Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 315: Hiên ngang lẫm liệt Tống lão gia




Sống hay chết lựa chọn, làm người ái mệnh như Tống tặc thế thì còn phải nghĩ.

Theo Khuất Vô Kỵ dứt lời, cơ hồ không có chút nào do dự Tống Khuyết liền lập tức đứng ra hiên ngang dõng dạc:

“Không cần phải lựa chọn, thà chết vinh còn hơn sống nhục, Tống mỗ há là cái loại người ham sống sợ chết, bán bạn cầu vinh. Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo, Triệu tiểu thư đối với ta không tệ, kẻ nào dám thương tổn nàng cứ việc trước bước qua xác ta!”

Nói rồi dùng ra hành động minh chứng, đối mặt với Tông sư uy thế hắn cũng không sợ hãi chút nào, nắm chặt lấy Ô Long Đao dắt theo nhà mình tiểu đệ tiến lên mấy bước, song song đứng thẳng cùng Hàn Phi chặt chẽ bảo vệ Triệu Minh Nguyệt sau lưng.

“A Di Đà Phật!” – Tuệ Vô cũng không phản kháng, tùy ý hắn bài bố, chỉ khẽ chắp tay niệm phật hiệu coi như chấp nhận.

Hoạn nạn thấy chân tình!

Tống Khuyết hành động này để không những Phượng Hoàng Hội thành viên, mà ngay cả đối diện Huyễn Thần Tông người đều đối với hắn dâng lên lòng kính nể.

“Ha ha ha, nói hay lắm, chúng ta võ giả chính là cần như thế thiết cốt tranh tranh, thà gãy không cong, có thể chết đứng chứ quyết không sống quỳ.” – Ở cạnh hắn Hàn Phi hào hùng cười lớn khen ngợi.

Đứng sau lưng hắn Yêu Cơ nhìn tiện nhân này vững chắc bóng lưng, nghĩ đến đối phương mấy lần đứng ra bảo vệ giữ gìn, trong lòng cũng bất giác sinh ra vài ý tưởng khác lạ.

Người khác nghĩ gì Tống đại quan nhân tự nhiên không biết, hắn bây giờ đang cố đem lưng ưỡn thẳng tắp, chịu đựng đối diện người vô hình khí thế ép nặng xuống người.

Chỉ thấy hắn hai chân chậm rãi lún xuống đất mấy ly, chứng tỏ cái này uy áp là chân thật tồn tại đấy, Tống Khuyết lúc này đang cắn răng gồng mình chèo chống, ánh mắt kiên nghị không chút nào sợ hãi thoái nhượng.

“Tiểu tử, ngươi không sợ chết sao?” – Khuất Vô Hối giọng không thể nghe ra vui buồn cảm xúc, nhưng cảm nhận từ trên người hắn sát cơ ngưng tụ như thực chất, tất cả đều biết lão đầu này đang vì có người làm trái ý mà cực kỳ phẫn nộ.

Đáng tiếc, hắn có phẫn nộ thế chứ phẫn nộ đến hộc máu cũng không lay chuyển được Tống gia kiên trung như một tính cách, tiện nhân này ngày hôm nay hiếm thấy đứng đắn một hồi, rất là tiêu sái mở miệng:

“Người chết chim chỉa lên trời, 18 năm sau lại làm một đấng mày râu. Có cái chết nặng hơn núi Thái Sơn, nhưng cũng có khi lại nhẹ tựa lông hồng. Chúng ta không thể chọn cách mình sinh ra, nhưng đều có quyền chọn cách mình chết đi, ta đời này chỉ cầu sống không có lỗi với bản tâm vậy chết cũng không có gì hối tiếc.”

Quá tiêu sái rồi! – Tống Ảnh đế đều phải cho mình chấm max điểm.

Lạnh lùng nhìn chăm chú thằng này một hồi, thấy Tống lão gia không chút nào sợ hãi yếu thế đối nhãn, Khuất Vô Kỵ giận quá phản cười:

“Ha ha ha, khá khen cho một câu không phụ bản tâm. Vậy Bản Tông sẽ để ngươi thấy nội tâm của mình thay đổi.”

Nói rồi hắn hai mắt bất chợt nở rộ ra mộng ảo quang mang, để cùng hắn đối nhãn Tống Khuyết bất chợt chỉ cảm thấy tinh thần hoảng hốt, cả người đường như liền bị kéo vào trong vô biên vô tận vự sâu.

