Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 270: Trở về




Tang Khê Quận, một chỗ hẻo lánh cách Huyền Vũ Sơn hơn chục dặm.

Tống Khuyết cùng Hổ Tử hai người tìm một chỗ hang đá trống trải liền tạm thời dừng chân nghỉ ngơi đốt lửa.

Ăn tạm một chút thịt khô, cho Hổ Tử lấy một thân che kín đầu đấu bồng, hai người mới bắt đầu nhàn nhã ngồi uống nước thảnh thơi nói chuyện.

Chủ yếu là Hổ Tử hỏi thăm tình hình Dương Mật hai người, Tống lão gia cũng không thấy phiền cho hắn nhất nhất giải đáp. Riêng mấy chuyện liên quan đến tin tức cá nhân cụ thể, hắn vẫn lập lờ chưa cùng người này nói rõ.

Được một lát, đợi bóng tối dần sâu, Tống Khuyết dặn dò hắn tại chỗ chờ đợi. Lát sau khi người quay về, trên tay Tống lão gia đã mang theo một thanh màu đen như mực hắc đao.

Nhìn này quen thuộc đao hình, phần chuôi đao còn điêu khắc lấy mấy cái đầu lâu, mặt quỷ dữ tợn khủng bố, Hổ Tử lập tức rùng mình nghi vấn:

“Thiếu gia, đây là...”

“Đúng vậy, chính là của Tập Cận thằng kia, hắn đã chết!”

“Thật sự đã chết rồi?”

Gật gật đầu, chăm chú quan sát trên tay đồ vật, Tống Khuyết cũng không ngẩng đầu lên, rất tùy ý trả lời.

“Vừa bị ta cưỡi Tia Chớp quay lại một chuyến rồi thuận tiện giết rồi. Huyền Vũ trại mỏ cũng đã bị công phá, nơi đó tù nhân bây giờ hẳn đang chạy chối chết đây. Chúng ta ngồi thêm một lát rồi cũng phải lập tức lên đường, rời chỗ này càng xa càng tốt.”

“Rõ, thiếu gia!”

Hổ Tử không có gì dị nghị, nhưng lúc này trong lòng cũng nghiêm nghị rất nhiều. Xem ra thiếu gia mình vậy thực lực thật sự không tầm thường sao, dù Tập Cận hắn vậy bị thương phản phệ, vũ lức 10 chỉ còn 5, 6, nhưng đó dù sao cũng là hàng thật giá thật Nhất lưu cao thủ.

Hơn nữa xung quanh còn mấy chục hào võ giả tay chân, vậy mà người trẻ tuổi này chi đi một chuyến ngăn ngắn hơn 1 khắc chung liền đã giải quyết xong việc quay về, quần áo trên người cũng không chút tổn hại.

Thật là đáng sợ bản lĩnh cùng đảm phách.

Hắn lại không biết Tống Khuyết đi ra một chuyến chỉ để lòe người, che mắt một phen. Ngân Giáp Thi hoàn thành nhiệm vụ chạy ra ngoài không bao lâu thì Tia Chớp cũng đã xà xuống bắt lấy nó, Phân hồn của hắn lúc đó đã lần nữa trở về trên người con hung điểu này, Tiểu Cương Cương thì ngoan ngoãn quay lại không gian quan tài yên vị nằm, cực kỳ thuận tiện.

Tống đại quan nhân không khỏi hâm mộ nếu như mình bản thể cũng có thể tùy ý xuất khiếu linh hồn như này có phải thật tốt. Lúc nào gặp nguy hiểm hắn liền đem thân xác thu, thông qua không gian trốn đến bên kia phân hồn, vậy há chẳng phải mình cũng coi là học được một môn di chuyển tức thời, nhắm mắt liền đi ngàn dặm.

Lúc đó mới gọi chân chính sinh mệnh vô ưu nha!

Cảm thán một hồi, để Tia Chớp vòng quanh trên bầu trời quan sát Huyền Vũ mỏ sau đó diễn biến, Tống Khuyết lại không quản ngoại giới hồng thủy nhập trời, hai mắt vẫn đang tinh tế đánh giá từ trên người Tập Cận thu được hắc đao.

Chỉ thấy nó từ đầu đến chân toàn thân đen nhánh, bóng loáng đến soi gương được. Trọng lượng thật lớn, so với Tỉnh Trung Nguyệt còn hơn mấy thành, trình độ sắc bén càng là hơn xa.

Hắc đao chỉ lẳng lặng nằm đó thôi, trong hang 2 người đã cảm nhận được đao khí sắc lẹm đến lạnh người, hàn khí lan ra một vùng để hang đá không gian nhiệt độ hàng xuống một mảng lớn.

Thật là một danh bảo đao vậy!

