Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 292: Chiến Mân Cống (2)




“Xoạt!”

Không biết từ lúc nào, dấu trong đám sương mù một con rắn dài tầm hai găng tay, to bằng đầu đũa, toàn thân đen huyền, kể cả hai mắt, răng độc cùng xà tín đều một màu đen nương theo khi nãy lão Mân một đám hư chiêu đã âm thầm lẻn ra sau lưng Tống Khuyết.

Con rắn này trên người không toát ra một chút nhiệt lượng, cứ như vật chết vậy làm hắn cũng nhất thời không để ý. Mãi đến khi vừa rồi nó động đậy như một mũi tên bắn về phía sau lưng hắn hậu tâm, Tống đại quan nhân mới giật mình thầm hô không tốt.

Tống Khuyết thân rơi hiểm cảnh nhưng gặp nguy bất loạn, hắn nhanh chóng đem Ô Long Đao quay tròn một vòng, từ bên nách đâm ngược ra sau.

“Keng!”

Con hắc xà này không biết là giống loài gì, vậy mà toàn thân cứng rắn như tinh thiết, bị Danh đao sắc bén như Ô Long quét qua nhưng cũng không chết, còn biết uốn éo người một cái tá lực rồi rơi xuống mặt hồ. Miệng rít lên một tiếng liền không có việc gì như thế ngụp đầu xuống tiềm ẩn trong dòng nước.

Cảm nhận tiểu gia hỏa này vậy mà như thế linh tính, biết chực chờ núp dưới đó tìm kiếm cơ hội Tống lão gia cũng là kinh ngạc không ngớt.

Không biết nó độc tố thế nào, có thể hay không chơi chết Nhất lưu võ giả, nếu là như thế vậy sau này có cơ hội nhất định phải tìm đến một con, lúc đó nhiều vướng tay liền trở nên đơn giản vô cùng.

Nhưng đó là để đối phó với người khác, trông cậy vào đồ vật này có thể để hắn bối rối vậy lão Mân tính lầm.

“Ầm!”

Tống Khuyết bất ngờ dùng chân phát kình dẫm mạnh xuống mặt hồ, con kia tiểu hắc xà vừa lúc bơi qua liền bị lực đạo khổng lồ đánh cho thất điên bát đảo, bị dòng nước nhấn chìm không biết đi đâu về đâu, bản thân hắn cũng là lợi dụng lực phản chấn bắn vọt về phía Mân Cống.

“Keng!”

“Đạp.. đạp … đạp …”

Lão Mân cũng bị cỗ này cự lực đánh lui lại phía sau 3 bước, nhưng lão đầu này cũng không phải ăn chay, dù cực kỳ kinh ngạc đối diện người trẻ tuổi làm sao có thể vô hiệu hắn độc công, nhưng dẫu sao cũng là hàng thật giá thật Thất giai Chân Khí Cảnh cao thủ, Mân Cống quyền cước công phu cũng là không yếu, lúc này liền chủ động tiến lên, trên tay hai thanh tiểu kiếm như chơi ra hoa thế, biến hóa nhanh để người nhìn hoa cả mắt, bóng kiếm như thiên la địa võng bủa vây lấy Tống lão gia.

Tống Khuyết không sợ mà còn lấy làm mừng, so võ kỹ chính là hắn thích nhất rồi. Ô Long Đao rít lên một tiếng liền một hoá thành hai, hai thành bốn, trong chốc lát liền có hàng trăm đạo đao ảnh đón đỡ lão Mân song kiếm.

“Leng keng leng keng.....”

Chặn lại đối phương, lúc này Tống lão ma liền lập tức tiến vào Đạo Chủng Tâm Ma thần kinh trạng thái, cả người vô bi vô hỉ vật ngã lưỡng vong, khí cơ dần dần trở nên phiêu hốt.

Mân Cống ngơ ngác nhìn đối diện trước mặt mình đối thủ bỗng nhiên tầm đó hoàn toàn biến mất khí tức. Nếu không phải còn tận mắt nhìn thấy, hắn còn nghĩ rằng nãy giờ mình đang đối chiến với một cái vô tri tượng gỗ đây.

“Đây là cái gì công pháp?”

“Chỉ là tại hạ tự nghĩ ra điêu trùng tiểu kỹ thôi, tiền bối cẩn thận rồi.”

Giọng nói phiêu miểu vang lên, Tống Khuyết thân hình cũng dần dần biến nhạt, cả người hắn như hoà vào trong bóng đêm, khi trái khi phải, lúc trước lúc sau xuất hiện quanh người Mân Cống xuất chiêu để lão đầu này khổ không thể tả.

Tống gia tốc độ quá nhanh rồi, giống như trong một lát đó hóa thân thành 4 người vây quanh hắn tấn công, không biết đâu là thật đâu là giả Mân Cống chỉ có thể trước tiên coi tất cả là thật đến đối đãi.