......

“Tống Khuyết, ngươi phải nhớ từ giò ngươi sẽ là một ám tử của ta Tông cài vào bên trong nội bộ Thiên Hà Kiếm Phái, nhiệm vụ của ngươi chính là chờ cơ hội trong ứng ngoại hợp, đem Triệu Minh Nguyệt bắt lấy đem về dâng lên cho bổn Tông.....”

“Tống Khuyết, con phải nhớ lấy thân phận của mình sinh ra là Huyễn Thần Tông người, chết cũng là Huyễn Thần Tông ma. Chúng ta Tống gia cả đời đều lấy vì hoàn thành nhiệm vụ làm mục tiêu mà hi sinh phấn đấu, nhớ lấy, nhớ lấy!...”

“Tống Khuyết, lần này lừa ra được Triệu Minh Nguyệt rời đi Dương Nam, ngươi liền có thể phục hồi thân phận, từ nay quang minh chính đại mà làm Huyễn Thần Tông người....”

“Tống Khuyết.....”

“Tống.......”

Trong vô biên hỗn độn không gian, Tống lão gia như cảm thấy bên ngoài từng đoạn hình ảnh ngắt quãng hiện lên, đồng thời thật giống có muôn vàn người ghé vào tai hắn chít chít mó mó nói huyên thuyên không ngừng.

Có người nhận là hắn sư phụ, có người là Tông chủ, lại có cả lão cha hắn Tống Căn, cứ lảm nhảm cái méo gì Huyễn Thần Tông kế hoạch lớn, nghe mà để người đau bi.

Bất chợt, tại nơi này không gian tăm tối, một đóa liên hoa màu vàng kim chầm chậm sinh thành, rồi biến thành một khổng lồ đài sen, bên trên đó còn ngồi một người cùng hắn giống như đúc, lúc này đang nhắm mắt an nhiên, bên khóe miệng còn khẽ cong lên tựa cười tựa không cười cực kỳ tự tại.

Dưới thân đài sen tỏa ra rực rỡ thất thải quang mang, đem xung quanh những cái kia hồ ngôn loạn ngữ cho quét dọn sạch sẽ, Tống Khuyết lúc này mới phục hồi lại tinh thần.

Huyễn cảnh! Mình vậy mà lại trúng chiêu.

Giật mình dùng ý niệm kiểm tra một lượt trên người, đợi không thấy có ai nhân dịp cho mình vài kiếm sau hắn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Lúc này sau lưng mồ hôi lại một lần nữa đã tuôn ra như suối.

Quá nguy hiểm rồi!

Vừa rồi chính là Tông sư uy lực, chính là Huyễn Thần Tông Tông chủ có thể đặt chân giang hồ vốn liếng.

Chỉ một ánh mắt thôi, hắn liền bị kéo vào vạn trượng ảo giác không thể lập tức thoát thân. Lúc này nếu có người muốn gây hại cho hắn vậy quả thật không cần quá dễ dàng.

Tông sư! Tông sư! Khủng bố như thế!

Đối diện với bực này đại năng, mình ngay cả tư cách phản kháng cũng không có, thật sự quá đáng sợ.

Vốn tâm tình có chút bành trướng Tống đại quan nhân còn định về nhà xử lý lão Đỗ sau đó xông pha giang hồ, đợi mấy năm sau đó sẽ tay đánh Huyết Ma chân đá Đạt Ma trở thành thiên hạ vô địch, nhưng bây giờ ngẫm lại vẫn là hèn mọn phát dục tốt lắm. Làm sao giấu tài đừng để ngoài kia các vị đại lão ghé mắt nhìn tới chính là.

Đáng tiếc tiện nhân này ngẫm ra đạo lý cũng đã hơi muộn, hắn bây giờ danh tiếng cùng chiến tích cũng đã sớm được người truyền đến sục sôi, đồng thời cũng đã lên tầm ngắm của rất nhiều thế lực rồi đây.

Chính vì thế các cụ mới nói trang bức sẽ bị sét đánh, chỉ là Thiên lôi còn chưa rảnh cho hắn mấy phát thôi.

.........

Ngoại giới,

Sau khi quăng cho Tống gia một cái Nhiếp hồn thuật để thằng này ngơ ngác như trời trồng đứng một chỗ, Khuất Vô Kỵ mới ung dung ngẩng đầu nhìn về những người còn lại.