Không quản trước đó nó tên là gì, bây giờ nó liền là họ Tống. Hắn nhớ lại mình tiền kiếp nước Đại Việt vị kia anh hùng áo vải bên người một thanh thần binh liền không ngần ngại đạo tên cho mình sử dụng.

Ô Long Đao.

Từ nay này đao sẽ được gọi Ô Long, đợi trở về cho người tân trang một phen sau nó sẽ cùng Tống gia chiến tẫn thiên hạ quần hùng.

“Ông!” – Đang lúc Tống Khuyết hăng hái, bên hông hắn tiểu Thiên đứa này tiện nghi nhi tử liền không vui, bất mãn bày tỏ thái độ không phục.

Còn có thể làm sao, Tống ba ba đành đem vải gói Ô Long Đao lại, lựa lời trấn an tiểu tử này một phen rồi mới cùng Hổ Tử lập tức trong đêm lên đường.

......

Thanh Hà huyện, Mai Viên Sơn Trang.

Cách xa gần 1 tháng trời, Tống lão gia mới lần nữa trở về chính mình ổ nhỏ.

Mấy ngày hôm trước đại náo Huyền Vũ sơn một hồi sau hắn cùng Hổ Tử hai người liền lập tức trong đêm chạy chối chết, cách Tang Khê quận càng xa càng tốt.

Lường trước Sát Thần Tông người sẽ điên cuồng lùng soát bắt người, trên trán Hổ Tử dấu hiệu lại dễ thấy như vậy nên bọn hắn cũng không dám vào thành, hai vị đại lão gia thân thể cũng không cần quá mức chiều chuộng, bọn họ chính là chuyên chọn tiểu đạo trời tối mà đi.

Thêm nữa Tia Chớp trợ giúp, cứ thế sau 2 ngày mới tìm đến Cự Kình Thương Hội chi nhánh tại Kiếm Nam một toà đại thành thị.

Việc tiếp theo liền đơn giản, có Cự Kình Thương Hội trợ giúp. Tống gia liền yên tâm thoải mái lên thuyền, xuôi theo dòng nước trở về Dương Nam, trong lúc này cũng không có kẻ nào mù mắt dám xông lên kiểm tra hai người bọn hắn.

Về Dương Nam Phủ, quy tâm như tiễn Tống Khuyết cũng không tốn thời gian liên lạc chào hỏi người nào, lúc này dẫn theo Hổ Tử lập tức cưỡi ngựa lên đường, phong trần mệt mỏi nửa ngày trời đến khi mặt trời khuất núi, hắn thân thương ngôi nhà đã xuất hiện ngay trước mắt.

“Ngaoô…!!”

Vẫn là như thế quen thuộc một màn, Husky cái này trung thành tiểu đệ đánh hơi được chủ nhân từ rất xa liền hưng phấn tru lên kéo theo đám gia thuộc chạy ra ngoài cổng lớn đón người.

“Chít chi!”

Nhưng lần này dẫn đầu lao ra lại là Manh Manh, con này đỏng đảnh hồ ly cũng phát giác chủ nhân trở về, liền nhảy lên đầu nó toạ kỵ Tiểu Hắc nhanh chân đến trước, bằng con hắc hổ này cước lực, Husky cũng chỉ có hít bụi phần.

“Ha ha!”

Bế lên Manh Manh đặt nó lên vai, rảnh tay đến ôm Husky cùng Ngộ Không hai đứa, Tống đại quan nhân mới quay sang đằng sau mấy người cười:

“Lão Nhiếp, những ngày này ta không ở, trong nhà có chuyện gì không?”

“Thiếu gia, mọi chuyện đều ổn. Chỉ có Nguyệt Khuyết Các bên kia có chuyện, nhưng đều là chuyện vui, sau đó thời gian ngài vậy có việc bận rộn.”

Nghe Nhiếp Phong nói, Tống Khuyết cũng đoán được mấy phần, lúc này cười lớn:

“Bận rất tốt, bận rộn là tốt rồi.”

Lúc này Dương Mật, Dương Tử hai tiểu nha đầu cũng đã gạt chân nhỏ chạy tới, chưa kịp vui mừng chào đón thiếu gia, nhìn đến một người trùm kín đấu bồng đứng sau lưng hắn cả hai đều lòng có dự cảm, run giọng hỏi:

“Thiếu gia …. đây có phải là …?”

“A Mật, a Tử …” - Kia người thần bí cũng nghẹn ngào.

“Được rồi, đây không phải chỗ nói chuyện. Tất cả vào nhà lại nói!”

Thấy mấy người lập tức sẽ phải hô to gọi nhỏ, Tống Khuyết vội vàng quát ngưng rồi dẫn đầu đi về mình biệt viện.

……

Trong mình sân nhỏ,

Tống đại quan nhân đang cho mấy người kể lại mình lần này một chuyến hiểu biết. Tất nhiên như việc tham dự Chú Kiếm Sơn Trang lần đó liền một chữ cũng không đề cập, nhưng dù như thế cũng đủ để mấy người lo lắng quá chừng.