Bắt được ngươi!

Dù chỉ là một chút sát cơ rất nhạt, nhưng lão Mân còn là bắt được rồi. Hắn lập tức quay người, hai tay như song long xuất hải đâm ra, hai đạo kiếm khí dài mấy trượng lóe lên tức qua đem sau lưng hắn một đạo bóng đen đâm một cái thông thấu.

Không ổn!

Một kích đắc thủ Mân Cống cũng không có vẻ gì vui mừng, trái lại trong lòng điên cuồng báo động, đồng thời lúc này sau lưng cũng vang lên một tiếng xé gió.

Dựa vào nhiều năm chiến đấu kinh nghiệm, lão Mân phản ứng không thể nói là không thần tốc. Chỉ thấy trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, lão đầu này phía sau tóc dài bất chợt dựng ngược lên như lông nhím, một loạt tua tủa châm độc dấu từ đó bắn ngược mà ra, cả người cũng dường như có vô hình lực đạo nào dẫn dắt trong chớp mắt lập tức bay tiến lên mấy trượng.

Này biến cố đột ngột dọa Tống Khuyết nhảy dựng, cũng may hắn nhanh nhẹn hơn người, lúc này mới miễn cưỡng thu đao quay tròn một vòng đem đám kia độc châm hết thảy gạt bỏ.

Làm xong này hết thảy sau lưng mồ hôi hắn đã tuôn ra như suối. Vừa rồi nếu chỉ chậm một li vậy đám kia độc châm đâm vào mặt, vào mắt mũi của mình vậy thần tiên cũng khó cứu, Tesseract có trâu bò nữa cũng phải bó tay toàn tập.

Xem ra dù bản thân khắc chế được độc vật nhưng cũng không cần quá tinh tướng, đám này thủ đoạn thật sự quỷ dị đa đoan, để người không biết đường nào mà phòng.

Đi một ngày đàng học một sàng khôn, suýt ngã ngựa một lần Tống lão gia cũng không dám như trước không kiêng nể gì, mà bắt đầu lấy cẩn thận làm chủ, tận dụng triệt để mình hơn người khinh công cùng Đạo Tâm Chủng Ma Thai Đại Pháp quỷ bí, cả người cứ như một u linh vây quanh Mẫn Cống du tẩu.

Càng đánh hắn càng có tâm đắc rồi, Tống Khuyết như mò đến một khiếu môn nào đấy. Bên trong Lĩnh Vực mình quan sát nhất cử nhất động của đối phương, lão Mân mỗi khi có điều hành động vậy trên thân thể tay, chân, eo, lưng các bó cơ sẽ trước tiên phát ra tín hiệu hiệu. Dựa vào những thay đổi đó, hắn bắt đầu dự đoán được hành động kế tiếp của đối phương, hơn nữa xác suất trúng còn không thấp.

Chỉ cần tiếp tục làm quen với cảm giác này, vậy Tống Khuyết hoàn toàn có thể trước tiên dự phán đối thủ chiêu thức mà liệu địch tiên cơ. Như thế có thể luôn luôn dẫn trước đối thủ một bước, gần như đã đứng ở thế bất bại rồi.

Nghĩ đến đây Tống gia càng thêm hưng phấn.

Có tâm luyện tập hắn dần dần thả chậm cước bộ, cả người cũng từ đạo ma nhị tướng thần kinh trạng thái thoát ra, đấu pháp chuyển biến từ nhanh như vũ bão trở nên thong thả ung dung, để cho trên người Mân Cống áp lực đại giảm.

......

Chiến đấu trên mặt nước chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, nó không những cần phải chú ý đối thủ chiêu thức biến hóa, dưới chân cũng cần phải không phát lực để giữ cơ thể thăng bằng nổi trên bên trên mặt nước.

Chính vì thế đánh một hồi, Mân Cống cũng bắt đầu cảm thấy thấm mệt, nhưng so với thân thể, bây giờ trong lòng hắn càng là nặng nề quá nhiều.

Càng đánh lão Mân càng thấy quái dị.

Vốn cứ nghĩ đối phương thả chậm tốc độ là do nhân gia cũng như mình mệt mỏi đâu, nhưng bây giờ nhìn lại trên mặt tiểu tử này thần thái sáng láng, mồ hôi cũng không thấy ra nhiều ít hắn liền biết mình nghĩ nhiều.

Dường như đối phương đang cố ý thả chậm tốc độ, lấy mình ra để luyện tập đao pháp vậy.

Niệm đến đây, tuy trận này không phải một trận chiến sinh tử chi nhưng Mân Cống cũng bùng lên dữ dội lửa giận.

Chết đi!

