Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 346: Biến thiên




Ưng Giản Sầu,

“Các ngươi ở lại thu dọn đồ vật, ta cùng vị huynh đệ này có chuyện riêng muốn nói.”

Dặn dò Hùng Bá 3 người 1 câu, Tống Khuyết kéo lên bước đi thất tha thất thểu Ngân Giáp Thi chạy đến một góc khuất sau tảng đá lớn liền đem hàng này thu vào không gian.

Làm xong hết thảy sau hắn mới ung dung trở về, đưa phân hồn cộng sinh cùng Tia Chớp rồi điều khiển nó cắp mình bay lên, đơn độc một mình mang theo chim lớn đi tìm lão Đỗ tâm sự nhân sinh lý tưởng đi.

“Thiếu gia, cẩn thận một chút!”

“Cứ ở đây chờ ta!” – Gật đầu tỏ vẻ đã biết, Tống lão gia liền bay đi rồi.

......

Bên này,

Đỗ Như Hối đang cắm đầu chạy thục mạng, thi thoảng quay đầu nhìn về phía sau không thấy địch nhân đuổi theo nhưng hắn cũng không dám thư giãn, dùng ra những sức lực cuối cùng cố gắng tăng nhanh tốc độ.

Cảm nhận bên trong cơ thể tình trạng, căn cơ cũng có dấu hiệu hao tổn nghiêm trọng, lão Đỗ quả thật hối hận đến thối ruột.

Đến bây giờ hắn cũng chưa hiểu vì sao đối phương nắm rõ mình tung tích tường tận như vậy, nhưng để xảy ra sự việc này cũng không thể bỏ qua một nguyên nhân trọng yếu nhất là mình coi thường nhân gia.

Vốn hắn còn nghĩ bằng vào mình võ công, bằng Linh Giang Bang thực lực, nếu vứt bỏ hết cố kỵ hắn hoàn toàn có thể đem Tống Khuyết cùng Nguyệt Khuyết Các diệt đi trong vòng một nốt nhạc.

Đáng tiếc, cuối cùng sự thật cho hắn một cái thật mạnh bạt tai. Hôm nay hậu quả gánh đủ không nói, cho dù lần nữa quay về chuẩn bị kỹ càng, nếu chính diện va chạm hai bên hẳn cũng là cân sức ngang tài. Bên mình dù có thể thắng cũng là thắng thảm, còn là cực kỳ thảm cái loại này.

Đến bây giờ bản thân bị trọng thương, khí huyết tiêu hao quá độ, vậy nếu nhân gia liều lĩnh cử bang tới tấn công, mình Linh Giang Bang còn bảo tồn được không cũng là một ẩn số - Lão Đỗ trong lòng đã cho ra kết luận là bi quan.

Cảm nhận tay trái cảm giác đau nhức nhối, cùng trước ngực một đạo thật dài vết đao dù đã điểm huyệt cầm máu vẫn liên tục thấm ra ướt đỏ cả áo ngoài, Đỗ Như Hối càng thêm không dám lơ là, điên cuồng cắm đầu chạy vội.

Bất ngờ, phía trước đường vang lên hàng loạt tiếng vó ngựa cùng những âm thanh leng keng của binh khí xóc nảy khi di chuyển.

Một đời kiêu hùng Đỗ Bang chủ bất chợt sinh ra lòng tuyệt vọng.

Chẳng lẽ đối phương bên này còn có phục kích? – Nghĩ đến Tống Khuyết mấy người đã sớm kế hoạch chờ đợi đón lõng chính mình, Đỗ Như Hối cảm thấy kẻ này nếu còn giữ hậu chiêu vậy cũng không phải không thể nào.

Dừng lại bước chân, nhìn một bên vách núi thẳng tắp, một bên là chập chùng quần sơn, mình tình trạng như này không biết có thể hay không gắng gượng được quá lâu. Đỗ Như Hối cắn răng nghiến lợi chuẩn bị chuyển hướng tiếp tục đào mạng.

“Tất cả nhanh lên! Ta sợ Bang chủ lọt vào phục kích!”

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên. Thực sự giống tiên âm lọt vào tai để lão Đỗ cả người đều run rẩy kích động.

