Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 378: Vu gia muốn nhờ




Mai Trang,

Hai chục cân gạo nói là nhiều, nhưng đối với sức ăn như thuồng luồng của mấy vị ở đây lại chẳng thấm bao nhiêu. Nhất là còn mấy đại thùng cơm như Hùng Bá, Tiểu Hắc.

Tống lão gia tự giữ thân phận không cùng bọn này tranh vét đáy nồi rồi, chia ra cả người cả thú gần 20 miệng ăn, mỗi người cũng chỉ được 2 bát cơm nếm thử mới mẻ như thế, rất nhanh liền chia sạch sẽ rồi.

Có Ngọc Dương Gạo cái này châu ngọc, sau đó ăn những cái khác đều thấy nhạt nhẽo vô vị, cũng may món cơm mang ra cuối cùng, mấy người đều đã ăn được ngang bụng rồi, lúc này liền cứ thế dừng bữa.

Nhớ lại trong Các nhiều công việc, Vân Đường chủ lần nữa lại bắt lấy Tống Các chủ kéo ra một chỗ tiếp tục nói chuyện để Tống lão gia khổ không thôi.

Mãi đến tận gần buổi chiều tiễn đi vị này mỹ nữ, hắn mới coi như được giải thoát, không có hình tượng nằm vật ra ghế dài trong sân vườn nghỉ ngơi.

“Lão Nhiếp! Ngươi chạy qua Thiết Xưởng tìm Mạt Dương một chuyến, nói cho hắn chiêu mộ thêm mấy người thợ gốm hay thợ điêu khắc khéo tay, tăng nhanh tốc độ sản xuất bình rượu cho ta.”

“Rõ, thiếu gia!”

“Nhớ kỹ, việc này làm cẩn thận, đừng để Vân Hi cô nàng kia biết. Nếu có nghe được phong thanh gì cứ bảo bản thiếu đã tính toán trước như thế từ lâu, rõ chưa?” – Vị nào đại thiếu còn không quên dặn dò.

Nhiếp Phong mặt táo bón không dám cười, vội vàng cúi người đáp một tiếng rồi nhanh chóng lĩnh mệnh chạy đi.

Tống gia cũng không quản hắn có tìm hay không góc khuất nào ngồi cười trộm, giải quyết xong việc này hắn lại bắt đầu đau đầu lên việc vận chuyển hàng đến Cự Mộc thành.

Nhưng trước tiên vẫn là phải tìm thuyền đã, đến cuối cùng không được cũng có thể để Ngân Giáp Thi trùm chăn trốn vào khoang thuyền đi theo hộ tống một chuyến. Nghĩ vậy thằng này liền ngồi dậy viết một lá thư rồi sai người gửi đến cho Cự Kình Thương Hội.

Đại lão bản luôn là có nhiều phiền não!

Tự ngu tự nhạc cảm thán một câu Tống đại quan nhân liền thoải mái nhắm mắt hưởng thụ Thải Hồng mỹ nữ thiếp thân massage.

Thật thơm, thật mềm, tiện nhân này sảng khoái rên rỉ một hồi rồi nhắm mắt lim dim ngủ, nửa tỉnh nửa mê còn mơ thấy mình như bị một con bạch tuộc cuốn lấy, những sợi xúc tua quấn quanh ma sát lên khắp cơ thể, lúc thì căng chặt lúc thì ấm áp trơn trượt, vô cùng sảng khoái.

Đến tận khi.... một sợi không nên thân xúc tua cứ cố gắng hướng trên người hắn một lỗ hổng mơn trớn muốn chen lấn đi vào.

Không cần đâm vào đó! - Tống gia quá sợ hãi giật mình tỉnh giấc.

Lúc này mới phát hiện hóa ra Thải Hồng đang cầm khăn ấm cho mình lau trên khóe miệng nước dãi.

Không quản tình trạng xấu hổ, đảm bảo mình trinh tiết còn nguyên vẹn con hàng này mới yên tâm thở nhẹ một hơi, vỗ ngực mấy cái trấn an mình pha lê trái tim rồi bắt đầu vươn vai đứng dậy đi đọc sách viết chữ đi.

Hắn cần tri thức đến củng có đạo tâm.

Xúc tua vẫn là cái chướng ngại cao vời vợi chưa thể vượt qua nha! – Nhớ lại trong mơ cảnh tượng, hắn bây giờ hoa cúc vẫn còn đang căng thẳng vô cùng.

......

Vu gia người đã đến, đến so với trong tưởng tượng còn nhanh.