Tống lão gia bất ngờ cảm giác đối thủ thân thể cơ bắp bất chợt gồ lên, hắn liền đoán được lão đầu này chuẩn bị phát đại chiêu, vì thế liền cảnh giác lùi lại mấy bước.

Quả nhiên, cái này vừa lùi, đối phương đã như một con báo săn hung mãnh vồ đến, tốc độ cực kỳ nhanh.

“Keng.. keng...”

Vung đao cản lại Mân Cống hai tay kiếm, lúc này ở dưới chân, khi nãy không biết trôi dạt đi nơi này tiểu hắc xà lại lần nữa đột ngột xuất hiện ngoi lên há mồm cắn về phía chân của hắn.

Lão Mân cứ nghĩ làm ẩn nấp, hơn nữa phía trước có hắn giương đông kích tây ngụy trang sẽ che dấu được Tống Khuyết hai mắt nhưng không biết tiểu tử kia năm lần bảy lượt quấy phá đã khiến Tống lão gia khá là tức giận.

Thì ra mày chọn cái chết!

Tưởng mình đồng da sắt liền không ai trị được ngươi?

Đợi tiểu hắc xà ngoi đầu lên mặt nước há mồm định ngoạm về phía cẳng chân hắn, Tống Khuyết lúc này mới đột ngột vung chân lên, dùng mũi chân phát Ám kình nhắm ngay dưới đầu nó bảy tấc vị trí yếu hại đá mạnh.

Cách sơn đả ngưu!

Ám Kình chính là chuyên môn khắc chế những kẻ da dày thịt béo kiểu như Tống Khuyết, con rắn này cũng không ngoại lệ, hơn nữa nó còn không như Mặc Lân hổ Tiểu Hắc học được sử dụng Ám Kình bảo vệ nội phủ, bị này một cước nó liền như miếng rẻ rách bay ngược ra xa, nổi lềnh bềnh trên mặt nước một lát rồi bắt đầu chìm dần.

“Bảo bối!” – Mân Cống quá sợ hãi không quản gì hết vội vàng lao tới chỗ nó.

Đem con rắn nhỏ mò lên cất vào trong người, qua loa kiểm tra trên người nó sinh cơ lão đầu mới hai mắt cừu hận nhìn chằm chằm vào Tống lão gia.

“Dám thương ta bảo bối, chết đi!”

Nếu không phải Tống Khuyết hạ thủ lưu tình, tiểu gia hỏa này bên trong sớm đã thành bãi thịt nhão. Nhưng Mân Cống là không chút nào cảm kích đấy, đã đánh đến đỏ mắt lão đầu không cần cho đối thủ phân trần cơ hội.

“Vụt!”

Theo hai bàn tay hắn vung lên hàng trăm mảnh độc châm ám khí các loại như bạo vũ lê hoa bay về phía Tống Khuyết. Không dám chần chờ, quỷ mới biết bọn này Thiên Độc Tông độc có bao nhiêu loại kiến huyết phong hầu khủng bố độc tố, hắn cũng không dám lấy thân phạm hiểm lúc này vừa lùi vừa múa đao quay tròn bảo vệ toàn thân.

“Keng keng keng....”

Trong bóng đêm nở rộ những đám hỏa tinh rực rỡ, để trên thuyền Hùng Bá mấy người mới có cơ hội thấy rõ dưới này hai người động tác.

“Thiếu gia cẩn thận!”

Không cần Dương Kế Nghiệp nhắc nhở, Tống Khuyết trong phạm vi Lĩnh Vực cũng đã phát hiện sau lưng hắn hai thanh liêm đao nhỏ hình dáng giống như boomerang đang xoay tròn cắt về phía hắn cổ và hậu tâm.

“Keng... keng...”

Hai tia sáng bạc lóe lên, đồng dạng hai thanh phi đao từ tay trái của hắn hiện lên rồi biến mất, nhất loạt đưa đằng sau ám khí đánh rơi xuống hồ.

“Khá lắm!”

Gặp đối thủ như vậy mà khó chơi, Mân Cống không khỏi thốt lên tán thưởng. Nhưng dưới tay hạ thủ cũng không hàm hồ, lão đầu lúc này nhảy lên cao cao như một con hùng ưng vồ mồi, từ tay song kiếm nở rộ từng đóa liên hoa, mỗi cánh hoa là một đạo kiếm khí dài cả vài trượng từ bốn phương tám hướng bủa vây lấy hắn, khiến Tống Khuyết lên trời không lối, xuống đất không xong.

Xung quanh một khối bán kính 3m mặt hồ như bị một lồng khí vô hình áp xuống vậy, cùng với cả thân hình Tống gia lõm xuống một hình bán cầu sâu hơn 1m, để nơi xa mọi người khó bề quan sát lúc này tình cảnh, cả đám chỉ có thể âm thầm cầu nguyện lo lắng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.