“Đại Trưởng lão, ta ở đây!”

........

Tại trên không trung Tống lão gia đem cảnh này thu hết vào trong mắt, nhìn đối phương đội ngũ cả chục người Nhị lưu hảo thủ, hắn đành tiếc nuối thở dài một hơi.

Xem ra lão Đỗ mạng còn chưa tận!

Bên mình cũng là nỏ mạnh hết đà, nếu Linh Giang Bang phản cắn ngược một cái cũng thật sự lành ít dữ nhiều. Cuối cùng hắn chỉ có thể bỏ qua cái này ngàn vàng cơ hội, điều khiển Tia Chớp âm thầm quay trở về.

“Thiếu gia! Tặc nhân chạy thoát rồi?”

Nhìn nhà mình thiếu gia vừa đi một lát đã trở lại, Dương Kế Nghiệp liền hiểu chuyện không quá thuận lợi, lúc này tiến lên hỏi thăm. Quả nhiên:

“Có một đám Linh Giang Bang cao thủ tiến đến chi viện, Đỗ Như Hối xem như hôm nay tránh được một kiếp, chúng ta cũng chạy về Mai Trang đi thôi.”

Mấy người nghe vậy trong lòng nghiêm nghị, bọn họ trạng thái bây giờ đều không quá tốt, nếu gặp đối phương vây công vậy liền nguy hiểm. Tất cả không nói lời nào đi tìm lại ngựa, nhanh chóng chạy về trong nhà.

Khi nãy lão Hùng cũng đã đi đem vũ khí hết thảy nhặt về, vì thế lúc này có thể lập tức lên đường.

....

Về đến Mai Trang,

Cả đám hư thoát như quả bóng xịt hơi ngồi liệt xuống trong vườn. Kêu hạ nhân nhanh chóng chuẩn bị dược thiện, Tống Khuyết gắng gượng tinh thần đi tắm rửa một cái rồi quay ra làm mấy bát lớn mới yên tâm ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Thiếu gia, Mai Trang chỗ này địa thế không hợp bố trí phòng thủ, lần này may mắn mà ngài đạt được tin tức, nếu lần sau đối phương còn đến một lần nữa thì chúng ta nguy vậy.” – Vừa ăn, Dương Kế Nghiệp còn cau mày nói ra trong lòng lo lắng.

Nhìn quanh chỗ này 4 phương trống trải, tặc nhân có thể tùy chỗ mò vào, đối với võ công có thành võ giả vậy mấy bức tường bao thật chẳng nghĩa lý là gì.

Trải qua lão Dương như vậy vừa nói, dù đối với quân sự gà mờ như Tống Khuyết cũng cảm thấy thật sự sơ hở trăm bề, nhưng nhất thời cũng chưa có cách giải quyết, hắn chỉ có thể thở dài khoát tay:

“Hôm khác lại bàn cái này, bây giờ ăn đi rồi đi nghỉ đã.”

Hôm nay quá mệt!

Một lúc diễn hai vai, tất cả đều thiêu đốt năng lượng, Tesseract đó chính là như cái thùng nứt vậy ồ ạt tràn ra, bây giờ đã sớm cạn kiệt thấy đáy.

Hơn nữa nhất tâm nhị dụng, lại trong tình trạng căng thẳng tột độ thế này, có lẽ Adrenaline tiết xuất quá độ, bây giờ hưng phấn qua đi, có thể thư giãn ngồi nhà nghỉ ngơi Tống Khuyết liền cảm thấy cảm giác hư thoát mãnh liệt ập đến.

Cả người mỗi tấc da thịt đều không có một chỗ thoải mái, khi nãy dùng biện pháp học lỏm tử Tuệ Vô Đại Hải Vô Lượng đem Đỗ Như Hối kình lực hóa giải, tuy có thể tránh được ám thương nhưng cơ bắp đau nhức là không tránh khỏi.

Nhất là phần đầu, tinh thần lực tiêu hao nghiêm trọng di chứng hiện ra, bây giờ liền thật giống ai đó đang cố gắng nem não vặn thành một đoàn để hắn không khỏi nhíu chặt lông mày, đưa tay lên xoa huyệt thái dương.

