rượu, ta thấy rất đẹp, ngài xem qua thử xem.”

Nghe lão Nhiếp khen ngợi như thế, Tống Khuyết cũng dậy lên hứng thú. Lúc này qua loa khoác lên chiếc áo khoác rồi cùng hắn đi xem.

Lần này Mạt Dương gửi đến chỉ có 2 mẫu vật, có người chỉ đạo mỹ thuật đúng là phải khác bọt. Quả thực giống như lời Nhiếp Phong nói, rất đẹp, nhìn mà hắn hai mắt cũng phải sáng lên.

Thứ này đã có thể coi là tác phẩm nghệ thuật.

Khác với hiện nay các loại bình sứ có hình bầu, mấy bình thủy tinh này theo yêu cầu của Tống Khuyết hết thảy đúc thành đáy vuông, chai lùn, dung tích khoảng 750ml.

Trên thân bình in nổi một hình thần long sống động như thật, phần cổ chai chính là đầu rồng đang ngửa lên thật cao, miệng há to uy mãnh. Trên đó là nắp bình tạo hình như một viên minh châu, thành dáng thần long trục nguyệt.

Hai mẫu vật có cùng kích cỡ, bộ dáng, chỉ khác nhau là chất liệu cấu thành, một cái là thủy tinh thông thường, so với lần trước màu xanh nhạt đi rất nhiều, bọt khí cũng được loại bỏ còn rất ít. Còn khác một loại thì lại là thủy tinh màu đỏ, nhìn cực kỳ huyễn lệ bắt mắt.

Chỉ là liếc mắt 1 lần Tống Khuyết cũng sẽ biết chọn phương án nào, lúc này hiếu kỳ hỏi Nhiếp Phong:

“Cái này bình thủy tinh màu đỏ là làm sao có được?”

“Hồi thiếu gia, nghe nói là do Thiết Xưởng mấy vị đoán tạo sư trong một lần vô tình thử nghiệm cho thêm các loại khoáng thạch nung chảy cùng lưu ly thì tạo ra. Bọn họ thấy đẹp nên cố ý giữ lại làm mẫu vật gửi lên cho ngài xem.”

Nghe vậy Tống đại quan nhân vui vẻ, tại chỗ đánh nhịp:

“Rất tốt, lão Nhiếp ngươi chút nữa lấy bạc trọng thưởng cho Mạt Dương đám người giúp ta. Nhắn với bọn họ chuẩn bị bắt tay sản xuất đại trà loại bình này, mấy chỗ nắp bình cùng chữ nổi in lên đây có thể cho người mạ vàng, nói chung không cần sợ tốn kém, làm sao càng cao cấp đại khí, tôn lên vẻ tôn quý của Long Huyết Tửu thì cứ mạnh dạn làm.”

“Rõ, thiếu gia!”

Nhớ đến tương lai mình còn có thể làm gương kính hay các loại vật dụng khác cũng sẽ là một đại thương cơ, Tống Khuyết còn dặn dò:

“Còn nữa, loại kia thủy tinh tiếp tục nghiên cứu cho ta. Nói với lão Mạt, nếu có thể chế tạo ra một loại không màu, không bọt khí trong suốt thủy tinh, bản thiếu sẽ tầng tầng có thưởng.”

“Dạ!”

Thấy hắn không còn dặn dò gì nữa, Nhiếp Phong liền khom người lĩnh mệnh rồi đích thân chạy đến Thiết Xưởng một chuyến truyền đạt lời chỉ đạo này.

Tống gia vậy còn là rảnh rang, lúc này mới thong dong vào nhà tắm rửa qua một lần rồi bắt đầu chuyên tâm tu luyện.

......

Sau đó mấy ngày cũng không có đại sự gì phát sinh.

Ngày hôm sau Cao Tuấn liền quay lại Mai Trang một chuyến, mang đi 2 thùng Long Huyết Tửu cùng không ít Liệt Hỏa Tửu rồi cáo từ trở về Dương Nam, lần này lão Cao chịu thay hắn lo lót đại sự như vậy, vốn Tống Khuyết còn muốn kín đáo đưa thêm không ít tiền bạc cảm ơn cơ, làm sao tiểu Cao chết sống không thu cuối cùng mới đành dùng rượu thay thế.

Cái này thì Cao đại thiếu không từ chối, thằng này liền vui vẻ biển thủ mấy bình rồi mới yên tâm lên đường, hẳn là đem về cùng trong Phủ thành đám bằng hữu khoe khoang huyễn phú đây.

Có lẽ cũng may có phần này lễ vật, nghe nói thời gian này Linh Giang Bang lão Đỗ không thiếu nhảy nhót cầu cạnh khắp nơi muốn cản trở Tống lão gia hắn việc tốt đây, làm sao cuối cùng không giải quyết được gì, cao tầng Cửu Giang Minh cũng không ai bày tỏ chút nào thái độ.

Việc này hẳn đã thành định cục, Thanh Hà bến tàu sẽ thuộc về Nguyệt Khuyết Các.

Dù sao đây chính là địa phương chính quyền quyết định, phê văn giấy trắng mực đen ghi chú rõ ràng. Cửu Giang Minh dù có to nữa cũng không dám đứng ra phản đối đi.

Chỉ có thể trách đều do Đỗ Như Hối đem các vị quan gia đắc tội quá ác rồi, bây giờ có cơ hội, Dương Tư Nghiệp không ngại dạy hắn làm người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.