Sau khi Tống Khuyết gửi thư chiều ngày mùng 3 tháng 6, chỉ hơn một ngày sau, đến hôm nay sáng sớm mùng 5, bên ngoài Mai Trang đã có Dương Nam Cự Kình Thương Hội Tổng quản Vu Đại Thanh cùng Vu nhị gia công tử Vu Ngọc Đức cầu kiến.

“Tổng quản, Vu huynh! Chúng ta lại gặp mặt rồi!”

Nhìn thấy Tống lão gia dẫn theo người long trọng ra đón, Vu Đại Thanh cùng Vu Ngọc Đức đều nở nụ cười:

“Tống huynh đệ!”... “Tống thiếu!”

“Hai vị mau mời vào!”

Lần này trong nhà cũng không có gì phải che dấu, Tống Khuyết thoải mái dẫn hai người tiến về mình sân viện. Vừa đi lão Vu vừa nói:

“Tống thiếu, đi qua Thanh Hà bến tàu thấy các ngươi Nguyệt Khuyết Các người đang tại đó tu sửa, ngươi đây là định chiếm lấy chỗ này cho mình sử dụng?”

“Thanh Hà bến tàu tự nhiên cần phải do Thanh Hà người sử dụng, ta vậy cũng không coi như chiếm đoạt của ai, dù sao Linh Giang Bang người đều đem nơi đó bỏ hoang.”

Tống đại quan nhân nghiêm trang mở miệng, Vu Ngọc Đức hai người cũng sẽ không cùng hắn cãi cọ, chỉ là gật đầu đưa ra hứa hẹn:

“Việc này có lẽ sẽ có chút rắc rối, nhưng yên tâm chúng ta sẽ thay ngươi tác động đến Cửu Giang Minh. Đúng như Tống huynh nói, Thanh Hà bến tàu không để Thanh Hà người dùng mà cho nơi khác người đến quản lý, cái này thật sự không thể nói nổi.”

“Ha ha, còn là Vu huynh thâm minh đại nghĩa, tiểu đệ ở đây trước tiên cảm ơn ngươi rồi!”

“Tống huynh đệ khách khí, bằng chúng ta hai nhà quan hệ một chút chuyện nhỏ vậy đáng là gì.” – Vu Ngọc Đức không đáng kể chút nào sang sảng cười lên khoát tay.

Bầu không khí hết sức ung dung ấm áp, hai bên vừa nói vừa cười đi vào mai viên.

Ở đây, gặp Tống gia ba vị thiếp thân nha hoàn, dù là đi lắm thấy nhiều Vu Đại Thanh cùng Vu Ngọc Đức cũng không khỏi đều bị rung động một phen.

Ngay cả nhà mình mấy vị tỷ tỷ cũng chưa chắc xinh đẹp như này, thế mà ở đây liền có ba vị. Ba cũng thôi đi, vậy mà còn đều cho người làm nha hoàn, thật sự phung phí của trời nha!

Vu đại thiếu cố nén mới không đưa mắt nhìn thêm người lần nữa, lúc này bụng chua lòm ghen tị mở miệng:

“Tống huynh thật sự diễm phúc lớn!”

Có mấy vị hiểu chuyện xinh đẹp nha hoàn, Tống Khuyết cũng cảm thấy ông trời đối mình quá tốt, vì thế không ngần ngại chút nào gật đầu thừa nhận:

“Hắc hắc, tìm được các nàng quả thật cũng là ta cuộc đời may mắn!”

Hôm nay Vu gia hai người mất công đến đây tự nhiên không phải chỉ để thưởng thức mỹ nữ. Ba người rất nhanh lướt qua cái này đề tài, nhấp một ngụm trà sau lão Vu liền đi vào chính đề:

“Tống thiếu, sắp tới ngươi Nguyệt Khuyết Các là chuẩn bị thông thương cùng Cự Mộc Thành.”

“Đúng vậy, ta thông qua Thiên Độc Tông Nguyễn Tuấn Huy Thiếu Tông chủ mới đạt được cái này tư cách. Nhưng bây giờ chỉ giới hạn một tháng được 10 thuyền hàng, khổ nỗi dưới tay không có thuyền nên mới viết thư nhờ Tổng quản giúp đỡ tìm thuê hộ mấy cái.”

Gặp hắn chắc chắn thừa nhận, Vu Đại Thanh liền kích động:

“Tống thiếu, thuyền hàng không thành vấn đề. Kích cỡ thế nào đều được, nhưng ngươi có thể hay không nhường ra một ít danh ngạch cho chúng ta Cự Kình Thương Hội? Tại hạ vô cùng cảm kích!”

