Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 334: Huyết Y trở về




Hùng Kê Trại,

Cảm nhận trong phòng đột nhiên ngập tràn băng lãnh sát khí, bầu không khí cũng dường như bị hàng xuống mấy độ như vậy Sa Mách Quyền cả người tức thì rùng mình hoảng hốt, không dám chút nào chậm trễ trả lời:

“Hình như đã về được một thời gian như vậy, nhưng gần đây mới thấy liên lạc với ta, ta cũng không rõ ràng lắm.”

Đỗ Như Hối thế tới hung hung, Huyết Y lão tặc lại chọn lúc này quay lại quấy rối, Tống Khuyết cũng cảm thấy đau đầu không ngớt, trong lòng càng thêm kiên định mục tiêu nhất quyết phải diệt trừ lão ma này, chấm dứt hậu hoạn, lúc này bèn truy vấn:

“Sa Mách huynh, ngươi có biết tặc nhân này ở đâu?”

“Không rõ ràng, hắn mỗi lần tìm đến ta đều là thay đổi một phương thức, lúc thì chân thân, lúc thì cử người khác liên lạc, đôi khi còn là quỷ sai truyền lời, thủ đoạn quả thật quỷ dị phồn đa, tại hạ cũng từng mấy lần nổi lên ý đồ bám theo truy xét nhưng chưa một lần thành công, sau đó còn bị trừng phạt rất thảm, vì thế sau đó liền thôi.”

Nghe lão Sa Mách trả lời, Tống Khuyết nhíu mày, dùng Lĩnh Vực kiểm tra xung quanh gian phòng thật kỹ một lần rồi mới quay sang, hai con ngươi như hai thanh đao sắc nhìn chằm chằm vào hắn:

“Sa Mách huynh, mục đích của ta ngươi hẳn cũng rõ ràng. Không ngại nói cho ngươi biết, ta kết giao với một vị Thiên Độc Tông bằng hữu, bên đó chắc chắn là có biện pháp phá giải trên người chúng ta cổ độc. Vì thế nếu ngươi biết bất cứ thông tin gì vậy không cần che giấu, đợi giết lão ma này xong ta sẽ giúp ngươi giải độc.”

Đáng tiếc, Sa Mách Quyền là thật không biết chút tin tức nào, hắn cũng chỉ là loại tầng chót chân chạy mà thôi, còn chưa có tư cách đến gần tìm hiểu Huyết Y bí mật. Nghe Tống lão gia hỏi hắn kẻ này cũng chỉ có thể hận hận cắn răng:

“Tống huynh đệ không biết, ta nằm mơ cũng muốn giết lão tặc này, nếu có cơ hội tự nhiên sẽ không cùng ngươi giấu giếm. Nhưng thực sự là ma đầu này làm việc quá kín kẽ, ta cũng chưa từng tìm hiểu được chút nào tin tức về hắn.”

Cảm nhận trong đầu hắn tinh thần rung động, Tống Khuyết có 9 thành nắm chắc kẻ này nói thật. Hơn nữa bằng hiện tại hắn võ công, cũng không cần quá mức sợ hãi Huyết Y phát hiện ra mình ý tưởng. Ngược lại bây giờ hắn còn càng mong lão tặc kia tìm đến mình cơ, vì thế không quên cố gắng dò hỏi:

“Lão ca, ngươi cố nhớ lại xem có từng nhìn thấy hay nghe thấy cái gì quan trọng không?”

Nhíu mày minh tư khổ tưởng một hồi, Sa Mách Quyền mới tiếc nuối lắc đầu:

“Còn là không có gì hữu dụng, nhưng hình như có một lần hắn dưới tay người đến lấy hàng, ta còn nghe kẻ này càu nhàu mang về còn phải mang đồ vật ra ngoài thành cho hắn, vậy không biết có tính hay không tin tức. Hơn nữa dưới trướng hắn có khá nhiều cao thủ, riêng ta từng gặp 3 người khác nhau Lục giai võ giả rồi, những gì ta biết vậy chỉ có như thế, hi vọng có thể giúp Tống huynh đệ ngươi ít nhiều.”

Lão Sa Mách vậy biết đến cũng không nhiều, Tống Khuyết hơi có chút thất vọng. Nhưng ít ra lần này đã ấn chứng hắn suy đoán là đúng, Huyết Y Tôn Giả hang ổ là ở ngoài thành, lần trước Tia Chớp bám đuôi người vào trong Linh Giang thành vậy chỉ là cứ điểm tạm của thằng này thôi, hoặc là đến tìm dưới trướng thuộc hạ trú ngụ ở đó.