Thấy vậy, Hàn Phi trong lòng lạnh lẽo, vội vàng gồng lên thân mình chắn trước Triệu Minh Nguyệt tầm mắt.

“Khuất Vô Kỵ, đối phó với một thiếu niên ngươi cũng cần dùng ra thủ đoạn đê tiện như vậy, không thấy mất mặt sao?”

“Hừ, được làm vua thua làm giặc. Có thể binh không huyết nhận giải quyết tranh chấp, không phải là rất tốt sao?” – Lão Khuất không chút nào cảm thấy mình vô sỉ, chính như hắn nói, đối với Huyễn Thần Tông người mà nói, biến địch nhân thành công cụ cho mình sử dụng vốn là bọn hắn tôn chỉ, nào có gì xấu hổ đáng nói.

Ngắm nghía mỹ đến khuynh quốc khuynh thành Huyết Nguyệt Yêu Cơ, hôm nay ngày đêm mơ tưởng việc thành sự thật, Khuất Vô Kỵ còn rất hăng hái cùng bọn họ người chơi đùa đấy.

“Còn các ngươi mấy người, là muốn sống hay muốn chết bây giờ liền cho Bổn Tông đáp án. So với tiểu tử này giá trị, các ngươi không đáng để ta tốn nhiều thời gian như vậy đâu.”

Bị thằng này con mắt đảo qua, Lâm Chấn Kiệt một hàng người trong lòng liền thấy trái tim băng giá.

Sinh tử đạo đề, bất kỳ người nào cũng khó mà lựa chọn.

Cắn răng giãy giụa một hồi, cân nhắc thiệt hơn, nghĩ đến mình thân nhân ở nhà, 7 người bên trong 4 người Lâm Chấn Kiệt, Cơ Dao cùng hai vị thanh niên nam tử cuối cùng mím môi bước về phía Hàn Phi. Bọn họ không nói lời nào, nhưng trong mắt tràn đầy tử chí đã là câu trả lời rõ ràng nhất.

“Sư huynh!” – Vốn cũng muốn bước đi theo 4 người Trịnh Sảng bị Chúc Doãn Minh kéo tay lại liền ngạc nhiên dò hỏi.

Cho nàng lắc đầu ra hiệu, Chúc công tử lúc này mặt mũi động tình đứng ra:

“Tiền bối, chỉ mong ngài đừng hại ta sư muội, vậy để tại hạ xuống núi đao biển lửa, làm bất cứ việc gì ta cũng cam tâm!”

“Sư huynh!” – Nữ chính Trịnh cô nương cảm động quá chừng, hai mắt lập tức mông lung đầy nước mắt, chỉ hô lên hai tiếng liền nghẹn ngào không nói nên lời.

“Sư muội, vì ngươi, chuyện gì ta cũng có thể làm, kể cả cùng thiên hạ này là địch!” – Nam chính Chúc sư huynh nội tâm nhận đủ giày xéo, khóe mắt tức thì tuôn ra hai hàng thanh lệ.

Khuất đạo diễn: Cut! Không cần diễn cảnh ôm hôn.

Thành công chia rẽ nhóm người, khiến cho Yêu Cơ mấy người để lại tâm linh kẽ hở Khuất Vô Kỵ hài lòng cười lên vui vẻ.

“Ha ha ha, thật sự là một chuyện tình cảm động, Bản Tông đáp ứng rồi. Ba người các ngươi trước đứng sang một bên đi!”

“Rõ, Tông chủ!”

Hai người đồng thanh hô vang, Trịnh Sảng đưa ánh mắt áy náy nhìn thoáng qua bên này một lát, tại Chúc Doãn Minh thúc giục cuối cùng cũng chỉ đành thở dài cúi đầu lí nhí theo hắn đi về một bên.

Từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt, ngày xưa bằng hữu đã thành cừu nhân, sau này gặp lại không thiếu phải binh đao tương kiến.

Không, sẽ không còn gặp lại! Một vị nào đó trong đầu thầm nghĩ.

Đối với 3 người lựa chọn, Minh Nguyệt thần kỳ cũng không dâng lên bất cứ cảm giác gì phẫn nộ, chỉ là dùng ánh mắt băng lãnh như nhìn người qua đường tùy ý liếc qua bọn họ rồi thôi, thật sự mấy tiểu nhân vật này đã không đáng để nàng lưu lại trong lòng.