Nhìn nhà mình thiếu gia khó chịu như vậy Dương Mật tỷ muội cực kỳ đau lòng, vội vàng tiến lên cho hắn bóp trán. Những người khác cũng sợ ảnh hưởng Tống gia nghỉ ngơi, dùng xong dược thiện liền tất cả trở về phòng riêng điều tức dưỡng thương đi.

Có hai tiểu cho mình bóp đầu, Tống Khuyết mới thở hắt ra, mệt mỏi nằm hãm sâu vào trong ghế nhắm mắt.

Dù trong đầu còn rất nhiều nghi vấn như làm sao Đỗ Như Hối biết mình lần trước phóng hỏa cùng trộm đồ, nhưng trong óc như đang loạn thành một đoàn, hắn tinh thần cũng không đủ tỉnh táo phân tích, cuối cùng không biết lúc nào đã hơi thở đều đều chìm vào trong giấc ngủ.

Dương Mật không dám kinh động chủ nhân, chỉ là khẽ khàng vào trong phòng lấy một cái chăn mỏng ra cho hắn đắp rồi tiếp tục dùng tay ngọc đặt lên trán vuốt ve.

.....

Linh Giang Bang,

Đêm này quả thật là một đêm không ngủ.

Vốn chuyện kho hàng bị người phá hoại đã đủ chấn động, đến tận khuya khi bọn họ vẫn coi như thần minh Bang chủ bị người dìu về, nhìn lão Đỗ thảm trạng kia, toàn bang đều như cảm thấy trời sập.

Tất nhiên sau đó là một trận gà bay trứng vỡ, nhưng sợ tin tức tràn ra gây ảnh hưởng không tốt. Đại Trưởng lão Hạc Hiên lập tức hạ lệnh cấm ngôn, đồng thời bí mật cho gọi trong quận thành Kỷ Linh Kỷ thần y đến cho nhà mình Bang chủ xem bệnh.

Bận rộn hơn 1 canh giờ, đã xử lý xong vết thương, ăn vào mấy vị bổ dược hồi phục khí huyết. Đỗ Như Hối lúc này mới có tinh thần miễn cưỡng cùng mấy vị Trưởng lão bàn giao công việc.

“Hôm nay chủ quan, suýt nữa thì bỏ mạng tại Tống tặc dưới tay. Kẻ này quả thật chính là bản tọa trong đời tử địch.”

Nhìn trên tay trái bàn tay bỗng thiếu đi 1 ngón, lão Đỗ mặt càng trở nên âm trầm.

“Cũng may, có Đại Trưởng lão chạy đến kịp thời, nếu không bằng ta khi đó tình trạng, không biết có thể hay không chạy được về Linh Giang Thành.”

Cuộc đời chưa từng thấy trước mặt vị này thảm như vậy Hạc Hiên cũng cực kỳ tò mò:

“Bang chủ, có thể hay không cho chúng ta kể lại việc đã trải qua.”

Gật nhẹ đầu, nhớ lại vừa rồi một loạt kinh tâm động phách, Đỗ Như Hối mới thổn thức mở miệng:

“Khi đó nóng đầu lên ta liền nghĩ đến tìm xem có cơ hội nào đem tặc tử này diệt sát, nhưng không ngờ, còn chưa qua được Ưng Giản Sầu đã bị Tống tặc cùng hắn mấy người thủ hạ mai phục.

Kẻ này tiến bộ kinh người, mới qua đó thời gian hắn lại mạnh lên rồi, bây giờ đã có thể cùng ta đấu mà không rơi vào hạ phong. Có hắn cuốn lấy, cuối cùng bản tọa phải thiêu đốt tinh huyết, bỏ ra bằng này đại giới mới có thể bảo mạng chạy trốn.”

Đỗ Như Hối cay đắng giơ lên mình tay trái:

“Hơn nữa tình báo chúng ta còn nghiêm trọng chưa đủ, Tống Khuyết dưới tay vậy mà còn một vị thủ hạ, lực chiến không thua kém Chân Khí Cảnh cao thủ, chính là kẻ đã phá hủy kho hàng tối nay.

Thêm nữa mấy người chúng ta đã biết Hùng Bá, Nhiếp Phong, Dương Kế Nghiệp, tất cả đều có thực lực Lục giai tột cùng, quả thật nghĩ đến mà ghê người.”