“Các ngươi không phải cũng có cùng Bách tộc thông thương sao, làm sao bây giờ cũng để ý cái này mấy thuyền hàng?” – Tống Khuyết nhướng mày hiếu kỳ dò hỏi.

Nghe vậy lão Vu hai người hơi xấu hổ, lo sợ đối phương nghĩ mình tham lam muốn ăn chặn hắn liền chạy nhanh giải thích:

“Tống thiếu, chuyện này chỉ là bản thân lão phu đưa ra một cái quá đáng yêu cầu, ngươi không cần để bụng.”

Một chút ích lợi thôi, Tống Khuyết cũng không mấy quan tâm, hắn càng hiếu kỳ là làm sao Vu gia còn cần đến cái thương đạo này. Gặng hỏi mấy lần, cuối cùng mới biết được nguyên nhân.

Hóa ra trước kia Cự Kình Thương Hội giao thương cùng Bách Tộc đều là thông qua con đường bên Kiếm Nam Đạo. Nhưng từ khi nhà a Mật, a Tử Dương gia xảy ra chuyện, ở bên đó cũng bắt đầu loạn tượng không ngừng, thêm nữa Bạch Liên Giáo cùng Ngọc Sơn Đạo Quan tranh đấu túi bụi, cái này thương đạo hầu như đã báo phế.

Mấy lần nếm thử vận hàng đi qua đều bị các lộ tặc nhân cướp hàng sau, hiện nay Vu gia người đã tạm thời ngừng cùng bên đó liên lạc.

Nhưng trong Thập Vạn đại sơn sản vật phong phú, lại không thiếu những thứ vật tư khan hiếm. Vu gia vẫn luôn tìm cách để cùng trong đó thông thương, đáng tiếc đến giờ tiến triển chậm chạp.

Sơn Tây Đạo bên kia đã có cái khác Thương hội chiếm lĩnh, dưới Dương Nam đạo con đường trước giờ đều do Huyết Thủ Báo Khánh Châu toàn bao, muốn mượn đường đối phương nhưng làm sao thằng này lại là hạng lòng tham không đáy, muốn nhân cơ hội dậu đổ bìm leo cắt phế cao đến dọa người, bọn họ cũng không có cần thiết làm ăn tất yếu, vì lời lãi đều bị nó lấy đi.

Mấy tháng này Cự Kình Thương Hội đều đang dựa vào trước đó tích trữ mà tạm thời bình thường cung cấp hàng hóa, nhưng theo thời gian trôi qua, tồn kho cũng dần thấy đáy, Vu gia người trong lòng càng lúc càng gấp gáp.

Cho đến bây giờ bỗng nghe tin Tống Khuyết bên này vậy mà có thể mở thương đạo. Vu Đại Thanh liền vui mừng quá đỗi lập tức chạy đến, lòng đầy hi vọng chỉ mong có thể mượn nhờ hai bên quan hệ mà thuận đường giúp bọn hắn trải qua giai đoạn khó khăn này.

“.... vì thế nên Tống thiếu, dù ngài có đáp ứng hay không thuyền hàng chúng ta cũng sẽ chắc chắn cho mượn. Tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà ảnh hưởng đến quan hệ song phương.”

Đã hiểu đầu đuôi ngọn ngành, tại lão Vu hai người ánh mắt lo lắng trông mong, Tống đại quan nhân cũng không làm sao suy nghĩ sảng khoái đáp ứng.

“Chuyện nhỏ mà thôi, không thành vấn đề, Tổng quản cùng Vu huynh cứ việc yên tâm.”

“Quá tốt rồi, Tống thiếu, đa tạ ngươi!”

“Tống huynh, ngươi lại giúp chúng ta Vu gia một đại ân, thật không biết làm sao để cảm ơn ngươi đây.”

Vu Đại Thanh, Vu Ngọc Đức nghe được tin vui lập tức mừng rỡ khôn xiết, liên tục chắp tay cùng Tống Khuyết cám ơn.

Thực ra đối với người xuyên việt như Tống lão gia, một chút ích lợi hắn đã không mấy quan tâm, thằng này bây giờ càng để ý hơn đó chính là nhân mạch và quan hệ. Làm sao tạo được vây cánh bao bọc để mình có thể thuận lợi trưởng thành mới là nhất cần thiết lúc này, vì thế mà hi sinh một chút tiền tài hắn thấy cũng là rất đáng.