.....

Thỏa thuê mãn nguyện đối với mình công tâm kế hiệu quả, Khuất Vô Kỵ cười phá lên nói:

“Ha ha ha, Hàn Phi, nể ngươi tu hành không dễ, Bản Tông cho ngươi một cơ hội. Đầu phục vào ta, đem còn lại những người này giết, ta hứa sẽ không dùng Thiên Huyễn Kinh đem ngươi mê hoặc, chỉ cần ngươi đồng ý, Huyễn Thần Tông Pháp vương vị trí cũng sẽ có ngươi một tịch, kim tiền, nữ sắc bất cứ thứ gì Bản Tông cũng sẽ không biết keo kiệt khen thưởng.”

“Ha ha ha, một vị sơn dã thiếu niên còn hiểu được tri ân báo đáp, chả lẽ Hàn mỗ ngay cả như thế cũng không bằng, vậy còn sống trên đời mà làm gì cho chật đất. Hôm nay chỉ có chết Hàn Phi tuyệt không có đầu hàng Hàn Phi.”

“Tốt tốt tốt! Đã các ngươi muốn chết vậy Bổn Tông thành toàn chính là!”

Đang lúc Khuất Vô Kỵ mặt mũi hàn sát muốn hạ sát thủ, vẫn đứng ngơ ngác một chỗ Tống Khuyết lúc này bất ngờ có dấu hiệu tỉnh lại.

Cảm nhận đối phương trong người tinh thần vẫn còn vô cùng ngưng thực, lão Khuất nhíu mày hừ lạnh.

“Còn muốn phản kháng!”

Lập tức trên người Tống Khuyết áp lực đại tăng, một đạo mông lung vầng sáng lần nữa đem hắn vây lại.

“Phá!”

Theo một tiếng quát lớn, từ bản thân Tống Khuyết một cỗ hùng hậu khí huyết dâng trào mà ra, trong không khí cuộn lên từng đạo khí sóng để người ghé mắt.

Lục giai! Tại vô biên áp lực dưới, Tống lão gia hắn đã chính thức đột phá Lục giai.

“Lão ca, ngươi thế nào?”

“Tống Khuyết, ngươi không sao chứ?”

“Tống tiểu huynh đệ, không vấn đề gì chứ?”

Thấy thằng này ánh mắt thanh minh thấu triệt, không hề có dấu hiệu mê hồn, Tuệ Vô, Minh Nguyệt, Hàn Phi, Tưởng Bình vội vàng quan tâm hỏi thăm.

“Đa tạ chư vị quan tâm, tại hạ không sao. Lão đệ, lần này đều nhờ ơn ngươi rồi!” – Tống đại quan nhân lòng còn sợ hãi cùng mấy người gật đầu, cuối cùng không quên hướng Tuệ Vô cảm kích một tiếng.

“A Di Đà Phật, thiện tai, thiện tai!” – Hiểu trong đó nguyên do Tuệ Vô cũng là vui mừng niệm một tiếng phật hiệu.

Bên này người vui nhưng đối diện bọn hắn vị nào đại lão không vui.

“Hừ!”

Thấy mình Nhiếp hồn thuật ngay cả một mao đầu tiểu tử cũng không thu phục được, còn nhân tiện để đối phương lâm trận tiến giai, Khuất Vô Kỵ tức giận hừ lạnh một tiếng.

“Đã như thế, tiểu tử vậy ngươi trước tiên chết đi!”

Còn chưa kịp tận hưởng đột phá niềm vui sướng đâu, Tống Khuyết đã cảm thấy cả người trụy lạc hầm băng, một cỗ sát cơ phô thiên cái địa ập mặt mà đến.

Gặp lão ma này thà sống thà chết vẫn muốn đem mình khai đao, người hiền lành Tống lão gia cũng bị khơi lên mấy phần thịnh nộ.

Ca không phát uy ngươi nghĩ ca là Hello Kitty rồi?

Hôm nay để Tống gia dạy ngươi một tuyên cổ không thay đổi đạo lý, phản phái là chết vì nói nhiều.

Đối mặt lão Khuất hung uy ngập trời Huyễn Âm Chỉ, Tống tiện nhân mặt ngoài tỏ vẻ khinh thường đạm xem sinh tử, thực ra nội tâm đã sợ vãi tè, trong đầu lúc này điên cuồng gào thét.

Nhạc phụ cứu ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.