“Nguyệt Khuyết Các sau khi chiêu nạp được Cổ Hà đám bộ hạ cũ, bọn họ lực lượng bây giờ ta e cùng Linh Giang Bang đã không kém bao nhiêu. Chúng ta đã hoàn toàn không có ưu thế gì đáng nói, sai sách, thật sự quá sai sách!”

Nói đến đây Đỗ Như Hối liền tức giận đập tay vào nhau, để mới băng bó xong tay trái lần nữa rướm máu.

Hạc Hiên mấy người quá sợ hãi vội vàng tiến lên ngăn lại:

“Bang chủ chớ kích động, tránh ảnh hưởng vết thương.”

“Xem ra khi nãy chúng ta không phát giác, tặc nhân gây án xong còn chưa đi mà đứng gần đó quan sát động tĩnh, thấy Bang chủ ngài một mình chạy về hướng Thanh Hà liền báo tin cho Tống tặc, bản thân hắn cũng xa xa âm thầm bám theo. Chúng ta sau này mỗi hành động nhất thiết phải cẩn thận, rất có thể ở đây mỗi vị nhất động nhất tĩnh đều nắm rõ tại địch nhân trong lòng bàn tay. Không thể loại bỏ trường hợp đối phương đến một lần trảm thủ ám sát cao tầng.”

Nghe lão Hạc nói, mấy người đều rùng mình sợ hãi. Đỗ Như Hối còn là nhíu mày nghi hoặc:

“Không nói đối phương làm sao có thể bám đuôi được ta, cái này có thể là do ta bất cẩn không chú ý. Nhưng cách xa như này, hắn Tống Khuyết làm sao nắm được tin tức, chẳng lẽ hắn biết bấm chỉ tính toán không thành?”

“Bang chủ, các ngươi hẳn không nhớ tình báo truyền về có một chi tiết nhỏ. Đoạn gần đây Tống tặc sai người lùng mua Dạ Huyền Yến, Chim Ưng cùng bồ câu. Ban đầu ta chưa nghĩ ra nhưng qua chuyện này lão phu liền có chắc chắn, đối phương có bí pháp giống như Thiên Nhai Hải Các vậy huấn luyện được phi cầm truyền tin.

Bằng chúng ta hai địa khoảng cách, bên này vừa có cử động vậy bên kia không mất quá 1 khắc chung liền có thể nắm được rõ ràng. Thời gian chênh lệch này hắn Tống Khuyết có thể chạy từ Mai Trang đến Ưng Giản Sầu phục kích cũng là vừa lúc. Nếu không, đối phương triệu tập trong thành thêm một đám hảo thủ, vậy hôm nay Bang chủ ngài nguy vậy.”

Nghe Hạc Hiên có lý có theo rõ ràng phân tích, tất cả mọi người sắc mặt nhất tề biến đổi. Đỗ Như Hối càng là kinh hãi đứng bật dậy:

“Còn có thể như thế! Đáng sợ, đáng sợ! Kẻ này thực sự quá nguy hiểm!”

Không màng vết thương đau đớn, hắn đi qua đi lại mấy vòng mới cau mày trầm giọng:

“Chư vị, có lẽ đây chính là sinh tử thời khắc đối với Linh Giang Bang chúng ta. Có địch nhân như vậy, bản tọa cũng thấy sợ hãi ăn ngủ không yên.

Truyền lệnh của ta, rút hết tinh nhuệ về Tổng bộ nghiêm mật đề phòng. Người ở Ưng Giản Sầu cũng điều về đi, còn bến tàu bên kia, để lại một nhóm canh giữ là đủ, trong giai đoạn này không cần ra ngoài, tránh trúng phục kích.”

“Rõ!”

“Hơn nữa cần trọng điểm chú ý, đối phương có lẽ còn biết huyễn thuật, bất kỳ ai đến gần cũng không cần chủ quan tin tưởng rồi.”

“Rõ! Bang chủ!” – Một đám cao tầng nghiêm nghị đáp lời.

Linh Giang Bang từ ngày hôm đó liền tiến vào trạng thái khẩn trương chưa từng có.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.