Như Cự Kình Thương Hội chuyện này, vậy cũng chỉ thực sự là chuyện nhỏ mà thôi. Hơn nữa có lão Vu ở đây, không phải đối tượng tốt nhất để bắt lính đi áp tải hàng hóa sao, mình cũng đâu có mệt, nghĩ thế Tống đại quan nhân liền hớn hở:

“Một cái nhấc tay mà thôi, hai vị không cần quá lời. Để ta cho người vào thành gọi việc này người phụ trách đến cùng Vân Tổng quản nói chuyện, hôm nay chúng ta liền định ra một cái chương trình. Hơn một tuần nữa là đến hẹn cùng bên kia Cự Mộc Thành rồi.”

Vu gia 2 người làm sao phản đối, lập tức vui vẻ tùy hắn sắp xếp.

Tống Khuyết vậy một bên cho người chuẩn bị tiệc rượu, một bên cho hạ nhân chạy vào thành gọi lên Vân Hi, Chung Hồng, Phạm Nhất Vượng 3 người. Sau đó liền ung dùng ngồi cùng Vu Ngọc Đức cùng Vu Đại Thanh trên trời dưới đất trò chuyện.

......

Bên kia, Nguyệt Khuyết Các Tổng bộ.

Vân Hi chủ tớ hai người cũng đang nói chuyện, đối tượng vừa lúc cũng là Tống đại quan nhân.

Từ lần trước đến Mai Trang một lần, thấy Tống Khuyết trong nhà mỹ nữ một đống sau Thanh Trúc liền không khỏi sầu lo. Mấy lần muốn mở miệng cùng tiểu thư nhắc nhở nhưng không biết nói làm sao.

Qua đi mấy ngày rồi, thấy Vân Hi cùng bên kia một vị lại lâm vào tình trạng ngừng liên lạc, nhà mình chủ nhân lại không có chút nào nguy cơ cảm, vẫn chú tâm cắm đầu vào công việc, nha đầu này lòng liền gấp gáp:

“Tiểu thư, ngươi có nghĩ đến tương lai mình sẽ làm sao không?”

“Sao là sao?” – Đang tính toán sổ sách Vân Hi nghe vậy đầu cũng không nhấc, chỉ thuận miệng hỏi lại.

“Tiểu thư! Là chuyện của ngươi với Tống công tử nha. Hắn bây giờ suốt ngày trốn trong nhà trêu trọc mỹ thiếp, đối với ngươi ngay cả một lời quan tâm hỏi han cũng không có. Thật sự là lang tâm cẩu phế, bội tình bạc nghĩa người!”

“Phốc!”

Nghe nha đầu này tức giận bất bình, Vân mỹ mi cũng là bật cười:

“Nha đầu, ngươi hôm nay là ăn phải ớt? Ta cùng Tống Khuyết người kia lại có quan hệ như nào? Hắn làm gì đó là tự do của hắn, ngươi tức giận như thế mà làm gì?”

“Tiểu thư!”

“Ngươi theo hắn về đây, chuyện này cả thiên hạ đều biết. Ngài sau này ngoài Tống công tử vậy còn có thể gả cho ai, quan hệ thế nào còn cần phải nói sao. Thế mà kẻ này đến giờ thái độ vẫn lửng lơ, chưa từng cho người một cái hứa hẹn. Tiểu thư, để ta nhất định phải cho ngài đòi lại công đạo.”

“Ngươi...” – Vân Hi buồn bực lắc đầu:

“Đi về đây không phải ngươi nhờ Tống Khuyết hắn đến cứu sao? Hắn sau đó cũng tị hiềm không cùng chúng ta ở một chỗ, còn sợ cái gì đàm tiếu? Hơn nữa ai nói bản tiểu thư ngoài hắn thì không thể gả cho người rồi? Ta Vân Hi vậy sẽ thiếu người theo đuổi sao, còn cần trông chờ vào người khác thương hại.

Nha đầu, không phải là ngươi lại nhớ Hùng Bá tên to xác kia nên kiếm cớ khơi chuyện đấy chứ?”

“Tiểu thư! Nào có!” – Thanh Trúc hờn dỗi.

Có lòng muốn phản bác nàng đang định cãi lại, bỗng nhiên lúc này bên ngoài có hạ nhân thông báo:

“Đường chủ, Các chủ cho mời ngài đến Mai Trang bàn việc một chuyến!”

“Tốt!”

Vân Hi đáp lại một tiếng rồi đứng dậy quay sang Thanh Trúc cười khẽ:

“Được, nha đầu. Lại có cơ hội cho ngươi gặp lại tình lang rồi, mau chóng đi chuẩn bị xe ngựa cho ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.