Linh Giang Quận không như Hoàng Diệp Trấn, nơi này các vị đại lão thi thoảng vẫn ghé qua, chẳng may gặp người như Tuệ Vô vậy có gì mờ ám rất dễ bị phát hiện, hơn nữa trong thành nhân khí thịnh vượng, không phải đất lành cho quỷ hồn sinh tồn. Lão Huyết là tuyệt đối không dám ở đây làm hang làm ổ.

Cũng không phải bên ngoài thành tây, đó là hướng ra Ưng Giản Sầu, người kia sẽ không cần phải càu nhàu vất vả như thế, không phải thành nam, vì nơi đó là bến tàu, toàn bộ bị Linh Giang Bang bao trọn, không có chỗ cho người ẩn nấp.

Chỉ còn lại bên ngoài thành bắc hay thành đông, theo Tống Khuyết suy đoán vậy 8 thành có thể là ngoài Bắc môn, vì phía đông chính là hướng đi thông Dương Nam phủ, hàng ngày ngựa xe, võ giả tấp nập đi qua, không đủ tư mật. Chỉ có Bắc môn trên này là một khu rừng núi, đủ bí ẩn lại nhiều thôn xóm, huyện trấn nhỏ cung cấp nhân mạng cho hắn hưởng dụng. Nếu mình là Huyết Y Tôn Giả, mình cũng sẽ lựa chọn trốn ở nơi đây.

Ít ra xác định được một thông tin quan trọng, Tống Khuyết hài lòng gật đầu:

“Vậy đã rất tốt rồi, lão ca ngươi sau có tin tức gì quan trọng xin mời lập tức nhắn cho ta, để tiểu đệ tranh thủ sớm ngày tìm ra ma đầu này đem hắn diệt.”

“Được, Tống huynh đệ ngươi yên tâm, chỉ cần nghe ngóng được tin tức gì, ta lập tức sẽ cho ngươi nói lại.”

Sa Mách Quyền vỗ ngực bảo đảm, tiện đà hỏi thăm:

“Như vậy, chuyện đi kiếm tinh huyết cho hắn lần này lão đệ định tính thế nào?”

“Còn thế nào, mặc kệ hắn. Lão tặc này có đến hỏi lão ca ngươi cứ việc nói lại rằng ta không đồng ý, Thanh Hà huyện an ổn mới được chút xíu thời gian, ta là không cho phép người khác đến đó làm loạn, để hắn chết cái này tâm đi.”

Nghe vậy lão Sa Mách hết hồn:

“Lão đệ, ngươi làm vậy không sợ chọc giận Huyết Y lão tặc, hắn không cung cấp thuốc giải cho ngươi nữa thì nguy vậy.”

Có lẽ lão Huyết từ trước đó cũng đã nhận ra Tống lão gia muốn làm thịt hắn rồi, vì thế tặc nhân kia đối với vị nào cơ bắp thiếu niên là cực kỳ kiêng kỵ, dường như chưa từng cùng hắn hai người đồng hành. Nếu không phải còn giữ lại người có việc hữu dụng, Huyết Y Tôn Giả chắc đã ngừng cấp thuốc giải, để mặc hắn tự sinh tự diệt.

Vì thế việc trở mặt này cũng chỉ là sớm hay muộn mà thôi, nếu không phải sợ người khác nhận ra thân thể mình bí mật, Tống gia đã sớm bỏ mặc thằng này. Bây giờ yêu nhân kia về Linh Giang, cũng là lúc nên kết thúc này cọc ân oán.

“Lão ca yên tâm, cứ như lời ta nói mà làm. Hắn có nổi giận mới càng dễ dàng để lòi ra vết tích, ta vậy tranh thủ trong một tháng này tìm ra con chó này rồi tiêu diệt.” – Tống Khuyết ánh mắt bắn ra rét lạnh sát cơ.

“Còn một chuyện nữa, không biết như mọi khi, lão tặc kia bao lâu nữa lại quay lại tìm lão ca ngươi?”

Nghe hắn hỏi, Sa Mách nghĩ một lát rồi trả lời chắc chắn:

“Mỗi lần muốn thu thập huyết thực thế này, hắn đều cho ta tầm 2 tuần thời gian. Vì thế nếu không có gì biến cố, khoảng chục ngày nữa Huyết Y lão tặc sẽ quay lại. Nhưng ta đoán chắc sẽ không phải là hắn bản thân, lão đệ ngươi không cần ôm hi vọng quá lớn.”

