Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 354: Cảnh Điềm




Cảnh Điềm trong đầu không gian thức hải,

Tiêu diệt xong người cây cái kia yếu gà linh hồn, Tống Khuyết còn đang yy ảo tưởng thì bỗng nghe thấy một tiếng khóc rất nhỏ nhẹ của nữ nữ nhân, cái này để hắn kinh hãi không thôi.

Phân hồn lập tức tản ra tìm kiếm, cuối cùng đi theo cái kia tiếng khóc vọng lại, hắn liền thấy trong một góc khuất tăm tối nhất của thức hải có một đạo hồn thể đang co ro rúc mình trốn bên trong ôm đầu gối run rẩy nghẹn ngào.

Cái này rất có thể là Cảnh Điềm linh hồn, nàng vậy mà chưa chết!

Tống gia mừng rỡ truyền qua ý niệm câu thông:

“Này, Cảnh cô nương!”

Đang vùi mặt vào tay khóc lóc Cảnh Điềm nghe thấy có thanh âm xa lạ, ngẩng lên còn thấy một người khác đứng chỗ này liền sợ hãi quát chói tai.

“Áaaaaa......!!!”

“Đừng đến đây, không cần đánh ta, đừng đánh ta....”

Nói rồi hóa thành một chùm quang cầu nhanh chóng chạy mất.

Tống gia:.......

Có thể nữ nhân này tâm lý bị tra tấn hỏng mất rồi. – Hắn trong lòng đậu xanh rau má, cũng không chần chờ chút nào nhanh chóng đuổi theo.

“Cảnh cô nương, là ta Tống Khuyết, không cần sợ!”

“Áaaa..... đừng tới đây....”

“Ta sẽ không làm hại ngươi.”

“Áaaa.... ba ba cứu ta...”

.....

“Dừng lại, nếu không lão tử đánh chết ngươi!” – Đuôit theo một hồi còn không bắt được người, Tống lão ma giận không thể át quát lớn.

Bất ngờ, cách này vô cùng hữu hiệu. Vốn đang như một nữ thần kinh khắp nơi chạy tán loạn Cảnh Điềm nghe thấy vậy liền đàng hoàng như một con cừu non, run rẩy ngồi xụp xuống ôm đầu khóc lớn:

“Hu hu hu, không cần đánh ta... ta sẽ nghe lời.”

Đứng trước mặt nàng, nhìn tiểu cô nương sợ hãi thành bộ dáng này Tống Khuyết cũng là thở dài.

Đưa tay sờ lên đầu Cảnh Điềm, bất chấp mỹ nữ này đang run rẩy dữ dội, hắn bắt đầu truyền vào từng chút từng chút Tesseract năng lượng.

Cảm nhận linh hồn mình như được ngâm trong một cái ôn tuyền ấm áp, Cảnh Điềm cảm thấy thư thái vô cùng, lúc này mới lấy hết can đảm hé mắt len lén nhìn lên:

“Ngươi.... ngươi là ai?”

“Ta là Tống Khuyết, ngươi không nhớ chút nào sao? Có còn hay không ấn tượng về điều gì.”

Phân hồn lúc này đang bật chế độ Phật tính trang nghiêm vì vậy Cảnh Điềm rất nhanh đã được trấn an, có suy nghĩ trật tự rõ ràng trả lời:

“Không có nha, chỉ nhớ là có một lão ma rất hung rồi, hắn trói ta vào một cái cột rất to, sau đó thả lên người ta cái kia ma quỷ, để nó hàng ngày gặm nhấm cốt tủy trên người ta, thực sự quá đáng sợ rồi... hu hu hu...”

Gặp nàng lại bắt đầu khóc lên, Tống đại quan nhân đầu liền to như cái đấu:

“Đừng khóc, kia lão ma đã bị ta đập chết, thả trên người ngươi ma quỷ cũng bị ta tiện tay giải quyết rồi, ngươi bây giờ đã chính thức không sao.”

“Thật sao?” – Cảnh Điềm kinh hỉ hấp háy hai cái to tròn con mắt.

Nhìn nàng bộ dáng đáng yêu này, không khó hiểu vì sao có thể được hưởng dự song hoa danh hào. Tống Khuyết cười khẽ gật đầu:

“Là sự thật, ngươi cảm nhận cơ thể một lần không phải sẽ biết.”

Cảnh mỹ nữ lúc này mới hân hoan nếm thử khống chế cơ thể, đợi thực sự xác nhận không còn chút nào đau đớn sau cô bé này liền kích động hét rầm lên.

“Thật sự, quá tuyệt vời! Ca ca, là ngươi giúp ta sao? Ngươi gọi là Tống Khuyết sao? Cảm ơn ca ca.”

Xem này tung tăng như con chim nhỏ bay vờn quanh mình, còn không đoạn hân hoan líu ríu, Tống đại quan nhân cũng cảm thấy vui tai vui mắt, lúc này cười khẽ hỏi thăm.