Bên kia Dương gia 3 người đã cho nhau nhận thân, a Mật, a Tử hai tiểu lúc này còn đang hai mắt đỏ hoe thút thít nhìn mình nghĩa huynh đây. Thấy hắn mặt mũi bị người huỷ dung thế này, cả hai đau lòng không được.

“Hổ Tử ca, ngươi mặt như này vậy sau này phải làm sao.”

“Ha hả, nào có gì đáng ngại. Giữ được mạng như này đã tốt vô cùng, chút nữa ta tìm một mồi lửa đem mặt mình cũng thiêu rụi vậy cái này dấu ấn cũng tự nhiên mà mất.”

Hổ Tử thập phần tiêu sái cười lớn không quan tâm nhưng đem hai tiểu dọa đến sắc mặt trắng bệch.

Đang cùng Nhiếp Phong, Hùng Bá, Đao Tử hỏi chuyện Tống Khuyết nghe thằng này như thế hung tàn cũng hơi sợ.

“Chớ! Hổ Tử, không cần phải như thế!”

Thằng này cũng là quang côn, thập phần quả quyết:

“Thiếu gia, để lại dấu ấn thế này sau này Sát Thần Tông người tìm đến cũng là phiền toái. Chỉ một vết sẹo nhỏ thôi, nhịn một cái liền qua, không có vấn đề gì.”

Tống đại quan nhân cũng hơi ê răng, thật sự hung nhân nha. May cho thằng này là nghề cũ của hắn là bác sỹ thẩm mỹ, cái tội này cũng là có thể tránh được:

“Không cần phải như thế cực đoan, trên trán ngươi vết sẹo đợi mấy ngày nữa ta cho ngươi giải quyết. Không dám đảm bảo có thể nguyên vẹn như xưa nhưng ít nhất cũng như cũ được 8, 9 thành.”

Đều là người từ da từ thịt mà thành, nếu không đến bước đường cùng ai lại muốn tự thiêu mặt huỷ dung, Hổ Tử nghe hắn nói như thế cũng không nhịn được kích động.

“Thiếu gia, việc này là thật!”

“Chuyện nhỏ như một bữa ăn sáng mà thôi, việc này cứ để đó ta lo.”

“Thiếu gia! Cám ơn ngươi!” - Dương Mật hai tỷ muội hưng phấn cùng tiến lên tại hai bên má hắn mổ một cái trêu đến Tống lão gia sung sướng cười ha ha.

Trấn an được mấy người, trong lúc chờ đợi hạ nhân chuẩn bị tiệc rượu, Tống Khuyết còn là rút ra thời gian đi ra sân vườn thăm nom hắn nhóm tâm can bảo bối.

Gần một tháng không về, đám này Ngọc Dương Gạo mọc lên vẫn rất khả quan, nhưng không có Tesseract năng lượng bồi dưỡng, dù lão Nhiếp mấy người vẫn đều đặn chăm bón, mấy cây non cũng không cách nào phát triển thần tốc như xưa. Nghĩ đến đã đầu tháng 3, mùa hè cũng là sắp tới, đây chính là dịp quan trọng nhất đối với đám này Ngọc Dương Gạo, người nông dân bỗng thấy trọng trách nặng nề.

Dũng mãnh bù đắp cho đám cây non một lượng lớn năng lượng, nhìn lại một lần đỏ rực tràn đầy sức sống sân nhỏ, Tống lão gia mới hài lòng đứng dậy rửa tay đi về mình sân, nơi đó thức ăn hẳn đã được mang lên, chỉ chờ hắn về là có thể bắt đầu.

Trong nhà chỉ có tin vui, bữa đó cả Mai Trang người coi như được sung sướng say sưa một buổi. Trên bàn ăn Tống Khuyết cũng cho lão Nhiếp mấy người nói sơ qua về Dương gia tỷ muội, Hổ Tử mấy người lai lịch. Đồng thời căn dặn nhất định phải nghiêm lệnh bảo mật, đây chính là liên quan đến ngập trời phiền toái, tốt nhất là không cùng người bên ngoài nhắc qua bọn họ mấy người.

Hiểu được sự việc nặng nhẹ Hùng Bá, Nhiếp Phong, Đao Tử 3 người cũng lập tức cam đoan, ở đây chính là mình mấy cái tử trung nòng cốt, Tống Khuyết còn là cảm thấy yên tâm tin được.

Không biết rót hết bao nhiêu bình Liệt Hỏa Tửu, cuối cùng ngoại trừ Tống, Hùng 2 người, còn lại đều là say đến chuếnh choáng, lắc lư mãi mới tìm được về phòng mình.

Tống gia cũng rốt cuộc rảnh hơi, chính thức trốn vào phòng riêng chuyên tâm quan sát thân thể biến hóa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.