Sa Mách Quyền thiện ý nhắc nhở, nhưng Tống Khuyết không quá quan tâm:

“Hắc hắc, chỉ cần có dấu để lần theo là được.”

“Được, vậy không biết có cần ta phải làm gì không?”

“Không cần, lão ca ngươi cứ như bình thường làm việc. Tự ta sẽ tìm một chỗ âm thầm theo dõi, không cần phải làm gì khác lạ tránh đánh rắn động cỏ.”

“Không thành vấn đề, nếu có gì cần Tống huynh đệ ngươi cứ việc phân phó, ta cũng đã sớm muốn xẻ thịt lột da ma đầu này.”

“Ha ha, đa tạ lão ca, nếu cần ta sẽ không khách khí.”

Tống Khuyết cười lên, dặn dò Sa Mách Quyền thêm mấy câu liền cùng hắn cáo biệt, trong đêm âm thầm trở lại Mai Trang.

......

Lão Đỗ chưa qua lão ma đã tới, liên tiếp gặp túc địch đến chơi Tống gia bây giờ cũng là nhức đầu vô cùng, cũng may, không phải mọi chuyện đều là việc xấu.

Dự đoán sắp tới tháng ngày lại một lần nữa không thể phân tâm, vì thế đêm đó hắn còn nhân tiện ghé thăm chỗ hang động trồng Kim Cốt Thụ một lần, không ngờ mấy tiểu bảo bối này lại cho Tống đại quan nhân một kinh hỉ.

Ba gốc cây non chiết cành không nói, mọc rất khả quan, bây giờ cũng đã cao lớn lên không ít, chủ yếu là cây mẹ cái kia gốc lớn nhất. Trải qua hơn một năm bồi dưỡng, nó lại một lần nữa ra hoa rồi, tuy vẫn như cũ chỉ là 3 nụ hoa nhỏ, nhưng như thế đã khiến Tống Khuyết cảm thấy đủ hài lòng.

Mấy gốc cây này không được thường xuyên chăm sóc, chỉ là hàng tuần hắn phụ thân Tiểu Yến Tử đến đây nhìn ngó qua một hai lần, truyền cho chút năng lượng Tesseract như vậy. Thế mà vừa qua được 1 năm đã lần nữa đơm hoa, so với bình thường loại cây này chu kỳ 5 năm một lần còn rút ngắn đi ¼ thời gian còn nhiều, như vậy há không phải chỉ cần cố công vun trồng, chưa đầy 2 năm nữa là hắn sẽ có 3 trái Kim Cốt Quả.

Hơn nữa xung quanh 3 gốc dần trưởng thành cây nhỏ, nghĩ đến đây Tống gia lòng liền rạo rực.

Đáng tiếc sắp tới tháng ngày liền chú định phải bận rộn, hắn liền một lần truyền cho mấy cây này lượng lớn năng lượng, đợi cho trong đầu Tesseract vơi đi một nửa Tống Khuyết mới hài lòng thu tay, cẩn thận đóng lại cửa động rồi âm thầm rời đi.

Tiếp đó mấy hôm, dù Sa Mách Quyền đã nói lão Huyết người còn chục ngày nữa mới quay lại, nhưng để đảm bảo chắc chắn, Tống Khuyết còn là không ngại khó ngại khổ, 24/24 giờ theo dõi chặt chẽ Hùng Kê Trại nhất động nhất tĩnh.

Ngày tháng cứ như thế căng thẳng trôi qua, đến 3 hôm sau, bên kia Thanh Hà truyền đến tin tốt.

Lão Thẩm quay về, dẫn theo Cự Kình Thương Hội hơn 10 chiếc thuyền lớn đến giải tỏa huyện thành bây giờ nhu cầu cấp bách.

Nghe được tin này, Tống Khuyết cũng thở nhẹ một hơi. Còn là nhà mình tiểu đệ đáng tin cậy, tiện nhân này sau càng thêm kiên định quyết tâm cho mình nhi tử nhận Tuệ Vô làm cha nuôi.

Lòng trách trời thương dân nghĩ đến sau mình phải lao lực thay tương lai nhi tử cùng Hòa thượng kia chăm lo lớn như vậy sản nghiệp, Tống lão gia bỗng thấy trách nhiệm cảm mười phần, lúc này dắt theo Dương, Hùng, Nhiếp 3 người chạy vào trong thành.

Theo đội tàu còn có một vị Vu gia chấp sự tiến đến viện trợ, hắn cái này chủ nhân cũng cần phải ra mặt long trọng đón tiếp bày tỏ sự tôn trọng không phải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.