“Ha ha, chuyện nhỏ mà thôi. Ngươi bây giờ thử cố nghĩ lại xem có nhớ ra chút nào về mình thân phận hay không?”

Cảnh Điềm cũng rất nghe lời, nghe hắn nói liền nghẹo đầu ra suy nghĩ, nhưng qua hồi lâu mới thấy nàng nhăn nhó mở miệng:

“Không có nha, ta chỉ nhớ ta vừa sinh ra liền đã bị lão ma trói lại, rồi thả cái kia gọi Ma Huyết Đằng vào người, sau đó liền quá đau đớn rồi, ta cũng không nhớ rõ nha. Tống ca ca, vậy ta tên gì?”

Xem ra cô bé này thật sự là không còn chút nào ký ức, không biết sau này có cách nào phục hồi không nhưng ngắn hạn hẳn là bó tay.

Như thế cũng tốt, nàng bây giờ người không ra người, yêu không ra yêu, nếu có thêm một đống loạn thất bát tao tư tưởng khéo càng thêm rắc rối.

Nghĩ vậy, Tống Khuyết quyết định cho nàng một cái tân sinh. Đối mặt với hai mắt đầy chờ mong tiểu mỹ nữ, hắn liền cười hiền hòa xoa đầu trả lời:

“Ngươi gọi là Thải Hồng, từ giờ ngươi liền theo ta đi, ca ca sẽ bảo vệ ngươi!”

Qua cơn bão giông sẽ thấy cầu vồng, hi vọng cuộc đời nàng sau cái này biến cố có thể tiếp tục nở rộ ra sáng lạn quang huy. Cảnh mỹ nữ có vẻ cũng rất thích cái này tên, lúc này vui sướng hét to:

“Ây yahhh, quá tốt rồi! Tống ca ca yên tâm, Hồng nhi thật ngoan, sẽ không cho ngươi thêm phiền đâu.”

“Ân, ta tin tưởng!”

Cười thân mật xoa nàng đầu nhỏ, đợi cô bé này thích thú nhắm hai mắt lại hưởng thụ một hồi hắn mới mở miệng.

“Chúng ta ra ngoài thôi, cần phải về nhà.”

“Vâng ạ!” – Thải Hồng cười giòn gật đầu đáp ứng.

.....

Bên ngoài,

Trong lúc phân hồn đã cơ bản khống chế được tình hình, duy nhất mối nguy hiểm được tiêu trừ xong, Tống Khuyết liền ung dung dạo bước tiến vào trong hang động.

Xung quanh đồ vật cực kỳ đơn sơ, cũng không có cái gì giá trị để nghiên cứu, vì thế hắn nhắm ngay bên kia một gian thạch thất đi đến.

Bên trong còn có một vị mỹ phụ đây.

“Ông Phó Đường chủ, không cần trốn nữa rồi!” – Người còn chưa xuất hiện, Tống gia đã cao giọng kêu lên.

Có lẽ tự biết cũng không còn chỗ nào để trốn, Ông Hồng lúc này liền rụt rè đi ra:

“Tống... Tống công tử, ngươi làm sao lại ở đây? Huyết Y Tôn Giả cùng khi nãy người xông vào đâu rồi? Ngoài kia Huyết Yêu không tấn công ngươi sao?”

“Hắc hắc, ta nếu xuất hiện ở chỗ này, những cái đó tự nhiên đều đã được bản thiếu giải quyết. Ông Phó Đường chủ nha Ông Phó Đường chủ, toàn bộ Linh Giang đều đi tìm ngươi, hóa ra ngươi lại trốn ở chỗ này, thật sự để người khó mà ngờ tới.”

“Oa... Huyết Y lão tặc kia cuối cùng đã chết!” – Ông Hồng bỗng nhiên che miệng khóc như mưa, một lát sau mới kích động nghẹn ngào lên tiếng.

“Tống công tử, tất cả những gì ta làm đều là bị ép buộc. Ta thành cái này bộ dạng cũng hết thảy đều là do ma đầu kia ban tặng, ngươi không biết, những năm qua ta đã chịu biết bao dằn vặt, ta nằm mơ cũng muốn lão tặc này chết nha.”

Nói rồi còn xông đến ôm chặt Tống đại quan nhân:

“Tống công tử, ngày ấy cuối cùng cũng đến, ngươi chính là ta ân nhân, là ông trời cử ngươi đến cứu vớt Ông Hồng sao?”

Nhìn nàng bộ dáng sở sở đáng thương, bị Huyết Y thằng kia bóc lột đến mức quần áo lành lặn cũng không có, chỉ có thể khoác tạm 1 tấm lụa mỏng lên người. Hai mắt thì như thế bất lực ngóng chờ, đặc biệt trước ngực một đôi tâm hồn to và trắng sáng bị ép vào người mình thay đổi đủ kiểu hình dạng, Tống thiện nhân bất giác sinh ra lòng thương tiếc.

Không phát hiện ra trên người Ông Hồng cất giấu cái gì vũ khí hay có dấu hiệu bộc phát tất công gì, hắn liền thả lỏng mặc nàng xà vào người mình, còn trìu mến vỗ nhẹ cái này cơ khổ nữ nhân lưng ngọc:

“Được rồi, hết thảy đều đã qua.”

“Oa...oaa....!!”

Được giải tỏa cõi lòng, Ông mỹ nhân không kiêng nể gì há miệng khóc lớn, phải qua một hồi lâu sau nàng mới bình phục một chút tâm tình.

“Tống công tử, ngươi đã giải thoát ta ra cái này bể khổ. Thiếp thân phải làm sao báo đáp ân tình cho ngài đây?”

Vừa nói, phía dưới eo hông còn không ngừng vặn vẹo cùng chỗ nào bộ vị đó tiến hành ma xát, rất nhanh, huyết khí phương cương người trẻ tuổi Tống tiện nhân liền nổi lên phản ứng.

Cảm nhận phía dưới bàng đại cự vật, Ông Hồng kích động đến run cả người, tay chân không nghe sai sử ma xui quỷ khiến liền với vào, cách một lớp vải cầm lấy nó lên xuống vuốt ve.

“Ông tiên tử, cảm giác thế nào?”

“Thật lớn, thật cứng!” – Cả người như phát sốt, mặt đỏ rực mị nhãn như tơ liếc mắt tiện nhân này một cái, Ông Hồng mới mềm oặt dựa vào lồng ngực hắn thổ khí như lan nhỏ nhẹ trả lời.

“Ha ha!!”

Tống gia vậy cười cực kỳ sung sướng, bàn tay to lớn cũng nhân tiện đưa lên cố gắng bắt lấy nàng hai quả bóng thỏa thích chơi đùa.

“Ông tiên tử không biết, đối với ngươi, ta thâm tầm còn có một ước muốn mãi chưa thể quên.”

Ngực bị người tập kích, hít thở nam nhân ngay gần này dương cương khí tức, Ông Hồng cả người đều say, kiều suyễn thở dốc một hồi mới mê ly trả lời:

“Tống công tử, chỉ cần ngươi thích, thiếp thân đều tùy ngươi.”

Nghe vậy Tống Khuyết cười càng rực rỡ:

“Thật sao, ngay ở đây? Ngay bây giờ?”

“Đúng vậy đúng vậy, thiếp thân tất cả nghe ngươi.” – Ông Hồng sắc mặt đỏ rực, dưới tay cũng là tăng nhanh lên tốc độ vội vã gật đầu.

“Hắc hắc hắc, vậy bản thiếu không khách khí, chúng ta cần nhanh lên nếu không những cảnh để nhi đồng nhìn thấy cũng không thích hợp.”

Nhanh? Nhanh mà làm gì?

Còn nhi đồng ở đâu ra?

Đang lúc Ông Hồng còn đang ngơ ngác không hiểu, Tống lão ma bàn tay to đặt trước ngực nàng bỗng dưng nắm thành quyền, cực kỳ vô tình hướng yêu nữ này một đôi bóng lớn đập xuống.

“Ầm!!”

Dù thời gian qua được Huyết Y cố gắng bồi dưỡng một phen, bây giờ cũng đã đột phá Ngũ giai nhưng Ông Hồng cũng làm sao chịu được Tống Khuyết cái này mấy Tượng lực một quyền.

Lập tức trước ngực hai tòa núi lớn bị đánh bể tan tành, cũng không tạo được bao nhiêu giảm xóc, trước mặt tiểu tặc quyền kình còn thuận tiện xông phá nàng phủ tạng, chấn nát bên trong tim phổi.

Ông mỹ nữ nụ cười trên mặt thoáng chốc cương lại, lúc này cơn đau tê tâm liệt phế truyền đến khiến cái này xinh đẹp khuôn mặt trở nên vặn vẹo như ác quỷ, bất chấp sinh cơ đang nhanh chóng trôi qua, mụ còn cố rặn ra mấy từ:

“Vì... vì sao?”

“Hắc hắc, bản thiếu mong muốn chính là đạp nát ngươi cặp này xôi thịt. Dám gạ gẫm mấy huynh đệ chúng ta chơi some, ngươi con mẹ nó sao không đi chết!” – Đại ma vương trở mặt lạnh lùng rên nhẹ.

“Khặc... khặc....”

Tuy trong lời nói có những thuật ngữ chuyên nghiệp không thể hiểu được, nhưng Ông Hồng còn đại khái đoán ra được kẻ này ý nói. Đã đạt được câu trả lời, mụ cũng liền yên tâm đi sang bên kia tìm lão Huyết rồi, coi như chết cũng được nhắm mắt.

Tống Khuyết lúc này mới ghét bỏ đem tiện nhân này ném đi, lấy ra rượu cho mình tay dính đầy máu rửa sạch. Sau đó mới thư thả đánh giá bên trong thạch thất đồ vật bày biện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.